Chín giờ tối, thời điểm quán bar bắt đầu đông đúc nhất, trai gái lẫn lộn điên cuồng uốn éo cơ thể theo điệu nhạc, tất cả cùng chơi điên cuồng để thỏa nỗi cô đơn bi thương trong lòng. Người đến nơi này hầu hết đều muốn tìm sự sung sướng không mang gánh nặng —— ví dụ như: Tình một đêm.
Soul là gay bar, nhưng cũng không từ chối khách nữ, chỉ cần các cô nàng hiểu quy tắc ở đây, mà dù không hiểu, Thành Vẫn cũng có cách để cho họ hiểu.
Bữa tiệc linh đình là thế, ánh đàn mê loạn như vậy, đã một tháng rồi mà Trì Duẫn vẫn chưa thể quen được. Bưng rượu, mang đến cho khách hàng, hoặc đưa giúp lời mời qua đêm giữa các vị khách với nhau, đây là công việc Trì Duẫn phải làm.
Không có gì không tốt, cũng không nói có gì tốt, chỉ là nếu hàng ngày không có một người xuất hiện trong giấc mơ hàng ngày của bạn, thì có lẽ sẽ đỡ hơn một chút, Trì Duẫn nghĩ vậy.
Đến bây giờ, anh, vẫn không quên được hắn.
Yêu sâu nặng từng ấy năm, hạt giống ấy đã sớm đâm chồi nảy lộc thay hết đợt lá này đến lá khác, có điều là chúng chẳng thể ra hoa kết quả trong trái tim mà thôi, nhưng nếu đột nhiên phá đi, thì đó sẽ là nỗi đau máu thịt không thể xóa nhòa.
Vừa mới đến quán bar, Tiết Trích Dạ liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc, cái người từng sống ba năm với hắn. Anh trai của Trì Mặc, đứa con của người đàn bà gái điếm thấp hèn.
Đã sớm nghe nói có một quán bar đồng chí tên Soul chuyên kinh doanh nam sắc, hôm nay cũng vì Trì Mặc tò mò, hắn mới dẫn y đến đây chơi thử, nào ngờ sẽ nhìn thấy Trì Duẫn.
Mới chỉ một tháng mà thôi, cậu ta rời hắn chỉ tròn một tháng thôi đó, vậy mà đã cơ khát đến độ không chịu được phải tìm nam nhân khác đè mình, quả nhiên là đồ hạ tiện.
"Tiểu Mặc, em ở đây chơi nhé, anh đi WC chút." Mượn cớ rời khỏi sàn nhảy, hắn thật muốn xem, Trì Duẫn đến nơi này rốt cuộc để làm gì!
Trì Mặc nhìn theo phương hướng của Trì Duẫn, thực ra lúc vào quán bar y đã trông thấy anh rồi, y biết Tiết Trích Dạ sẽ tìm anh, nhưng không ngờ sẽ nhanh như vậy. Khẽ mỉm cười, đi về hướng quầy bar, nụ cười đó thấp thoáng lộ vẻ cơ trí cùng khí thế, vừa ngang hàng mà không lấn át Tiết Trích Dạ.
"Một ly Tequila (*)." Trì Mặc gọi một ly rượu, nụ cười mang theo sự giả dối nhìn về hướng Tiết Trích Dạ bỏ đi.
Thành Vẫn mỉm cười đưa một ly rượu xanh lam lên, hứng thú nhìn người trước mặt.
"Đây không phải rượu tôi muốn." Trì Mặc đẩy ly rượu về trước mặt Thành Vẫn, trong mắt y hiện lên vài tia trêu đùa, người trước mặt này ăn mặc đơn giản không giống bartender của quán bar.
"Trẻ nhỏ không được uống thứ rượu mạnh như Tequila, chanh Rum(**) thanh mát uống cũng ngon lắm đó." Thành Vẫn nhìn trực tiếp vào hai mắt đứa trẻ đối diện, đôi mắt đó hình như có sức hút khiến hắn không thể rời bỏ.
"Tôi không phải trẻ con, nếu anh không ngại, tôi có thể dùng cách của người trưởng thành chứng minh." Trì Mặc nhìn thẳng cặp mắt cuống quít rời đi của đối phương, đột nhiên nổi hứng thú, không khỏi chứng minh bằng nụ hôn lên đôi môi đỏ hồng luôn mang theo nụ cười kia.
Đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng, y khẽ liếm liếm, cuốn đầu lưỡi nho nhỏ trốn tránh kia, mút nhẹ vào, liếm qua phần lợi và răng của y, cảm giác rất tuyệt vời.
"Sao nào, bây giờ có thể đưa Tequila cho tôi được chưa?" Đây là câu nói đầu tiên sau khi Trì Mặc buông Thành Vẫn ra.
Thành Vẫn hơi thở dốc, mặt có chút nóng, thằng nhóc này, kỹ thuật hôn môi thật đê mờ quá giỏi. Thành Vẫn xụ mặt, đưa ly Tequila cho Trì Mặc, Thành Vẫn quay đầu mặc kệ y. Trì Mặc hình như rất có hứng thú nhìn người bận rộn trong quầy bar, không ngờ lần về nước này, lại gặp được con mồi bé nhỏ ngon miệng thế này.
"Ưm....." Trì Duẫn vẫn chưa kịp phản ứng đã bị người khác bịt chặt miệng lôi vào toilet, Trì Duẫn có chút sợ hãi, hơi hơi giãy dụa nhưng không địch được sức mạnh của người kia.
Với tư sắc của anh, chắc sẽ không đụng phải bọn hiếp dâm đi.
"Đã lâu không gặp."
Một chất giọng không thể quen thuộc hơn với Trì Duẫn, cơ thể anh cứng đờ, không dám quay đầu. Anh sợ hãi, sợ khi mình vừa ngoảnh lại, tất cả sẽ vụn vỡ thành từng mảnh giống như giấc mơ mỗi ngày của mình.
"Đã lâu.....không gặp." Trì Duẫn không biết nói gì, chỉ đành hàn huyên dựa vào lời của Tiết Trích Dạ.
"Không chịu được cô đơn nên đến đây tìm đàn ông hả? Xem ra một tháng này không có đàn ông thỏa mãn được cậu nhỉ." Tiết Trích Dạ cười hung ác, trong mắt lóe ra tia sáng kín đáo.
Nghe được ý châm chọc trong lời của Tiết Trích Dạ, Trì Duẫn mỉm cười, nụ cười đó vừa miễn cưỡng vừa pha nét mệt mỏi, đến cả bờ môi cũng trắng bệch không chút huyết sắc.
"Em tới đây làm việc....."Trì Duẫn uể oải giải thích, trước mặt Tiết Trích Dạ anh vẫn cứ nhát gan như vậy, tới giờ cũng không có dũng khí cãi lại hắn.
"Làm việc gì cơ? Tiếp viên nam à? Cậu làm nghề này, thực ra hợp lắm ấy." Tiết Trích Dạ thấy Trì Duẫn không thèm ngoảnh đầu nhìn mình, hơi hơi tức giận, đột nhiên xoay người Trì Duẫn, chất vấn anh.
"Không, không phải, em chỉ, chỉ làm nhân viên tạp vụ thôi." Trì Duẫn cúi đầu, vẫn không dám nhìn Tiết Trích Dạ, anh không rõ vì sao Tiết Trích Dạ tức giận, nhưng vẫn nhỏ giọng giải thích, "Em không biết anh sẽ đến đây, em không biết thật đó. Em biết anh không thích nhìn thấy em, em sẽ không phá hoại quan hệ giữa anh với Trì Mặc. Em sẽ không làm vậy."
Nghe Trì Duẫn giải thích bừa bãi, Tiết Trích Dạ nhíu nhíu mày, người này nói thế nào cũng có quan hệ với hắn, cậu ta không làm nam tiếp viên, không bị đàn ông đè, thì có quan hệ gì đến hắn chứ? Nên cơn giận này của hắn từ đâu mà ra đây.
"Cút!" Tiết Trích Dạ quát to một tiếng, Trì Duẫn sợ hãi run lên, cuống quít chạy trốn khỏi toilet, lại va vào một lồng ngực ấm áp.
"Xin, xin lỗi." Căn bản không có nhìn người, mà chỉ chăm chăm xin lỗi.
"Trì Duẫn, sao thế?" Thành Vẫn vốn định đánh bài chuồn bằng việc chạy đi tiểu thoát khỏi ánh mắt chăm chú của thằng quỷ chết tiệt kia, nào ngờ đụng phải Trì Duẫn hai mắt đẫm lệ chạy khỏi đây.
Trì Duẫn nghe thấy giọng nói của Thành Vẫn, vội vàng lau nước mắt, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Thành Vẫn lại nhìn Tiết Trích Dạ mặt mũi âm trầm ra khỏi toilet ở đằng sau, liền hiểu bảy tám phần.
"À, Tiết tổng tài, đã lâu không gặp." Thành Vẫn vẫn tươi cười chào đón, tư thế đỡ Trì Duẫn vô cùng thân thiết.
"Ồ ra là Thiếu đông gia Thành gia, sao có nhã hứng đến đây vậy?" Tiết Trích Dạ nhìn thấy Thành Vẫn, cũng nở nụ cười sặc mùi thương trường hàn huyên với hắn.
"Đây là club tôi mở ấy mà, vẫn phải cám ơn Tiết tổng tài ghé thăm." Thành Vẫn nói thế, điệu bộ chào đón mang theo khí thế của chủ nhân, sau đó nhìn thoáng qua Trì Duẫn, "Đây cũng là người của tôi, em ấy có đắc tội gì với Tiết tổng tài không?"
Tiết Trích Dạ suýt nữa mất bình tĩnh khi nghe đến ba chữ "người của tôi", Trì Duẫn thật giỏi há, vừa rời khỏi hắn đã thành công trèo lên giường của thiếu gia Thành gia.
Thành gia nắm giữ toàn bộ công nghiệp in ấn và xuất bản của thành phố, từ tòa soạn nhỏ chưa đến đã nổi danh vài chục năm, chỉ cần làm thiếu gia Thành gia không hài lòng, thì chỉ còn nước chờ sạt nghiệp.
Vì thế, thực lực của Thành gia cũng không dưới Tiết thị.
Nhìn khuôn mặt bí xị của Tiết Trích Dạ, Thành Vẫn liều mạng nín cười, cái chuyện này á, hình như hơi thú vị luôn ấy.
"Lo người của cậu cho tốt vào!" Tiết Trích Dạ hung hăng liếc nhìn Thành Vẫn, bỏ xong câu này liền giận dữ bỏ đi, ngay đến chính hắn cũng không rõ mình tức cái gì.
Trì Duẫn nhìn bóng lưng Tiết Trích Dạ bỏ đi, ánh mắt hiện nỗi cô đơn. Quả nhiên, vẫn chọc hắn tức giận.