Bên Trái

Chương 27: Lễ No-en đầu tiên




Beta: nohan1929
—————————————————————
A vẫn, Trì Mặc? Các cậu...?"
"Ai nha, chúng tôi gặp nhau trên máy bay, nên cùng nhau đến a!" Phùng Nhuế hào sảng vào nhà, hoàn toàn không cần chủ nhân mời.
"Trì Duẫn, lễ Nô-en vui vẻ." Trì Mặc khẽ mỉm cười cùng Trì Duẫn chào hỏi, còn nắm thật chặc tay Thành Vẫn.
"Các ngươi..." Trì Duẫn đáng thương cảm thán "Các ngươi".
"Chúng tôi đã kết hôn." Ngược lại Thành Vẫn lên tiếng giải thích, mục quang rơi vào trên người Chi Thu.
Chi Thu mỉm cười, trong mắt là tràn đầy chúc phúc. Một bên Phùng Vũ Nhật nhè nhàng thở phào.
"Mau vào đi, nhanh ăn cơm đi." Chi Thu mời hai người tiến đến, mặc dù biết không nên, nhưng đối với Trì Mặc cùng Tiết Trích Dạ nhiều ít có chút chú ý.
Tiết Trích Dạ đi qua nắm chặc tay Trì Duẫn, để tại trước ngực của mình. Động tác này có ý gì, chỉ có chính bọn nó biết rõ.
Trì Duẫn cười, cũng nắm tay Tiết Trích Dạ.
Có những lời, vốn không cần giải thích cũng có thể minh bạch.
Trì Duẫn làm cả bàn món ăn, sắc hương vị đều đủ, làm cho Trì Mặc không thể không cảm thán ca ca nhà mình thật hiền lành. Bởi vì đến bây giờ đều còn không có phân rõ hắn và Thành Vẫn rốt cuộc ai là lão bà, cho nên cũng không dám yêu cầu Thành Vẫn nấu cho mình ăn.
Phùng Vũ Nhật ăn đặc biệt chăm chú, căn bản không để ý người bên ngoài. Người nào không biết lão bà nhà hắn quá tiết kiệm, khiến cho hắn rất lâu không được ăn thỏa thích.
"Thật sự là quá ngon, Tiểu Duẫn câụ thật đảm đang nha." Phùng Nhuế nhanh mồm nhanh miệng, ngay lập tức cảm thụ của mình trực tiếp nói ra.
"Trì Duẫn, ngày hôm qua em gọi điện thoại cho nhà." Trì Mặc có chút gian nan mở miệng, "Cha... Nói, nếu như có thể, muốn anh về nhà mừng năm mới."
Trì Duẫn sửng sốt một chút, vội vàng nhẹ gật đầu, trong nội tâm không biết là cái tâm tình gì, chỉ cảm thấy giống như muốn khóc lên.
Đồng ý, cái này là mẹ cho danh tự, rốt cục thực hiện sao?
Thật vất vả mới giải tán bàn tiệc đông người này, Tiết Trích Dạ cùng Trì Duẫn nhìn nhau, không khí vốn là có một chút ngưng trọng, bất đắc dĩ Trì Duẫn "PHỐC" một tiếng bật cười.
"Trì Mặc cùng Thành Vẫn kết hôn." Trì Duẫn ngữ khí như là chúc mừng, "Anh còn yêu Trì Mặc không?"
Biết rất rõ ràng đáp án, Trì Duẫn chính là ý xấu muốn Tiết Trích Dạ chính miệng nói ra.
"Em thật là tiểu bại hoại a, anh trên thế giới này bất luận đối với kẻ nào đều khó có khả năng đó." Tiết Trích Dạ hạ xuống hôn mũi Trì Duẫn, nhẹ nhàng nói ra, "Trừ em ra..."
Trì Duẫn mặt có chút hồng hồng đẩy ra Tiết Trích Dạ, lại không biết nên nói cái gì, chỉ là đột nhiên trong lúc đó cảm thấy hảo yêu thích yêu người nam nhân này.
"Tiểu Duẫn..." Tiết Trích Dạ thanh âm có chút trầm thấp khàn giọng, khí tức ấm áp cứ như vậy nhả tại cần cổ Trì Duẫn, "Muốn anh chứng minh anh yêu em sao?."
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào vùng mẫn cảm sau tai Trì Duẫn, rước lấy có chút trốn tránh của Trì Duẫn.
"Anh không cần phải... Ừ..." Trì Duẫn muốn cự tuyệt, Tiết Trích Dạ đầu lưỡi lại không an phận liếm qua lỗ tai của anh xâm nhập ốc nhĩ mẫn cảm của anh.
"Tiểu Duẫn, em giống như đã quên một sự kiện." Tiết Trích Dạ thanh âm tràn ngập từ tính trầm thấp vang lên bên tai, khí tức xâm nhập ốc nhĩ làm cho Trì Duẫn run lên.
"Cái gì, chuyện gì..." Trì Duẫn mềm ngồi phịch ở trong ngực Tiết Trích Dạ, thần trí có chút mê ly.
"Quà giáng sinh a, Tiểu Duẫn đã quên chuẩn bị a." Tiết Trích Dạ vừa nói vừa đem áo ngoài của Trì Duẫn cởi xuống dưới cánh tay, ngón tay linh hoạt trêu đùa hồng nhụy trước ngực, "Cho nên đem mình đưa cho anh a."
Dù sao hắn muốn cũng chỉ có cái này.
"Ngô... Không cần phải..." Trì Duẫn thì thào cự tuyệt, thân thể nhưng lại không tự chủ được nghênh hợp với Tiết Trích Dạ.
"Muốn." Tiết Trích Dạ một tay ôm lấy Trì Duẫn, vội vàng bế người vào phòng ngủ.
Đem Trì Duẫn phóng trên giường, chui ở trước ngực nhẹ nhàng liếm mút, làm cho hai khoả đậu đỏ sung huyết đứng thẳng.
"Ngô... Không cần phải, thật mất mặt..." Trì Duẫn vùi đầu vào gối đầu, rầu rĩ nói.
"Không có mất mặt, là thật đáng yêu." Tiết Trích Dạ theo đường cong giữa ngực và bụng Trì Duẫn, một mực xuống phía dưới hôn tới, dùng hàm răng kéo ra khóa kéo quần dài, cách lý mặt quần lót nhẹ nhàng vuốt ve tiểu đông tây đã có chút đứng thẳng.
Chỗ đó đã có chút ít hưng phấn, lối vào tiết ra một ít chất lỏng đem quần lót bạch sắc thấm ướt một điểm, lại thêm Tiết Trích Dạ liếm láp mà lưu lại nướt bọt, ở phía trên hình thành một mảnh thủy tích dâm mỹ mập mờ.
"A..." Nhìn qua tại Tiết Trích Dạ vuốt ve hạ bộ không ngừng lớn mạnh, Trì Duẫn cũng rất nhanh đến phát ra rên rỉ thoải mái, "Ư...A..."
"Thoải mái sao?" Tiết Trích Dạ ý xấu ở bên tai Trì Duẫn nói ra, động tác trên tay lại không gặp đình chỉ.
"Ừm ——" Trì Duẫn vịn vai Tiết Trích Dạ, nhẹ gật đầu, đáng thương nhìn Tiết Trích Dạ.
"Muốn sao?"
"A, anh cho em..."
"Cho em cái gì?"
"Anh..."
Tiết Trích Dạ điên cuồng cắn xé môi Trì Duẫn, ôn nhu mút hôn, quấn giao đầu lưỡi khéo léo, liếm láp khoang miệng ấm áp mềm mại của Trì Duẫn. Vừa rồi Trì Duẫn đối với hắn lộ ra phóng đãng, Tiết Trích Dạ rốt cuộc kìm nén không được, đem chính mình cuồng mãnh tiến vào trong cơ thể Trì Duẫn.
Nơi ấm áp căng trí đó là thuộc về hắn, một mình hắn.
"Ngô... A a... Chậm một chút..." Trì Duẫn chăm chú ôm Tiết Trích Dạ, rên rỉ đều có chút nghiền nát, "Hỗn đản, đau quá..."
"Chỉ có đau không..." Tiết Trích Dạ cắn bả vai Trì Duẫn, thì thào hỏi, "Nói cho anh biết, còn có cái gì?"
"Ừ... Còn có... Ngô... em không biết." Trì Duẫn ngoài miệng tuy không thừa nhận, nhưng loại khoái cảm xấu hổ này lại làm cho anh không tự chủ được theo Tiết Trích Dạ phối hợp.
"Chẳng lẽ, không có thoải mái sao?" Tiết Trích Dạ ngón tay nhẹ nhàng gãi lấy đóa hoa hồng sắc trước ngực Trì Duẫn, "Không nói thoải mái, anh liền đi ra."
Trì Duẫn hờn dỗi liếc nhìn Tiết Trích Dạ, chăm chú bắt lấy bả vai Tiết Trích Dạ ngăn lại chuyển động của hắn.
"Vô cùng... Thoải mái..." Trì Duẫn đỏ mặt nói lời nói thật, con mắt nửa khép lấy không dám nhìn Tiết Trích Dạ.
"Anh thật sự rất yêu em Tiểu Duẫn." Tiết Trích Dạ hôn hôn mí mắt khép hờ của Trì Duẫn, đem anh khóa chặc vào lòng ngực.
Hai người dây dưa, ở này rét đậm thế này dùng phương thức như vậy giúp nhau sưởi ấm, thật là ấm áp. Không biết phát tiết bao nhiêu lần, Trì Duẫn trong đầu chỉ còn là một mảnh chỗ trống hư vô, chỉ có nhiệt độ bao quacủ mình là chân thật.
Trở lại ôm thân hình cường tráng, Trì Duẫn bướng bỉnh ghé vào trước ngực Tiết Trích Dạ nghe tim đập trống ngực trầm ổn hữu lực của hắn. Tiết Trích Dạ lôi kéo tay phải của anh, che tại ngực trái chính mình, dùng ngực của mình để cảm thụ được nhiệt độ tay anh, dùng tay của anh để chứng minh trái tim chính mình nhảy lên.
Bọn họ, đã bỏ qua nhau quá lâu. Chỉ có dùng nhiệt độ cùng tim đập trống ngực đến trao đổi hứa hẹn mới có thể có dũng khí tương cứu trong lúc hoạn nạn, mới dám nói ra câu kia em yêu anh.
Trì Duẫn nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiết Trích Dạ, Tiết Trích Dạ cũng nhìn Trì Duẫn, sau đó liền cơ hồ đồng thời hôn đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, giao cảnh triền miên.
Giờ khắc này, lễ Giáng Sinh đầu tiên đoá pháo hoa ở phía sau bọn họ lấp lánh nổ tung.
Đây là hạnh phúc của tình yêu.
[[ HOÀN ]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.