Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 27: Động lòng




Tô Nghiêu không biết vì sao, trong giọng nói này nghe được một tia van xin. Vốn có chút cứng ngắc cổ tay từ từ tỉnh táo lại, giọng nói Tô Nghiêu chậm lại, dỗ đứa bé dịu dàng nói: “A Dao thấy Điện hạ có chút nóng lên, có từng ăn gì ngoài uống chén thuốc nóng chưa?”
Diệp Lâm chậm rãi nói: “Mới vừa ăn rồi, nghĩ đến còn chưa có thấy hiệu quả.”
Ánh mắt Tô Nghiêu càng phát ra mềm mại, nâng một cái tay khác lên vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Lâm, liếc mắt nhìn trên bàn có bình nước, trấn an nói: “A Dao đi rót ly nước cho Điện hạ đến đây.”
Lúc này Diệp Lâm mới ngượng ngùng buông tay ra, nhìn không chớp mắt bóng dáng của Tô Nghiêu. Là hắn biết hôm nay nàng sẽ đến, nàng quả nhiên tới.
Lúc nghĩ lại Tô Nghiêu đã quay trở về, suy nghĩ mình phải nên quỳ gối một bên, mới vừa rồi cho là hắn ngủ, cũng không có chút để ý, bây giờ nghĩ lại còn là cẩn thận chặt chẽ tốt hơn. Chỉ là Diệp Lâm không cho nàng cơ hội lựa chọn, trực tiếp lôi nàng tới, nếu như Tô Nghiêu quyết định quỳ gối một bên, chỉ có thể ở tư thế vô cùng vặn vẹo cho hắn uống nước rồi.
Diệp Lâm đứng dậy uống nước nhíu mày, giống như là có chuyện gì khó nhịn, Tô Nghiêu nhìn ở trong mắt, dịu dàng hỏi: “Điện hạ nhức đầu sao?”
Diệp Lâm gật đầu một cái, uống nước xong mềm nhũn ngã trở về trên giường, không giống với thường ngày mịt mờ (không rõ), có vẻ có chút lệ thuộc vào người khác: “Hôm qua đi tẩm điện, bị gió rét.”
Diệp Lâm lúc này khiến trong lòng Tô Dao không khỏi sinh ra một loại thương tiếc.
Diệp Lâm như là muốn nói cái gì, chợt buông lỏng tay ra, thoái thác đẩy nàng ra, nói: “Ngươi cách ta xa một chút, cẩn thận lây bệnh cho ngươi, lại muốn khó chịu.”
Lòng Tô Nghiêu mền nhũn. Người này, một lát khiến mình không muốn xa cách, một lát lại muốn mình cách hắn xa một chút, thật là rất mâu thuẫn. Tô Nghiêu không nghe hắn, ngược lại dựa vào gần hơn chút: “Không sao, không bằng A Dao vì Điện hạ vò vò đầu thôi.”
Mặc dù nàng không phải nhân sĩ chuyên nghiệp, nhưng học kia cũng không phải là lãng phí tiền tài vô ích, tối thiểu cha mẹ của nàng và trưởng công chúa Hoài Dương đều là công nhận, nghĩ đến coi như không được, cũng không hư không phải sao.
Trong mắt Diệp Lâm lóe lên ánh sáng nhạt, ngay sau đó lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói tới nói lui lại không nghiêm chỉnh: “Tùy ngươi muốn làm cái gì, ta đều không có hơi sức phản kháng.”
Tô Nghiêu:.....
Người này nói gì vậy, cái gì gọi là không có hơi sức phản kháng, nàng lại không muốn hắn làm cái gì..... Coi như thật có tâm tư kia, chờ hắn tốt lắm, nên chặt nàng hay là muốn chặt nàng, thừa dịp cháy nhà hôi của cũng không phải là tính tình Tô Nghiêu nàng.
Tô Nghiêu yên lặng ở trong lòng châm chọc một lần, hướng giường trong đụng đụng, đưa tay đi tìm huyệt vị trên đầu Diệp Lâm.
Chỉ chốc lát sau, một khỏa đầu lặng lẽ đặt ở trên đùi Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu:.....
Điện hạ xin người không nên được voi đòi tiên có được không.....
Nhìn Diệp Lâm nhắm mắt lại sắp ngủ, Tô Nghiêu cảm thấy tất yếu nói chuyện với hắn, giữ vững tỉnh táo của người này, vì vậy nói: “Điện hạ ở trong Tử Thần điện lớn như vậy, thế nào bên cạnh ngay cả một người hầu hạ cũng không có?”
Nàng một tiểu thư Tướng phủ dầu gì cũng có người bưng trà đưa nước, ngã bệnh thì bên người đã không thiếu người nhìn quản, Diệp Lâm đây đối với mình cũng quá độc ác.
Không ngờ Diệp Lâm chỉ nhíu mày, hết sức bình tĩnh ghét bỏ nói: “Ta không thích người khác đụng ta.”
Tô Nghiêu dừng tay lại.
Ưmh..... Không thích người khác đụng..... Thà bị khát như vậy cũng không thích nguyện ý người khác bưng trà rót nước..... Nàng kia..... Có phải nên lấy móng vuốt trên đầu hắn ra hay không?
Diệp Lâm cảm nhận được Tô Nghiêu ngừng lại, bất mãn mở mắt nhìn nàng: “Thế nào đứt đoạn tiếp tục nhấn?”
Tô Nghiêu không biết mình là không nhìn lầm rồi, tại sao nàng cảm thấy thái độ của Diệp Lâm..... Giống như là một đứa bé nũng nịu?
“Không có gì, đang suy nghĩ chuyện khác.”
Diệp Lâm lại nhắm mắt lại, không biết mình lặp lại vô thường ngôn luận khiến trong long Tô Nghiêu ngồi ở một bên bất ổn cũng không có trúng, vẫn cảm thụ ngón tay mềm mại quen thuộc xẹt qua trán của mình.
“Điện hạ biết đi, hôm qua Thu tiểu thư đi Tướng phủ.” Tô Nghiêu suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định ra chiêu trước, tránh khỏi một lát Diệp Lâm còn không biết phải hỏi tới thế nào. Nàng nào biết Diệp Lâm đã không còn phái người đi Tướng phủ nhắn nhủ tin tức.
“Ừ.” Diệp Lâm trầm trầm đáp một tiếng, không nhìn ra trong lòng có phản ứng gì, vẫn nhắm mắt lại, sâu kín nói: “Là nàng gọi ngươi tới?”
Lời nói này có chút giận dỗi. Cũng may Tô Dao sớm đã thành thói quen Diệp Lâm thỉnh thoảng xoay xoay vặn vặn, chỉ coi hắn là lại mắc bệnh, kiên nhẫn giải thích: “Mặc dù Thu tiểu thư không nói, nếu a Nghiêu biết Điện hạ bị bệnh, cũng nhất định sẽ đến thăm điện hạ.”
Dừng một chút, Tô Dao tiếp tục nói: “A Nghiêu cũng để Điện hạ ở trong lòng.”
Diệp Lâm nhắm mắt lại không nói gì.
Đúng vậy, nàng cũng để hắn ở trong lòng, trong lòng hắn phù hợp định nghĩa “Người tốt”, nàng đều để ở trong lòng. Diệp Lâm hiểu, nếu như ném đi thân phận thái tử, hắn ở trong lòng Tô Dao, thậm chí phân lượng giống nha hoàn thân cận của nàng.
Có lúc Diệp Lâm thậm chí có chút hận Tô Nghiêu mềm lòng, đời trước chính là như vậy, trong lúc lơ đãng mang cho hắn ấm áp, nhưng cũng cho người khác. Một người ấm áp thì nhiều như vậy, hắn chỉ nghĩ ích kỷ một người chiếm đoạt.
Trong long người này, hắn Diệp Lâm, cho tới bây giờ đều không phải là một nhân vật đặc biệt.
Cho tới bây giờ Tô Nghiêu không có trực bạch nói ra suy nghĩ trong nội tâm với người nào như vậy, nàng cho là hắn ít nhất sẽ có một tia vui vẻ, nhưng trên thực tế nhắm mắt dưỡng thần không nhìn ra có cảm xúc biến hóa gì.
Nghĩ được như vậy, Tô Nghiêu khẽ rũ mắt xuống, ảo não mình lại một lần lỡ lời. Diệp Lâm là thái tử, bao nhiêu cô nương xu chi nhược vụ thái tử, làm sao sẽ để nàng một người đã từng ý đồ cự hôn không tốt hơn người khác ở trong lòng? Có lẽ Thu Ngự quý tộc môn đình trong hợp quy tắc ra ngoài loại đó, cô nương anh khí trong sáng, mới là người chân chính đáng giá để Diệp Lâm đặt ở trong lòng người thôi.....
“Trước đó vài ngày liền nghe nói Thu tiểu thư phong thái lỗi lạc, dung mạo vô song, hôm nay thấy, quả thật khiến A Dao kinh diễm một phen.” Tô Nghiêu yên lặng nói. Nàng biết bây giờ cảm xúc của mình có chút nguy hiểm, nhưng nàng không khống chế được muốn dò xét, muốn biết, Thu Ngự ở trong lòng Diệp Lâm đến tột cùng là có địa vị như thế nào.
Diệp Lâm cũng lộ ra một ý vị không rõ: “Ngươi so sánh với nàng, cũng không kém ở nơi nào.”
Cũng không kém ở nơi nào, liền ý vị địa vị của Thu Ngự ở trong lòng hắn cực cao. Khen nàng, chỉ là vì chăm sóc cảm thụ của nàng thôi..... Cho nên, Diệp Lâm nói xong cố nhân đó, quả nhiên là Thu Ngự.....
Bên này Tô Nghiêu còn đắm chìm trong này không hiểu mà cảm xúc không cách nào tự kềm chế, bên kia Diệp Lâm đã phát giác nàng khác thường trầm mặc, mở mắt, yên lặng nhìn nàng, nói: “A Nghiêu, ngươi không cần suy nghĩ lung tung.”
Tô Nghiêu oan uổng: “A Dao không có suy nghĩ lung tung.”
Diệp Lâm hoàn toàn không tin tưởng, được chưa? Nàng rõ ràng hay là suy nghĩ lung tung: “Ta và a Ngự chỉ là bạn bè, ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn kết hôn với nàng ta. Ta..... Từ đầu đến cuối đều chỉ muốn một mình ngươi.”
Tô Nghiêu:.....
Diệp Lâm chính là có năng lực này, bất luận nói gì, cũng có thể khiêu khích nỗi lòng người không yên. Nàng cũng biết Thu Ngự tối đa cũng chỉ có thể trở thành một khỏa ruồi son trong lòng Diệp Lâm, là không làm thái tử phi, nhưng..... Ai dạy hắn nói chuyện như vậy, nói xong khiến nàng mơ tưởng viễn vong.....
Tô Nghiêu nghĩ, nếu như có một ngày nàng đụng ngã Diệp Lâm, tuyệt đối không phải là lỗi của nàng. Diệp Lâm người này, nhìn rõ ràng là tĩnh tâm ít ham muốn cực kì, cố tình là một loại đa tình, một câu nói cũng có thể nói thành lời tâm tình, tương lai hắn yêu cô nương nào, chắc hẳn sẽ là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.
Liền thí dụ như hiện tại, mỹ nhân liền nằm ở đầu gối, tái nhợt vô lực phản kháng, nàng có bao nhiêu định lực mới có thể không nhúng chàm hắn! Tô Nghiêu thậm chí vì mình “Tâm địa sắt đá” cảm thấy kiêu ngạo và tự hào.
Đang đấu tranh, một cung nữ chợt bước nhanh vào Tử Thần điện, đầu ép tới không thể thấp hơn, hết sức giảm thiểu cảm giác về sự tồn tại của chính mình, cách bình phong thông báo nói: “Từ công tử đến.”
Dứt lời, liền mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực đâm tại một bên ẩn thân. Cách bình phong đâu rồi, nàng cũng không thấy gì, này sau tấm bình phong mơ hồ bóng người, nàng thật cũng không thấy.
Tô Nghiêu nghe nàng thông báo sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên chính là nhảy xuống. Nàng và Diệp Lâm thân mật như vậy không tốt lắm đâu..... Dù sao còn chưa có thành thân, bị người khác nhìn đúng là vẫn bị hư hỏng danh dự của nàng.
Chỉ là nàng còn đầy đủ cân nhắc đến trên đùi là đầu kim quý của thái tử, té một cái rất có thể sẽ nổi đóa, vì vậy chỉ ngẩn người, không có lanh chanh láu táu thật rút người ra rời đi.
Chỉ là, nàng vẫn có chút tò mò ——”Từ công tử nào?”
Diệp Lâm giương mắt nhìn nàng một cái, giọng nói không đau khổ không vui: “Ân nhân của ngươi, Từ Thận Ngôn.”
Tô Nghiêu:.....
Nàng thề lời này của Diệp Lâm không phải là lời hữu ích. Mới vừa còn thâm tình khẩn thiết mà nói cái gì chỉ muốn nàng một người, vào lúc này lại lạnh nhạt, sinh khí gì, nàng vốn không trêu chọc hắn.
“Hắn tới làm gì?”
“Biểu ca từ Liễm Diễm sơn thiên kim các, y thuật ở Trường Trữ cũng là đứng đầu, ta gọi hắn mở chút phương thuốc.” Diệp Lâm cũng thật sự hỏi cái gì đáp cái gì, nhiều một câu cũng không nói.
Tô Nghiêu cũng không biết hắn chợt kỳ cục gì. Dù sao thái tử điện hạ tôn quý thì thỉnh thoảng cứ phạm một lần bệnh như vậy, Tô Dao đã thành thói quen hắn thay đổi thất thường rồi.
Dưới mắt còn có một chuyện quan trọng hơn, có phải Diệp Lâm nên đem đầu kim quý hắn nhấc lên hay không?
“Vậy..... A Dao cáo lui trước?” Tô Nghiêu cố gắng nhắc nhở chủ nhân cái đầu kim quý này, bây giờ nàng dường như thích hợp biến mất. Diệp Lâm không thích nàng và Từ Thận Ngôn có giao lưu như vậy, nàng cũng không ở chỗ này làm loạn thêm nữa. Đợi lát nữa thái tử điện hạ lại trừu phong, nàng sợ bị ngộ thương.
Diệp Lâm lại giơ tay lên đè Tô Nghiêu xuống, khiến nàng không thể nhúc nhích, như đinh chém sắt nói: “Ngươi đừng cử động.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.