Bệnh Nặng Quấn Thân

Chương 1: Bánh sinh nhật không ngon




—Sao cô có thể hèn hạ đến như thế, anh ấy không yêu cô lại còn cứ bán dính lấy không buông
—Không! Vốn dĩ anh ấy không như thế… Anh ấy rất yêu tôi, là anh ấy theo đuổi tôi trước…
Đây là một bộ phim ngôn tình nhàm chán.
Nghe tiếng khóc của nhân vật nữ phát ra từ ti vi đến bực bội, đứng dậy định tắt đi, nhưng bởi vì đã từng trải qua chuyện tương tự, trong lòng tôi vẫn hơi nhoi nhói. Cũng là em ấy theo đuổi tôi, yêu tôi, cũng em ấy là kẻ lạnh nhạt với mối quan hệ này trước. Tôi nghĩ thầm, có lẽ tôi sẽ không rơi vào cùng một kết cục giống như cô gái này đâu, cha không thương mẹ không yêu, sau cùng còn bị anh trai ruột dí dúng vào đầu mắng chửi.
Nhân vật nữ phụ này đã ở cùng nam chính một khoảng thời gian rồi, nữ chính từ trên trời rơi xuống chia cắt hai người, chỉ trách tôi bỏ tiền mua VIP để xem trước, nếu biết kết cục thế này thì phần sau có hay cỡ nào tôi cũng không xem đâu.
Mang theo tâm trạng khó chịu liếc sang lịch hôm nay, nhìn hơi quen mắt nhưng lại không nhớ nổi hôm nay là ngày gì. Lục trí nhớ một lúc, đập mạnh một cái vào đầu mới nhớ được ra hôm nay là ngày sinh nhật của tôi.
Không biết ngày hôm nay em ấy có về nhà sớm hay không.
Ngốc thật, hóa ra đều là em ấy đón sinh nhật với tôi.
Hôm nay có thể về nhà sớm được không?
Tôi gửi cho em ấy một tin nhắn, không phải vì chờ đợi được đáp lại, chỉ là tự an ủi bản thân một chút thôi, chưa block là được. Nhìn màn hình tràn đầy màu xanh* của khung chat, trong lòng chợt thấy chua xót, sắp bốn năm rồi, cuộc sống như thế này đến bao giờ mới kết thúc.
*trong ứng dụng nhắn tin Wechat của Trung Quốc thì khung chat của người gửi (bản thân) là màu xanh lá, người nhận (đối phương) là màu trắng, ý chỉ có mình anh ấy gửi thôi, người kia không đáp
Ngoài miệng nói không nghĩ nữa nhưng trong lòng đã sớm đong đầy nhung nhớ.
Cân nhắc hồi lâu, lại gửi cho em ấy một tin.
Hôm nay là sinh nhật anh, có thể về cùng anh không
Tối 10:50
Thở dài một tiếng,
Lâm Hoài, nếu như em không đón sinh nhật với anh, vậy thì anh sẽ ăn hết bánh kem mà em thích.
Tôi lấy ra nến giữ lại từ lần trước cắm lên bánh kem, tắt đèn, đốt nến lên, chắp hai tay lại, nương nhờ ánh sáng yếu ớt ấy để ước một điều ước.
Mong rằng em ấy sớm về nhà, tôi nhớ em ấy.
Còn cả…
Tôi mở mắt, nhìn luồng sáng duy nhất trong bóng tối kia, thổi một hơi.
Chúc tôi sinh nhật vui vẻ,
Happy birthday.
Ăn một miếng bánh kém, hỏng rồi… Nếu tâm trạng không tốt thì làm gì cũng không thuận lợi. Phần bánh kem còn lại hạ cánh ở thùng rác, đèn cũng bật lên, ánh sáng từ đèn hoàng hôn phủ một màu vàng khắp căn phòng, nhưng đèn quá tối thì không tốt cho mắt.
Cạch
Đèn lại sáng lên lần nữa, ánh sáng trắng rõ, khí lạnh như từ núi băng ập đến, tôi sắp bị đông chết giữa mùa hè này rồi.
Tôi đi đến bên sofa, lại bật ti vi lên, chỉ là để tìm chút hơi người.
Phát tiếp.
Khung hình kẹt mất một lúc, dần dần khôi phục. Cảm giác bất an chợt trào dâng.
—Nhà chúng ta không có người như cô!
Pằng.
Sau tiếng súng cô ấy nằm giữa vũng máu, chốc lát vậy lại khiến tôi rét run. Vốn muốn đổi phim khác xem, nhưng sau cùng thấy bóng dáng nam chính lại có hứng thú. Nam chính quỳ bên cạnh cô ấy khóc nói anh ta sai rồi, anh ta luôn yêu cô ấy, đúng là nhảm nhí thật.
Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ không dính phải cùng một cái kết như cô ấy đâu, tôi còn muốn sống thêm nhiều năm nữa. Mang theo tâm trạng nặng nề, tôi lướt diễn đàn trên điện thoại.
Chủ topic: Người đàn ông này bị ngu à? Vì một người phụ nữ vừa mới quen liền giết chết người chung sống bên mình bao lâu ư? Lại còn trùng hợp là anh trai ruột của cô ấy luôn?
Bình luận #2: Ai bảo cô ta là nữ phụ chứ?
Bình luận #3 trả lời #2: Ghét nhất cái thể loại kẻ đến sau tu hú chiếm tổ
Bình luận #4 trả lời #3: Người nam chính yêu vốn chẳng phải cô ta ok
Bình luận #3 trả lời #4: Ừ đúng đúng đúng, hy vọng người yêu cô cũng coi cô là kẻ thay thế
Bình luận #5 trả lời #3: Đừng cãi nữa, đằng sau vẫn còn hơn mười mấy tập mà, nam chính chắc chắn không yêu nữ phụ thật lòng đâu, chỉ là đồ thay thế thôi.
Đồ thay thế thôi.
Ai bảo cô ta là nữ phụ chứ?
Tôi ngồi trên sofa xem bộ phim nhảm nhí nhàm chán, ánh mắt thi thoảng nhìn về cửa. Sắc trời lại tối thêm chút, cả tòa nhà cũng chỉ còn mình nhà chúng tôi sáng đèn.
Tôi ôm gối đung đưa người
Sao em còn chưa về thế Lâm Hoài, ngày mai là sinh nhật anh rồi
Tôi nghỉ tại nhà có lương, nghĩ lại ban đầu còn là em ấy đón tôi về nhà. Em ấy nói không muốn tôi mệt nhọc, em ấy sẽ nuôi tôi, em ấy sẽ để tôi sống những ngày tháng tốt đẹp.
Em ấy là sếp của một công ty, còn tôi chỉ là một nhân viên quèn, không xứng không xứng. Bốn năm đại học chúng tôi thường lên lớp cùng nhau, em ấy sẽ giúp tôi giữ chỗ, hai con người cùng nhau học tập, trên lớp học lén nắm tay nhau, hạnh phúc biết bao.
Tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu thì em ấy thay đổi, em ấy nói mình quen biết một người, khi đó tôi không mấy để tâm, sau này thời gian em ấy và người đó bên nhau ngày một nhiều, tôi từng nói chuyện cùng em ấy, em ấy bảo tôi đừng quản chuyện lắm những không đâu, nếu không thì chia tay.
Sao lại thế này rồi, tôi tự hỏi chính mình.
Tôi cũng không biết.
Đêm 11:59
Tiếng chìa khóa cắm vào ổ truyền đến, đồng thời cũng là lúc tiếng đồng hồ điểm mười hai giờ vang lên.
Ngày tháng trên đồng hồ thông minh chuyển động, phía trên hiện lên mấy chữ, chúc bạn có một ngày mới vui vẻ
Cũ là được rồi, không cần mới đâu.
Lạch cạch, cửa mở ra.
Em ấy về nhà rồi.
Nhưng mà, sinh nhật anh qua rồi Lâm Hoài.
Tôi đứng dậy muốn đi đón em ấy, em ấy lại treo quần áo lên giá rồi vào thẳng phòng, còn đóng cửa lại. Trong không khí thoang thoảng hương trà, xem ra em ấy lại đi tìm người ta rồi…
Sống mũi cay cay, tí nữa thì khóc.
Tôi rất bận
Sinh nhật vui vẻ.
Trên điện thoại hiện lên tin nhắn của em ấy, nhưng hôm nay không phải là sinh nhật của…
Tôi chợt nhớ ra, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của tôi. Chính xác mà nói là sinh nhật của Giang Miễn, nhưng cậu ấy đã chết trên giường bệnh từ 10 năm trước rồi.
Năm ấy, cơ thể tôi có vấn để, năm lớp mười một đã chuyển ra nước ngoài học để chữa bệnh.
Thiếu chút nữa là chết trên giường bệnh.
Mẹ tôi nói với tôi, sinh thần bát tự của tôi không ổn, vậy nên tôi thay tên, thay sinh nhật. Từ đó về sau cuộc sống của tôi thuận lợi vô cùng, một chữ, khoảng cách một cái tên suýt nữa đã lấy mất cả mạng sống của tôi.
Sống đến bây giờ bắt đầu không thuận lợi nữa, tôi nghĩ Giang Miễn có phải trở về rồi không, nhưng cậu ấy không về được, cậu ấy không thể tự tin như trước kia rồi nói: Tôi úp rổ siêu đẹp trai, đội bóng rổ không có tôi thì không được!
Bây giờ cậu ấy vẫn hăng hái như khi ấy, nhưng sắc mặt trắng bệch hệt con bệnh. Chỉ cần tôi thiếu đi nét cương quyết bướng bỉnh thì tôi liền không phải là Giang Miễn nữa.
Hai người chúng tôi khác biệt quá nhiều.
Đều là do một trận bệnh gây nên.
Về lần đầu tiên gặp mặt của chúng tôi rất đơn giản, khi ấy tôi vừa về nước bắt đầu học lại lớp mười một một năm, lên lớp mười hai thi đại học như thường, thi đậu vào một ngôi trường đại học coi như không tồi, tôi năm nhất em ấy năm hai.
Không rõ là vì sao, kể từ lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, em ấy luôn bán dính lấy tôi, sự quan tâm chu đáo vô bờ ấy khiến tôi cảm thấy tất cả những thứ này đều không chân thực.
Em ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, dáng người lại cao hơn tôi rất nhiều. Em ấy hỏi tôi tốt nghiệp cấp ba trường nào, tôi hỏi ngược lại em ấy, không ngờ lần này hỏi ra lại là cùng trường, mất mặt chết mất, tôi hoảng hồn nói đại một trường, câu chuyện này bèn dừng ở đó.
Em ấy cùng tôi lên lớp, cứ luôn gọi anh Miễn anh Miễn miết, muốn không động lòng cũng khó.
Đến thư viện trường lấy sách, bởi vì nguyên nhân chiều cao mà âm thầm kê thêm ghế, vừa mới dẫm lên thì một lồng ngực dán sau lưng tôi, giúp tôi cầm quyển sách đó xuống, em ấy chống tay lên giá sách, nghiêng đầu hào hứng nhìn tôi.
Tôi đẩy em ấy ra, xoay người muốn đi, em ấy ôm lấy tôi từ phía sau nói, đùa vui chút mà.
Tôi cười nhạt một tiếng, nhận lấy sách đập lên đầu em ấy.
—Cảm ơn nha
Tôi trốn trong phòng khách, nhìn lên trần nhà đen thui, nhất thời chìm trong ngỡ ngãng, kiên trì lâu như vậy để làm gì chứ, em ấy đã không yêu tôi nữa rồi
Lẽ nào tôi chỉ là một vai phụ cho rằng mình là nhân vật chính thôi sao
Luẩn quẩn riêng vấn đề này tôi đã suy nghĩ rất lâu, mãi đến khi ánh bình minh chiếu vào phòng mình, tôi mới ý thức được thêm là một đêm thức trắng.
Tôi vươn tay lên muốn nắm lấy tia sáng ấy, nhưng nó chỉ dừng lại được vài giây rồi mất hút.
Phần hơi ấm còn sót lại kia vẫn ở trên tay tôi, khiến cho người ta không biết vì lẽ gì lại càng muốn nắm chặt hơn.
Nằm trên giường một lúc, bên tai truyền đến tiếng cửa phòng mở ra, tôi quay người, nhìn thấy dáng vẻ em ấy ngủ đến mơ mơ màng màng bèn cười thành tiếng, vừa nhìn là biết không hay thức khuya.
Em ấy đi đến cạnh giường, lật chăn lên nằm xuống cạnh tôi, mắt khép hờ ôm lấy tôi vào lòng, nhẹ giọng gọi tên tôi
Anh ở đây.
2.
Qua một lúc lâu, chuông báo thức của em ấy kêu một lần lại một lần, nhìn em ấy ngủ ngon như vậy thật sự không nỡ làm ồn khiến em ấy tỉnh giấc
Đi đến phòng em ấy tắt báo thức đi, giúp em ấy xin nghỉ.
Chào hỏi với lãnh đạo em ấy một hồi lâu mới xin nghỉ được, quả nhiên chức vị càng cao thì xin nghỉ lại càng khó.
Đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, khóa màn hình lại, sau đó nhập ngày sinh nhật của tôi
Mở khóa thất bại.
Sinh nhật Giang Miễn.
Mở khóa thành công.
Lâm Hoài, em lại nhớ nhầm ngày sinh nhật của anh rồi.
3.
Em ấy dậy rồi, tôi nói với em ấy tôi xin nghỉ giúp em, em ấy vung tay đến gần đầu tôi thì dừng lại. Tôi biết em ấy muốn đánh tôi.
Công việc của em ấy quan trọng đến thế, sao có thể xin nghỉ phép bừa được.
Tôi ôm lấy gối đầu nằm trên giường, đối diện với vị trí em ấy vừa nằm, mùi hương trên người em ấy rất dễ ngửi, khiến cho tôi ngửi mãi, ngửi đến rơi nước mắt.
Lâm Hoài… Em đúng là không phải người, đối xử tốt với anh chút thì em sẽ chết à
Thay một bộ đồ sạch sẽ rồi đi ra ngoài, trong nhà hết đồ ăn rồi, tuy rằng em ấy không nói sẽ về nhà ăn cơm, nhưng tôi cũng không thể để chính mình chết đói trước
Nhìn số dư vẫn còn 10 vạn, đủ nuôi sống tôi rồi.
Mỗi tháng em ấy đều gửi cho tôi tiền sinh hoạt là 6000, chính là thứ được gọi là có tiền thì tùy ý đó ha ha ha
Sau khi mua hết những thứ đồ cần thiết, ra khỏi siêu thị, đồ đạc cũng không tính là nhiều, bởi chẳng có gì muốn mua lắm cả, đi bộ mệt rồi thì ngồi nghỉ ở ghế đá ven đường, nhìn nhóm thanh thiếu niên đang chơi bóng rổ, lòng tôi hơi rục rịch, nghĩ thầm đã lâu rồi chưa chơi
Dường như ánh mắt nhìn chăm chú của tôi đến mấy cậu nhóc ấy quá khác thường, nam sinh dẫn đầu đi về phía tôi, nhìn chắc tầm khoảng 17 tuổi
“Anh, cùng chơi không?”
“Tôi không biết chơi”
“Dễ lắm”
“Tôi không chơi được thật”
“Chơi đi chơi đi”
Cậu nhóc kéo tôi ra sân bóng rổ, đặt trái bóng vào tay tôi, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy hi vọng. Tôi nhấc tay dùng sức đập một phát, trái bóng lăn trên thành rổ một lúc rồi rơi xuống.
“Anh xem này, em đã bảo anh chơi ổn rồi mà”
“Lâu lắm không chơi nên hơi không quen tay”
Cậu nhóc khoác tay lên vai tôi, “Chơi mấy ván chứ?”
“Thôi…”
Không đợi tôi nói xong, cậu nhóc đã chạy đến góc xa, hét to: “Anh này bắt đầu nhé”
Tôi cầm bóng trên tay nhất thời không biết làm sao, tình trạng sức khỏe vốn không cho phép tôi vận động kịch liệt.
“Anh, không phải là anh không biết bắt đầu đó nhỉ”
“…Mấy cậu nhìn đây này”

Chơi một lúc dần dần tìm được cảm giác, vẫn như cũ, lần nào cũng trúng.
Tôi cảm thấy chỗ tim hơi khó chịu, lập tức rời khỏi trận đấu, mấy cậu nhóc đó gọi tôi, thêm ván nữa đi nào
Tôi xua tay, sau đó gọi ngay xe đến bệnh viện
Bị bác sĩ trách mắng không khác trong dự đoán… Anh ấy vừa lấy thuốc cho tôi, vừa nói: “Nếu mà cậu lại bị thế nữa thì tỉ lệ tử vong của cậu chẳng mấy vọt tận trời đấy.”
Hả? Tôi sắp chết rồi còn không được chơi vui tí à
“Bệnh này của cậu rất nguy hiểm, cậu có biết không”
Biết biết, sao có thể không biết, hồi nhỏ vì bệnh này mà trong tim cắm tận ba cái ống*, đau gần chết.
*ở đây chỉ sent – sent mạch vành
“Lần sau không thế nữa”
“Tốt nhất nên thế”
Uống thuốc xong, tim vẫn còn chút khó chịu, ngực thấy thật ngột ngạt, chết cũng khá tốt
Tôi chết thì em ấy có đau lòng không?
Bỏ đi, cho dù bây giờ tôi có chết em ấy cũng sẽ không quan tâm tôi đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.