Beta: nohan1929
—————————————————————
"Là yêu sao?" Dạ Bạch thì thào, ngữ khí có vẻ nghi hoặc.
"Là yêu!" Tiết Trích Dạ lại chắc chắc.
Dạ Bạch lắc đầu, chỉ nói câu: "Tôi không phải Trì Duẫn."
Tiết Trích Dạ nắm chặt hai vai Dạ Bạch: "Em là Trì Duẫn!"
Ánh mắt nghiêm túc làm cho người ta không dám nhìn lại.
Dạ Bạch nở nụ cười, xinh đẹp như vậy lại bi thương.
"Tôi có phải là Trì Duẫn hay không, rất trọng yếu sao? Trì Duẫn có thể, tôi không được sao?"
Tiết Trích Dạ khiếp sợ trong chốc lát, Dạ Bạch nói như vậy là muốn... Cho hắn cơ hội lần nữa sao? Không phải là Trì Duẫn, mà là Dạ Bạch.
"Đương nhiên có thể, chỉ cần là em, mặc kệ em là Dạ Bạch hay Trì Duẫn." Tiết Trích Dạ nhìn Dạ Bạch một mực cúi đầu, nói như vậy, ánh mắt lại thiếu đi thành kính, "Thực xin lỗi..."
Tiết Trích Dạ thanh âm khàn khàn, dùng loại âm thanh ôn nhu làm cho người ta mê say, sau đó thử thăm dò đem Dạ Bạch ôm vào trong ngực.
Không có cự tuyệt, chỉ là tùy ý Tiết Trích Dạ như vậy ôm mình. Lòng ngực này, đã từng là chỗ quen thuộc, tim đập trống ngực cũng quen thuộc.
Dạ Bạch không khỏi rơi lệ, nước mắt chậm rãi tràn ra hốc mắt, không âm thanh, Tiết Trích Dạ lại rành mạch cảm nhận được nóng ướt xuyên thấu qua vải vóc áo sơmi truyền đến lồng ngực hắn.
Là nước mắt của anh, cứ như vậy nhỏ giọt trong lòng của hắn.
" Anh không thể lại đối với tôi như thế." Dạ Bạch thanh âm có chút rầu rĩ, lại mơ hồ lộ ra mừng rỡ, "Tôi cũng không phải Trì Duẫn."
"Ừ, không phải."
Bất kể là gì, hắn chỉ cần anh.
Cái này ôm, hắn thiếu anh bốn năm. Chỉ có người nguyện ý quay đầu lại, mới minh bạch chính mình đã mất đi những thứ gì. Cho nên, mới không muốn buông tay.
"Anh tin tưởng một ngày nào đó, em sẽ dùng tay trái nấm lấy tay anh, chúng ta sẽ cùng nhau tiến tới ngày mai, tương lai tuy xa xôi nhưng sẽ trở thành hiện thực, nếu trái tim em cùng phía với trái tim anh, chắc chắn em sẽ nghe thấy anh nói anh yêu em..." CD truyền ra điệp khúc《 bên trái 》, Tiết Trích Dạ chưa từng nghe qua, mà Trì Duẫn lại bi thương khóc, anh đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đứng bên trái hắn.
Tiết Trích Dạ kéo tay của anh, đặt lên ngực trái chính mình.
"Em đã nghe chưa? Nó đang nói " anh yêu em "."
Dạ Bạch cảm nhận được theo lòng bàn tay truyền đến, nhiệt độ cơ thể, nhịp tim dồn dập trong lòng ngực. Mà trên mu bàn tay lại tràn đầy chính là nhiệt độ bàn tay của Tiết Trích Dạ. Trái tim này là vì anh mà nhảy lên, đôi tay này cũng nắm lấy tay anh đi đến cuối cùng.
Lễ Giáng Sinh tuyết bay lả tả không ngừng, trên đường phố tràn đầy ánh đèn lập loè ấm áp. Dạ Bạch nhớ tới rất nhiều chuyện, Tiết Trích Dạ, Trì Mặc, Thành Vẫn, Chi Thu, Phùng Vũ Nhật, lễ Giáng Sinh, Ma Thiên Luân, canh cá còn có... cái ôm của Tiết Trích Dạ.
Có chút tuy nhiên thống khổ, nhưng mà cũng lộ ra nhàn nhạt hương vị hạnh phúc. Nhớ lúc trước mình như thế nào khát vọng một người, sao có thể dễ dàng buông tay? Huống hồ, hắn nói thương anh.
"Anh chưa từng nhận ra, anh luôn luôn dùng tay phải để nắm lấy tay em, nhưng nhịp đập trái tim anh lại nằm bên trái, khoản cách luôn làm sự thân mật của chúng ta trở nên xa cách, đáng tiếc rằng tình yêu không đủ. Em giơ tay phải muốn cùng anh bước tiếp, cảm giác nhịp tim anh yêu em đang ở bên trái. En yêu anh tha thiết, anh nhất định sẽ nhìn thấy được." Trì Duẫn đi theo CD nhẹ nhàng ngâm nga, mỗi chữ mỗi câu đều là tiếng lòng.
Bốn năm tình yêu cay đắng, khi anh lựa chọn tin tưởng bên người người này bắt đầu chấm dứt, kết cục sẽ là hạnh phúc.
"Tiết Trích Dạ, anh là hỗn đản."
"Ừ, anh là đại hỗn đản, anh làm cho em khóc."
"Em không có khóc."
"Hảo, không khóc."
...
Ba năm sau ——
"Tiểu Duẫn, cái này để chỗ nào." Tiết Trích Dạ mặc quần áo dày đặc, ôm một gốc cây Nô-en thật to.
"Đặt ở cửa ra vào cửa hàng đi, anh cẩn thận một chút, đừng làm hư." Trì Duẫn đứng ở một đống tuyết nhìn Tiết Trích Dạ bận rộn, "Em thật vất vả mới trang trí tốt."
Bất tri bất giác đã qua ba năm, Trì Duẫn cười cười, so với Dạ Bạch thì anh vẫn là yêu thích cái tên Trì Duẫn này hơn. Cho nên trước khi đi Thụy Điển đăng ký kết hôn, cậu đã nhờ thần thông quảng đại Phùng Vũ Nhật mang tên sửa về.
Trì Duẫn, Tiết Trích Dạ. Đọc thế nào cũng thấy xứng đôi a.
"Tiểu Duẫn, đừng đứng ở đàng kia nữa, chú ý cảm mạo." Tiết Trích Dạ nhìn Trì Duẫn đứng ở trong đống tuyết cười ngây ngô, có chút sủng nịch nói.
"Không, em muốn đắp người tuyết!" Trì Duẫn đối với nhân viên trang trí Tiết Trích Dạ quát, như giống hệt tiểu hài tử.
Từ nhỏ anh đã mất đi ấm áp gia đình, cho nên Tiết Trích Dạ nghĩ rằng mình nên dung túng anh a.
Nhìn Trì Duẫn vui vẻ lăn cầu tuyết, Tiết Trích Dạ có chút hối hận, điều anh muốn đơn giản như vậy, đơn thuần như vậy, chính mình sớm nên cho anh.
"Ơ. Tiết tổng tài hiện tại lại làm osin a." Phùng Vũ Nhật cùng Tằng Chi Thu không biết là lúc nào xuất hiện, Phùng đại thiếu trước sau như một miệng tiện châm chọc nói.
"Tiết tiên sinh anh hảo." Tằng Chi Thu nhưng lại hô rất có lễ phép.
Tiết Trích Dạ thật sự nhìn hai người thế nào cũng giống hai cái trống đánh xuôi, kèn thổi ngược không hiểu vì sao hai người lại đến được với nhau. Hơn nữa, nhìn thế nào đều là Phùng Vũ Nhật không xứng với Tằng Chi Thu.
"Vũ Nhật, Chi Thu các cậu đã tới?" Trì Duẫn mang cả người đầy tuyết chạy tới, cao hứng hô.
"Cậu kết hôn tròn một năm chúng tôi dám không đến sao? Chúng tôi mà không tới, lão công của cậu chắc chắn sẽ không giúp chúng tôi làm quảng cáo a." Phùng Vũ Nhật trêu đùa, cuối cùng còn trắng không còn chút máu liếc Tiết Trích Dạ, cảnh cáo hắn chú ý quảng cáo chất lượng.
"A Vẫn cùng Trì Mặc hôm nay cũng từ Thổ Nhĩ Kỳ trở về, muốn cùng chúng ta cùng một chỗ qua lễ Nô-en." Chi Thu có chút sợ hãi liếc nhìn Tiết Trích Dạ, sợ hắn xấu hổ.
Tiết Trích Dạ ngược lại là không có tỏ vẻ nhiều, ngược lại là Trì Duẫn có vẻ thật cao hứng.
"Bọn họ đều đuổi tới Địa Trung Hải đi a." Trì Duẫn cảm thán, hai người kia tinh lực thật đúng là không phải bình thường.
"Tốt lắm tốt lắm, mọi người hay là đi lên lầu a, ở đây rất lạnh." Phùng Vũ Nhật oán khí nói, mọi người đều biết bảo bối lão bà nhà hắn rất sợ lạnh a.
Trì Duẫn tri kỷ đem ấm lò sưởi tay Tiết Trích Dạ chuẩn bị cho mình kín đáo đưa cho Chi Thu, "Cầm, bằng không lão công nhà của cậu không biết sẽ đau lòng như thế nào nữa."
Hiện tại Chi Thu xem như cảm giác được cái gì gọi là gần mực thì đen, vừa mới gặp được Trì Duẫn thời điểm là một người cỡ nào yên tĩnh, hiện tại tiếp xúc cùng Phùng Vũ Nhật học cách nói năng ngọt xớt, làm cho hắn đều cảm thấy có điểm thực xin lỗi Tiết Trích Dạ.
Trì Duẫn mở cửa hàng nhỏ trên lầu là một gian nho nhỏ nhà trọ, là ba năm trước đây anh cùng với Tiết Trích Dạ tiêu tan hiềm khích lúc trước mua lại, tuy không lớn, lại được Trì Duẫn bố trí rất ấm áp.
"Tôi so với tên Tiết Trích Dạ chưa biết ai hơn ai đâu, nhớ năm đó cậu giả chết đến, đến cái địa phương kia hắn cũng chết sống không cho cậu đến." Phùng Vũ Nhật đánh giá gian phòng nho nhỏ, xem chừng lão bà nhà mình ưa thích, hôm khác sẽ nhờ Trì Duẫn hỗ trợ làm một cái.
"Cậu biết cái gì, chỗ đó có tôi cùng Tiểu Duẫn đều luôn ghi nhớ." Tiết Trích Dạ không cam lòng yếu thế biện bạch nói.
Trì Duẫn thật sâu nhìn Tiết Trích Dạ liếc, có chút lộ ra tiếu dung.
"Ai, tiểu Thu, em xem bọn họ này một đôi ngọt ngào mật mật nhìn nhau, lúc này em có phải hay không nên cho lão công em một cái hôn?" Phùng Vũ Nhật làm mặt lơ hướng Chi Thu muốn hôn.
"Anh điên a." Chi Thu đỏ mặt đến mang tai, tại sao lão công nhà mình lại sắc lang đến vậy chứ.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Trì Duẫn vội vàng mở cửa.
"Tiểu Duẫn, lễ Nô-en vui vẻ!" Đầu tiên đập vào mi mắt là một con gấu khổng lồ, so với Trì Duẫn còn cao hơn, sau đó mới nhìn rõ khuôn mặt của người đứng sau.
"Bác sĩ Phùng, là chị a." Trì Duẫn mỉm cười cùng Phùng Nhuế chào hỏi.
"Vậy cậu còn tưởng rằng là ai." Phùng Nhuế nói, cố sức mang con gấu đẩy vào bên trong.
Mất đi gia hỏa ngăn trở tầm mắt mọi người, cho nên hai cái người luôn trốn sau con gấu cũng bị bại lộ.