Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 83: Lựa chọn




“Coi chừng cô ta, cô gái nhỏ này có vài phần lợi hại! Đừng để cô ta chạy trốn.” Nàng bị đánh thức bởi giọng nói mơ mơ hồ hồ truyền đến trong bóng tối. Thấy cổ họng khơi khô, nhưng nàng cũng không dám ho khan, chỉ sợ làm kinh động đến người đang nói kia thì lại chuốc lấy khổ sở.
Bị giam giữ trong một kho hàng, xung quanh tối đen do chủ nhân của giọng nói kia tắt đèn. Nàng biết rõ mình bị trói ngược tay vào ghế, giống hệt như người bị bắt cóc trong các phim truyền hình. Chỉ khác là, trong phim truyền hình phụ nữ đều có người yêu không màng nguy hiểm đến cứu, còn nàng thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nàng hơi động đậy cổ tay bị trói phía sau, cảm thấy đau nhức lại tê tê. Dây thừng thô ráp thít chặt đã làm sưng phù hai tay nàng, gây ra một vết máu thật sâu. Khẽ cử động sơ sơ đã đau buốt khó chịu, nàng nhịn không được liền nhẹ nhàng xoay người hít đầy một miệng khí, há miệng tạm ngừng trong chốc lát rồi lại im lặng ngọ nguậy.
Cách một tấm cửa gỗ cũ nát, giọng nói kia lại vang lên hung tợn: “Lúc sáng sớm thiếu chút là không để ý, tóm lại tiền đã tới tay, cô gái này lưu lại cũng vô dụng, chi bằng diệt khẩu cho khỏi phiền toái.”
Nàng nín thở tập trung suy nghĩ, lại nghe thấy một giọng nói phản đối: “Anh, việc này không thể được, ta hiện tại chỉ là cướp ngân hàng, nếu như bị bắt cùng lắm chỉ bị phán mười năm. Nhưng nếu thật sự giết người, chính là án tử hình đó!”
“Miệng quạ đen mày nói bậy cái gì đó? Bắt cái gì mà bắt? Đây chẳng phải là đang chạy trốn thuận lợi đó sao!” Người lúc đầu lên tiếng cắt ngang lời người sau, lầu bầu một tiếng rồi bỗng nhiên vui vẻ, cũng không biết là hù dọa đối phương hay là tăng thêm can đảm cho mình, nói: “Trẫm muốn cưỡng bức, cướp bóc, bắt cóc con tin, bỏ trốn, nghe theo mày thì còn có thể có trái ngọt mà ăn sao? Theo tao thấy mang theo một đứa con ghẻ thì chạy trốn cũng không được bao xa, mày giải quyết dứt điểm đi!”
Toàn thân nàng cứng đờ, ngay lập tức nghe thấy tiếng người thứ ba phụ họa: “Đúng vậy, cứ dứt khoát mặc kệ cô ta bị trói ở đây đi, chỗ này lại xa xôi hẻo lánh như vậy, có lẽ bọn họ cũng tìm không ra, bị đói mười ngày tám ngày thì cũng chết.”
Trí nhớ ập đến cuồn cuộn như gió, rốt cuộc Tô Nghiêu cũng khôi phục thần trí, phát hiện ra không biết mình đã bị mang đi bao xa. Cảnh sắc xung quanh rất xa lạ, đúng là đã tiến vào trong một cánh rừng tối đen.
Người bắt cóc nàng thành thạo trói chặt tay nàng ngược ra phía sau, buông tay lui lại một bước, trầm giọng nói: “Đắc tội Hoàng hậu Nương nương rồi.”
Tô Nghiêu nhìn chăm chú, người kia đeo mặt nạ màu xám không nhìn thấy dung mạo, chỉ có thể nhận ra đó là người của Nhiếp chính vương phủ.
“Ngươi còn biết Bổn cung là Hoàng hậu?” Tô Nghiêu cười lạnh một tiếng, hai tay bị trói tựa vào một tảng đá lớn, không buồn không vui cũng không hề hoảng hốt. Điểm này lại làm cho người áo xám có chút kinh ngạc, dù sao Tô Dao cũng là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, lại là thư hương thế gia, đối mặt với hiểm cảnh như vậy lại có thể gặp nguy không loạn.
Trong đêm thu, Tô Nghiêu dựa lưng vào tảng đá lạnh lẽo, cuối cùng nở ra một nụ cười đau khổ thê lương. Đêm càng khuya, gió thu càng lạnh, nàng cuối cùng cũng nhớ tới bản thân mình chết như thế nào. Kiếp trước kiếp này, hóa ra đều giống nhau.
Trên đời này luôn luôn tồn tại những sự trùng hợp lớn. Chẳng hạn hết lần này đến lần khác nàng để mất ví tiền, hết lần này đến lần khác đến ngân hàng báo mất giấy tờ và bổ sung thủ tục, hết lần này đến lần khác gặp bọn cướp, rồi lại hết lần này đến lần khác bị chọn làm con tin. Vì sao nàng quên mất, vì sao nàng cố tình không nghĩ tới, chính là vì bản thân nàng chết quá oan uổng, không cam tâm chính mình bị cướp đi quyền sống như vậy. Có thể có những lúc sự trùng hợp đó lại là một khả năng duy nhất thì sẽ biến thành tất nhiên. Thậm chí Tô Nghiêu không biết rốt cuộc trước đây bản thân phải gặp tất cả những chuyện này chỉ vì là bước đệm để đi vào Đại Nhạn, hay là vì vận mệnh bù đắp cho nàng, sau khi phân định nhân quả mới nhét nàng vào đây. Trí nhớ quay về giống như một bộ phim chiếu ra trong đầu nàng. Tô Nghiêu nhớ lại rõ ràng vào một ngày nào đó, lúc cửa kho hàng chậm rãi đóng lại, ánh mặt trời vẫn chiếu xuyên qua cửa lớn cả thước.
Ngày trước nghĩ tới cái gì mà nhân duyên tiền kiếp, hóa ra tất cả đều là đoán mò. Số mệnh nàng đã định như vậy, dù trốn được ngày mùng một cũng không trốn được ngày mười lăm.
“Chuyện Thế tử Nhiếp chính vương ép vua thoái vị khẩn cấp như vậy, ngươi không đi đoạt lấy công đầu, ngược lại bắt ta đến tận chỗ này là có dụng ý gì?” Trong lòng Tô Nghiêu không hề ôm một tia hy vọng nào, người đã chết một lần rồi thì còn sợ gì nữa?
Cứ tưởng rằng người áo xám kia sẽ không để ý đến nàng, không ngờ hắn lại trả lời, “Nương nương cho rằng giữa giang sơn và mỹ nhân, Bệ hạ sẽ chọn như thế nào?” 
Phong Sách bất thình lình ép vua thoái vị, tuy là tập kích bất ngờ, đánh cho Diệp Lâm trở tay không kịp nhưng vẫn không hoàn toàn chắc chắn. Hắn hiểu rõ Diệp Lâm như thế, cho nên cũng biết địa vị của Tô Dao trong lòng Diệp Lâm. Ban nãy lần đầu tiên đưa ra hạ sách, bắt nàng đến một nơi không có người, một là làm cho Diệp Lâm phân tâm, hai là cho dù tạo phản thất bại cũng có điều kiện đem ra trao đổi cùng hắn, lưu lại cho mình một đường lui. Giang sơn hay mỹ nhân, hắn chọn cái nào cũng đều thua.
Tô Nghiêu đương nhiên cũng nghĩ đến điều này, mới hối hận chính mình quá ngu, chỉ một lòng nghĩ đến Diệp Lâm mà quên mất tự lo cho mình, ngu ngốc điều A Cửu đi. Đế vương lãnh khốc vô tình, kiên cường bạc bẽo, Diệp Lâm đều có đủ.  Tô Nghiêu cho rằng Phong Sách cũng có sự bình tĩnh lý trí và kiềm chế, sở hữu đầy đủ tố chất mà bậc Đế vương phải có. Nhưng có một điểm giống nhau, vị Đế vương thành đồng vách sắt này có duy nhất một nhược điểm, chính là nàng.
Trăm tính ngàn tính, Tô Nghiêu lại không nghĩ rằng sẽ có một ngày nàng trở thành công cụ để người khác uy hiếp Diệp Lâm.
“Đương nhiên là lấy giang sơn làm trọng”. Trong lòng Tô Nghiêu tuy là bất ổn, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như trước. Nàng không biết tình hình trong cung hiện nay như thế nào, Vũ Lâm quân có thành công nhận được tin tức hay không, Diệp Lâm có bị thương không. Nàng chỉ biết là ngay lúc này, nàng không thể khoanh tay chịu trói mà ngồi chờ chết, giống như kiếp trước sẽ không ai đến cứu nàng, chỉ có thể tin tưởng vào chính bản thân mình. Nàng không thể làm tăng thêm phiền toái cho Diệp Lâm.
Người áo xám kia cũng cười, nói vô cùng rõ ràng: “Nương nương đánh giá địa vị của mình trong lòng Bệ hạ quá thấp rồi. Cho dù hôm nay Thế tử thua, nếu như lấy Nương nương ra đổi lấy giang sơn, chắc chắn Bệ hạ cũng đồng ý.”
Tô Nghiêu cười nhạo một cái, lắc đầu phủ nhận: “Chỉ sợ tính toán này của Phong Sách sai rồi, Hoàng hậu có thể lập người khác, nhưng giang sơn chỉ có một. Mỹ nhân cho đến lúc tuổi xế chiều thì làm sao so sánh được với vạn dặm giang sơn thành đồng vách sắt? Nay Bổn cung có thể được sủng ái như thế, chẳng phải bởi vì thanh danh Tô thị ta sao, cho nên Bệ hạ vẫn còn luyến tiếc chưa vứt bỏ. Một kẻ Đế vương thiếu chút nữa thì xử tử chính trưởng mẫu của mình, nay còn giam giữ Thái hậu cùng huynh đệ, ngươi còn cho rằng hắn sẽ thực sự lưu tâm đến một nữ nhân như vậy sao?”
Dụng ý của nàng hoàn toàn rõ ràng, nay bản thân còn bị trói chặt ở đây, thân thể còn yếu đuối vô lực, nếu cứng rắn chỉ sợ là không tác dụng gì, chỉ có thể công phá về mặt tâm lý, cố gắng thuyết phục người áo xám này. Địa vị của mình trong lòng Diệp Lâm thế nào cũng không hề quan trọng, chỉ hy vọng hắn có thể quan tâm hơn đến bản thân mình.
Trông thấy người áo xám kinh ngạc mà không nói gì, trong lòng Tô Nghiêu biết người đó đã hơi dao động nên thầm vui vẻ, không ngừng cố gắng nói: “Ngươi bị phái tới canh chừng ta, thoạt nhìn là lập công lớn nhưng thực ra lại là tổn thất nặng. Nếu Phong Sách tạo phản thất bại, ngươi lại bắt đi Hoàng hậu Nương nương đương triều, với cá tính có thù tất báo của Bệ hạ thì chỉ sợ ngũ mã phân thây, nghiền xương nhà ngươi thành tro cũng không đủ hả giận. Nếu là Phong Sách khởi sự thành công, Đại Nhạn thay vua đổi chúa, lấy quan hệ của Bổn cung cùng Phong Sách thì ngươi cho rằng Hoàng hậu mới sẽ là ai? Đến lúc đó chỉ cần một câu oán trách của Bổn cung, ngươi lập tức sẽ mất đầu.”
“Nương nương nói đùa rồi, Thế tử đã lâu đã hết hy vọng với nương nương thì sao có thể…”
Không đợi người áo xám nói xong, Tô Nghiêu đã cất tiếng cười giòn tan, cắt ngang lời nói của hắn: “Ngươi cũng đã biết vài hôm trước Bổn cung về thăm nhà, Phong Sách còn mạo hiểm ban đêm trèo vào tướng phủ gặp ta. Thanh đoản kiếm mà hôm nay hắn đeo ở bên hông kia chính là của Bổn cung tặng cho hắn đêm đó. Nếu không phải như vậy, thì ngươi cho rằng vì sao Phong Sách cố tình để cho ngươi mang ta đến tận đây? Chẳng qua là sợ Bổn cung bị thương trong lúc hỗn loạn thôi.”
Người áo xám nghĩ lại, trong lời nói hão huyền của Tô Nghiêu xem ra có căn cứ. Đúng là bên hông Thế tử Nhiếp chính vương đột nhiên nhiều ra thêm một thanh đoản kiếm, mấy ngày nay lúc nào cũng lấy ra ngắm nghía, trông như là thanh đoản kiếm kia rất đáng giá, được tạo ra một cách tinh xảo, nhưng ánh mắt hắn lại cực kỳ lạnh lẽo. Ban đầu bọn họ đoán là Thế tử cứ kiên định quyết tâm như thế mà nổi dậy tạo phản là vì Bệ hạ đã đoạt đi người trong lòng của hắn. Bằng không thì vì sao Nhiếp chính vương lúc nào cũng khuyên nhủ hắn phải bo bo giữ mình, nhưng người này lại rục rịch ngóc đầu dậy không chịu buông xuôi. Như vậy xem ra tất cả đều đã được giải thích thông suốt.
Hóa ra là những gì vốn thuộc về mình đều phải đoạt về à!
Đương nhiên Tô Nghiêu biết kể từ sau đêm đó, Phong Sách sẽ không có mảy may hy vọng về nàng. Nói thế này giống như xuyên tạc ý nghĩa, nhưng ngược lại thật sự làm cho người áo xám dao động. Trong lòng nàng mừng thầm, không khỏi cảm thán, rốt cuộc vẫn là nô tài, tranh thủ lúc hắn vẫn chưa đưa ra chủ ý, nàng lại dẫn dắt hắn từng bước: “Nếu đã nghe hiểu, Bổn cung cũng không vòng vo, hôm nay nếu ngươi muốn xoay chuyển tình thế, con đường duy nhất là hầu hạ Bổn cung thật tốt, sau này bất kể bên nào giành chiến thắng cũng có thể lưu lại một cái mạng chó.”
Người áo xám im lặng thật lâu, đến lúc suýt nữa Tô Nghiêu thất vọng về lời nói của mình thì hắn mở miệng nói: “Nếu Nương nương đã phải giải thích cặn kẽ như thế, nô tài xin cả gan hỏi thêm một câu, như thế nào mới là hầu hạ Nương nương thật tốt?”
Cắn câu! Tô Nghiêu mỉm cười, dựa vào tảng đá mà đứng dậy, nói: “Trước tiên tháo dây trói cho Bổn cung. Từ lúc sinh ra đến bây giờ Bổn cung chưa từng bị đối xử như vậy.”
Dám trói Tô Dao thì lá gan cũng thật lớn.
Thấy người áo xám vẫn do dự, Tô Nghiêu giả vờ không cần, cười nhẹ một tiếng: “Thế nào, sợ Bổn cung chạy trốn phải không. Bổn cung là nữ nhân tay trói gà không chặt còn có thể gây ra bao nhiêu sóng gió, có thể chạy trốn được bao xa?”
Có thể là vì tấn công liên tiếp nên cuối cùng người áo xám cũng buông lỏng cảnh giác, cũng có thể là tại đầu óc hắn hồ đồ, nhưng tóm lại, hắn đã thực sự tiến đến đây cởi trói cho Tô Nghiêu. Hắn vòng ra đằng sau Tô Nghiêu, đang cúi đầu định cởi dây cho nàng, nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Tô Nghiêu căn đúng thời cơ, giãy khỏi dây thừng rồi dùng sức nâng khuỷu tay đánh thẳng cùi trỏ vào cằm hắn, khiến hắn hoa mắt chóng mặt, “ai ui” một tiếng rồi ngã về phía sau.
Ngay lập tức Tô Nghiêu đứng dậy chạy trốn. Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, người được phái đi bắt cóc nàng phải có khinh công hạng nhất, nhưng võ nghệ lại không được như vậy, xảo quyệt một chút vẫn có thể thoát khỏi tay hắn.
Bên này Tô Nghiêu nghĩ như vậy, bên kia lại thật sự ứng nghiệm. Tuy là người này võ nghệ không tốt, bị Tô Nghiêu đánh một cái liền váng đầu hoa mắt, nhưng thân thủ vẫn mạnh mẽ, Tô Nghiêu chạy trong rừng cây tối đen như mực chưa được bao xa, hắn đã rất nhanh đuổi theo.
Tô Nghiêu chỉ một mực gắng sức chạy thật nhanh, không hề ngoảnh lại, chỉ nghe thấy tiếng xé gió phía sau càng ngày càng gần. Một bên tay áo lập tức bị người kia bắt được, mắt thấy sẽ lại một lần nữa rơi vào miệng cọp thì trông thấy từ trong bóng tối có một bóng người lao ra. Áo xanh trường bào trắng, trên tay cầm bảo kiếm sắc bén đứng chắn giữa hai người.
Tô Nghiêu nghe thấy tiếng gió động phía sau, vừa nghiêng đầu nhìn đã chạm phải một đôi mắt quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.