Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 31: Hả giận




Tô Anh ngồi chồm hỗm ở một bên chỗ ngồi, trong lòng cũng rất lo lắng cho tỷ tỷ. Hoàng hậu nương nương hôm nay nói gần nói xa đều không phải là có ý tốt, tỷ tỷ bị làm khó, nàng cũng là như đứng đống lửa, không biết Hoàng hậu đến tột cùng là dụng ý gì.
Hoàng hậu cũng tự đắc cực kì, tiểu cung nữ cơ trí bên cạnh ổn ổn đương đương tiếp công việc của Tô Nghiêu châm Yểu Sơn Ngân lần nữa rót một chén, Hoàng hậu liền vững như bàn thạch bưng phẩm mính ly thưởng thức trà.
Một ly Yểu Sơn Ngân thôi, Hoàng hậu được cung nữ đỡ từ từ đứng dậy, thản nhiên nói: “Sao lại không thấy Tô đại tiểu thư trở lại? Bổn cung nhớ Hàm Quang Điện này do Hoa nhi mở ngược lại vừa đúng, hay là Tô đại tiểu thư lưu luyến quên về rồi, nhị tiểu thư không bằng theo Bổn cung đi xem một chút?”
Tô Anh là thông minh cỡ nào, vừa nghe Hoàng hậu cố ý dẫn đến Hàm Quang Điện, thì biết rõ tỷ tỷ bên kia nhất định là xảy ra điều gì không may. Đây là cố ý bức bách tỷ muội họ hai người đi vào khuôn khổ. Vì vậy, Tô Anh vội vàng từ chối nói: “Hai người tỷ muội thần nữ nơi nào cần được nương nương chăm sóc như vậy, tính tình tỷ tỷ hương dã tùy ý chút, có đôi khi không về được, làm phiền nương nương nay đã không đúng, làm sao có thể phiền nương nương tự mình đi tìm, không bằng thần nữ bồi nương nương đánh một ván cờ giải buồn, cũng coi là bồi tội?”
Hoàng hậu giống như hiền hoà nói: “Tô nhị tiểu thư đây là nơi nào, đại tiểu thư sống ở suối thư viện, nghĩ đến nhất là có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhị tiểu thư sao khiêm tốn vậy? Này cuối xuân đầu mùa hè thời tiết tốt, liền theo Bổn cung đi ra ngoài đi dạo thôi.”
Dứt lời, người đã không nói lời gì đi ra ngoài rồi. Tô Anh thấy không ngăn cản được Hoàng hậu, chỉ đành phải ngoan ngoãn theo sau, chỉ là trong lòng cầu nguyện, tỷ tỷ có thể người hiền có trời phù hộ, bình an vượt qua nguy cơ giấu giếm này.
Hàm Quang Điện cách Minh Gia điện không xa. Chỉ là vừa đi tới một nửa, liền thấy một cung nữ vội vã chạy tới, vẻ mặt nóng nảy, ghé vào bên tai Hoàng hậu nói mấy câu. Hoàng hậu nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống, khiển trách người nọ mấy câu, liền nói với Tô Anh: “Này nô tỳ quá ngu xuẩn chút, vài bước đường, lại dẫn Tô đại tiểu thư đi mất.”
Tô Anh vừa nghe trong lòng trầm xuống, người êm đẹp làm sao sẽ ném, tỷ tỷ nàng đơn thuần như vậy, sợ rằng bị người khác tính kế rồi. Quả nhiên là Hồng Môn Yến, hôm nay sợ là không thể êm đẹp đi về. Cũng không biết bằng năng lực của nàng, có thể mang tỷ tỷ ra ngoài hay không.
Đang nói chuyện đã đến cửa Hàm Quang Điện, cung nữ này không hề nghĩ ngợi, đẩy cửa liền muốn xông vào trong, Tô Anh nhưng không làm: “Bùm” một tiếng quỳ xuống, nói: “Tỷ tỷ chưa xuất giá, lúc này ở trong điện thay y phục, nếu là đụng phải tỷ tỷ, mặt mũi này của tỷ tỷ phải đặt ở đâu?”
Hoàng hậu cũng là “Xuy” một tiếng cười, nhìn lướt qua sau lưng, giơ một tay lên nói: “Sợ cái gì, đều là nữ nhân, tại sao đụng nhau hai chữ, chẳng lẽ dưới ban ngày ban mặt này còn có thể ẩn giấu một nam nhân?”
Tô Anh cũng không tiện nói, nhưng trong lòng mơ hồ dự cảm được cái gì, đang lo lắng, cửa lớn Hàm Quang Điện đóng chặt lại “Ken két” một tiếng tự mở ra.
Bên ngoài mọi người nhất thời đưa mắt tập trung vào người đang mở cửa, chỉ thấy một cô nương mặc trường váy ngắn áo khoác xanh nhạt lụa mỏng áo mỏng bước ra cửa, chính là Tô Nghiêu đi đổi quần áo. Người nọ hơi ngẩn ra, làm như có chút kinh ngạc, chợt cúi người thật sâu thi cái lễ, nói: “Sao nương nương lại tự mình đến? A Dao ngu độn, chắc là khiến nương nương chờ đợi nóng ruột.”
Cung nữ này đầu tiên là kinh ngạc, thoáng qua cũng là mày cau lại, một bộ không hiểu, giống như không ngờ nàng sẽ bình tĩnh như thế. Hoàng hậu nương nương tuy là mặt không dị sắc, nhưng cũng nháy mắt người bên cạnh nói: “Còn không mau đi vào dọn dẹp?”
Tô Nghiêu không hiểu nói: “A Dao cũng không đụng vào vật trong điện.” Ngụ ý chính là, cần gì phải thu thập đây?
Hoàng hậu lại không nghe, chỉ phân phó người bên cạnh đi vào. Người nọ vào Hàm Quang Điện, tỉ mỉ tìm một phen, cũng không tìm được Thế tử Nhiếp Chính vương vốn nên xuất hiện ở nơi này, không thể làm gì khác hơn là lộ vẻ mặt khó khăn xuất điện, lắc đầu với Hoàng hậu một cái.
Hoàng hậu đang âm thầm nghĩ ngợi, liền nghe có người hoảng loạn chạy đến báo lại, nói Nhiếp Chính vương Thế tử và Tứ hoàng tử đang Thuỷ Thương đình uống rượu, say rượu, mới vừa bị Tứ điện hạ đưa ra cung.
Thuỷ Thương đình chính là ở phía sau Hàm Quang Điện, Diệp Tễ thuở nhỏ liền giao hảo với thái tử, Hoàng hậu nghe vậy lập tức liền hiểu được chuyện này là do Diệp Tễ giở trò quỷ, tuy là từ trong vô hình hóa giải. Cũng không giảm mặt mũi của mình, có thể sau muốn tính toán lại kế Tô Dao, chỉ chỉ sợ sẽ không giống dễ dàng như ngày hôm nay.
Trong lòng Tô Anh cũng đoán được mấy phần, dứt tiếng nói: “Thì ra là Phong ca ca cũng tới trong cung, chỉ tiếc tỷ muội chúng ta hai người và hắn hữu duyên vô phận, không thể gặp mặt.”
Tô Nghiêu cũng cười cười, nói: “Từ khi từ biệt tại suối, cũng là nhiều ngày không thấy, cũng đáng tiếc.”
Cung nữ mới vừa dẫn Tô Nghiêu tới Hàm Quang Điện cũng theo không buông tha: “Bùm” một tiếng quỳ xuống, nói: “Nô tỳ dẫn Tô đại tiểu thư tới đây, đi tới một nửa liền không thấy bóng người, mới vừa trong thoáng chốc lại nhìn thấy Nhiếp Chính vương Thế tử đến Hàm Quang Điện.....”
Ngụ ý, làm sao Tô Nghiêu có thể không có thấy Phong Diệp? Nói nặng, chính là Tô Dao và Phong Diệp gặp riêng tư trong hoàng cung đại nội rồi.
Lời còn chưa nói hết, Tô Nghiêu liền cười nhận lấy câu chuyện, nói: “Chắc là ngươi nhớ lộn, ta rõ ràng là bị ngươi dẫn vào Hàm Quang Điện, thế nào lúc này liền không nhớ rõ? Nương nương người bên cạnh lanh lợi như vậy, sao phạm sai lầm bực này?”
Cung nữ sững sờ, hình như không muốn Tô Nghiêu có thể trợn tròn mắt biên lời sạo như vậy, nhưng đối phương là đại tiểu thư Tướng phủ, nàng chỉ là một cung nhân nho nhỏ, cho dù Tô Nghiêu nói bậy, Hoàng hậu nương nương cũng không thể rõ ràng tin nàng không tin Tô Dao, vì vậy rất nhanh sửa lời nói: “Là nô tỳ nhất thời nhớ lộn, chỉ là mới vừa thật là thấy Thế tử đi tới bên này. Tứ điện hạ và Thế tử luôn luôn không hài lòng, làm sao có thể hẹn uống rượu ở Thuỷ Thương đình?”
Nụ cười trên mặt Tô Nghiêu càng rõ ràng, hòa nhã nói: “Chuyện của chủ tử ngươi lại thấy rõ rồi hả? Nếu không phải Thế tử đáp ứng Tứ điện hạ hẹn, tại sao chưa thông liền có thể tiến vào nội viện hoàng cung? Vọng nghị chủ thượng, cố ý khích bác thị phi, nếu không phải nương nương nhân từ, làm sao có thể mặc ngươi đi theo bên cạnh cũng không chịu xử phạt?”
Cho đến dứt lời, lúc này Tô Nghiêu mới giương mắt đi xem sắc mặt hơi cương của Hoàng hậu, nói: “Nương nương, ngài nói có đúng cái lý này hay không?”
Nàng vứt lại cho Hoàng hậu như vậy, Hoàng hậu liền không thể mặc cho cung nữ này “Nói bậy” nữa, nói thêm gì nữa chính là nàng thân là Trung Cung Hoàng hậu lại quản giáo vô phương rồi. Thấy kia cung nữ còn có mở miệng ý, vội vàng phân phó người bên cạnh, nói: “Tín khẩu thư hoàng bàn lộng thị phi, Bổn cung bên cạnh như thế nào dung hạ được kẻ ngu dốt như vậy. Người tới, mang xuống, mặt.....”
Lời còn chưa nói hết, Tô Anh vậy “bùm” một cái quỳ xuống, lên tiếng xin xỏ cho: “Nương nương nhân từ, cung nữ này cũng chỉ là trong lúc nhất thời phạm vào hồ đồ, chớ để trọng phạt nàng, thần nữ nhìn trượng trách bốn mươi là đủ rồi.”
Câu kia của hoàng hậu “Diện bích ba ngày” liền đành cắm ở trong cổ họng, cung nữ này là thiếp thân thị nữ của nàng, chẳng qua là không cam lòng, lập công mời thưởng ý niệm mạnh chút, chỉ là không ngờ Tô Dao lợi hại như vậy, thế nhưng một câu một câu bác bỏ ý niệm của nàng, chỉ có thể phạt nàng, không ngờ nửa đường nhảy ra Tô Anh, nhất định trượng trách nàng mới giải hận.
Hoàng hậu có lòng thiên vị, chắc hẳn cung nhân này cũng là cận thị bên cạnh Hoàng hậu. Trượng trách bốn mươi nếu là thật đánh xuống, cặp chân này cũng là phế, Tô Nghiêu không muốn bị Hoàng hậu ghi hận, cũng quỳ xuống, lôi kéo Tô Anh, vừa định mở miệng, lại bị Hoàng hậu hiểu lầm ý tứ, cho là nàng cũng là bỏ đá xuống giếng, trách móc nói: “Đã như vậy, đối đãi tỷ muội hai người các ngươi sau khi đi, liền trượng trách bốn mươi gậy.”
Bên kia Tô Anh tuy bị Tô Nghiêu kéo ống tay áo, nhìn thấy ánh mắt tỷ tỷ, lại lắc đầu một cái, nói: “Nương nương cũng không cần kiêng dè thần nữ tỷ muội hai người, thần nữ và tỷ tỷ thuở nhỏ kở nơi hương dã, quả quyết sẽ không sợ, nương nương ngay mặt trách phạt là được.”
Ngụ ý là nhất định phải trơ mắt nhìn cung nữ này bị phạt, mới tính xuất ra ngụm ác khí.
Tô Nghiêu trong lúc nhất thời không rõ ràng lắm Tô Anh thường ngày lý trí tỉnh táo sao hôm nay chợt nhất quyết không tha, có lòng khuyên can nàng Tô Anh lại không để ý tới, chỉ đành phải chau mày lại không nói.
Hoàng hậu cũng không nổi giận, làm thật ngay trước mặt hai tỷ muội Tô Nghiêu kéo cung nữ trượng trách rồi, không nhiều không ít, bốn mươi gậy đánh thật sự.
Lúc này Tô Anh mới hài lòng, cùng Tô Nghiêu trao đổi ánh mắt nói rõ từ tính, trở về phủ.
Hoàng hậu bị mất một đường bố trí, cũng ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được, trong bụng hết sức chán ghét, ngay tiếp theo nhìn cung nữ nằm ở trên đất hoa lê đẫm mưa đã đứng thẳng không dậy nổi cũng chán ghét, đợi tỷ muội Tô thị cáo từ, liền phẩy tay áo bỏ đi, không hề chú ý sống chết cung nhân này nữa.
Ngồi ở trên xe ngựa về phủ, Tô Nghiêu vẫn không kềm chế được, lôi kéo tay Tô Anh nói: “Muội muội sao hôm nay tức lớn như vậy, nhất định chống đối Hoàng hậu ngươi mới bằng lòng bỏ qua? Trong ngày thường nhắc nhở tỷ tỷ những lời đó, ngươi lại quên toàn bộ rồi sao?”
Tô Anh hừ một tiếng, oán niệm nói: “Hoàng hậu nương nương rõ ràng có thể coi là kế tỷ tỷ, cung nữ này lại nói chuyện trong sạch của tỷ tỷ, chúng ta tỷ muội thuở nhỏ cũng là người lễ ngộ thiên kim Tô thị, sao phải chịu uất ức như thế? Hôm nay ta chính là muốn Hoàng hậu hiểu, chúng ta cô nương Tô gia không chịu uất ức như vậy, ngày sau ngươi gả vào Đông cung, cũng làm cho hắn không năng lực ỷ vào địa vị khi dễ tỷ tỷ.”
Nàng người tỷ tỷ này nơi nào cũng rất tốt, chính là tính tình quá hiền lành, mọi chuyện không để ở trong lòng, tương lai gả vào Đông cung, nếu là bị uất ức, nàng nhất định phải đau lòng. Họ Tô gia mặc dù không phải là Hoàng Thiên quý trụ gì, nhưng Tô thị cũng khiến Hoàng đế đều phải nhượng ba phần. Phụ thân họ xuất sĩ là vì thời bình, cũng không phải là vì chịu uất ức.
Nói xong, Tô Anh kéo tay Tô Nghiêu ẩn dưới ống tay áo rộng, đau lòng nói: “Tỷ tỷ đôi tay này, là để đánh đàn cưỡi ngựa, có thể nào bị đối đãi như vậy?”
Tô Nghiêu đánh tiếng tằng hằng một cái, làm sao nầng có thể nói này là mình làm..... Thoại phong nhất chuyển nói: “Lại nói, hôm nay tỷ tỷ có thể bình yên vô sự vượt qua kiếp này, nhưng cũng không thiếu được Tứ điện hạ giúp một tay. Tỷ tỷ nhìn hắn, cũng không giống như ngươi nói không chịu nổi như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.