1.
—Ting
Tôi cầm điện thoại lên, Tạ Miễn hỏi tôi hôm nay có thể về sớm chút không.
Tôi không để ý đến anh ta, làm tiếp công việc đang dang dở. Ngày mai là sinh nhật của anh Miễn rồi, không biết nên chuẩn bị quà gì cho anh ấy nữa.
Trong lúc suy nghĩ anh ta lại gửi cho tôi một tin nhắn.
—Hôm nay là sinh nhật anh, có thể về cùng anh không
Có chút không kiên nhẫn rồi.
Nhìn thời gian, 10 giờ 52 tối.
Đúng thật là có hơi muộn, hôm nay cứ về đã, tránh ngày mai không có tinh thần, dù sao ngày mai cũng phải dậy sớm.
12 giờ đêm tôi về đến nhà.
Bóng dáng anh ta đứng vụt dậy, vui sướng đi về phía tôi, nhưng tôi không để tâm đến anh ta, về thẳng phòng mình.
Lúc chợt nhớ ra thì đã là ngày hôm sau rồi, căn thời gian rồi nhắn cho anh Miễn một câu chúc mừng sinh nhật, giờ này chắc anh ấy đã ngủ rồi nhỉ, thức khuya không tốt cho sức khỏe.
2.
Khi ngủ dậy tôi phát hiện mình ở trên giường của Tạ Miễn, tâm trạng không tốt chút nào.
Anh ta nói anh ta xin nghỉ giúp tôi, còn nói báo thức cứ kêu không ngừng.
Tôi chất vấn anh ta vì sao lại không gọi tôi dậy, anh ta nói muốn để tôi ngủ thêm chút, đêm qua tôi về quá muộn.
Lửa giận bùng lên.
Tôi đi về sớm hay muộn có liên quan gì đến anh không?
Trông thời gian cũng sắp đến trưa rồi, quà sinh nhật của Giang Miễn còn chưa chuẩn bị.
Chậc, phá hoại.
3.
Hôm nay Giang Miễn về quê rồi, chán không có gì làm nên về nhà sớm chút.
Nói chính xác thì đây không được tính là nhà, chỉ là cái vỏ rỗng mang tên nhà mà thôi.
“Mừng em về nhà”
Tôi liếc nhìn anh ta, sao có thể ấu trĩ đến như thế.
“Hiếm được hôm về sớm như bữa nay, ăn nhiều chút”
Tôi đang bận dở việc không trả lời.
“Đã bao lâu chưa thưởng thức tay nghề của anh rồi nhỉ?”
Động tác của tôi ngưng trong chốc lát.
“Không ăn thì cứ để đó, lát nữa anh ra dọn dẹp”
Hình như anh ta gầy đi rồi.
“Anh không đói à” Tôi hỏi anh ta.
“Không đói.”
Anh ta đi vào phòng tắm, tôi gắp thử hai đũa, mùi vị có nhạt đôi chút.
Tôi về phòng, trong máy tính nhận được một file, mở ra là bức ảnh Tạ Miễn chơi bóng.
Trong phút chốc toàn bộ kí ức hồi nhỏ như sống dậy trong lòng.
Quá giống rồi.
Anh Miễn, rốt cuộc thì đâu mới thật sự là anh đây…
Tôi không phân biệt nổi nữa.
Cửa phòng bị mở ra.
Anh ta hỏi tôi làm không, tôi ngây người nhìn anh ta, giọng điệu có chút hưng phấn “Cái…”
“Chính là thứ mà em đang nghĩ ấy”
“…”
Một đêm mất ngủ.
Anh ta hỏi tôi anh ta là ai.
Ngốc rồi hả? Anh là Tạ Miễn.
Người tôi yêu là Giang Miễn.
4.
Đi tìm Giang Miễn.
Một lần lại một lần xác nhận rốt cuộc thì đó có phải là người trong trí nhớ hay không.
5.
—Lâm Hoài, nếu như có một ngày anh chết rồi thì em có nhớ anh không
Vừa họp xong, cả người lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Lấy điện thoại trả lời anh ta vài ba câu liền ngủ rồi
Tôi cũng không biết là liệu có hay không.
6.
Theo lẽ thường, mỗi lần tan làm tôi đều đến quán trà Giang Miễn làm việc ngồi mấy tiếng đồng hồ rồi mới về.
Hôm nay rất kì lạ, có người đàn ông đi đến gần tôi nói tôi về nhà sớm chút, có người đang ở nhà đợi tôi.
Giây phút ấy tâm trạng tôi trở nên thật nặng nề.
7.
Tôi lừa anh ta phải đi công tác, không ngờ rằng anh ta tin thật.
Vì để giả vờ cho thật giống, tin nhắn của anh ta tôi đều không nhận, sau cùng cài luôn thành không làm phiền.
8.
Đi gặp Giang Miễn lần nữa, nhìn anh ấy có vẻ rất vui.
Đáng tiếc là gặp phải một kẻ thần kinh, nằm trên bàn thủy tinh cạnh tôi ngủ mất, trước khi ngủ còn nhìn chằm chằm tôi mãi.
Thật ghê tởm.
Tôi bảo hắn ta úp mặt vào bàn mà ngủ, hắn ta nghe lời. Nhưng báo thức hắn ta kêu đến bốn lần rồi, người này là heo à, như thế mà vẫn còn ngủ tiếp được.
9.
Tôi đính hôn cùng Giang Miễn, nhưng dường như không hề vui mừng như trong tưởng tượng.
10.
Tạ Miễn đến rồi… Anh ta nói anh ta biết tôi luôn xem anh ta là kẻ thay thế, tôi không có gì để nói cả.
Anh ta hỏi tôi muốn một lời giải thích, chả giải thích gì hết, sự thật đã bày ra trước mắt rồi.
Anh ta nói muốn chia tay với tôi, tôi vui mừng đồng ý.
11.
Nghe nói anh ta bệnh rồi, hôm nay bỏ ra chút thời gian đi thăm anh ta, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, đã sớm không còn dáng vẻ rạng rỡ ngày trước nữa.
Anh ta càng ngày càng không giống anh ấy* nữa.
*ở đây đều dùng là 他 anh ấy/anh ta, nhưng tớ hỏi thì ý là “Giang Miễn” – anh ấy nha
Anh ta nói tôi đừng đi, nhưng sao tôi phải ở lại. Người tôi yêu chẳng phải anh ta, tôi chỉ coi anh ta là một nơi để làm chỗ dựa tinh thần mà thôi, nói ra câu này đến đến tôi còn muốn đấm mình một phát.
Nếu như Giang Miễn không trở về có lẽ chúng tôi đã cùng nhau trải qua một cuộc đời bình đạm, nhưng tôi không thể nào vứt người mình đã yêu thầm bao nhiêu năm ở một bên không quản.
12.
Sắp sang năm mới rồi, vẫn luôn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó.
Có điều chỉ cần có anh Miễn là tôi đã thấy thỏa mãn rồi.
13.
Anh Miễn đột nhiên nói mấy ngày sau muốn đi kết hôn, nhưng đã vào đông rồi, làm gì có đạo lí nào nói vào đông sẽ kết hôn chứ…
Anh ấy nói người xưa bái đường, kết hôn vào mùa đông cũng không phải số ít.
Tôi đồng ý với anh ấy.
14.
Phải bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ rồi ~
15.
Anh Miễn nói rồi sẽ có hôm đến nhìn tôi bố trí hiện trường hôn lễ.
Tôi cảm thấy trang trí mà anh ấy muốn khoa trương quá, nhưng anh ấy lại nói tôi thế là không yêu mình, đành chịu vậy, cứ theo thôi.
Trong phút chốc tôi nhớ về Tạ Miễn, nếu như là anh ta chắc sẽ đơn giản nhiều.
Sao lại nghĩ đến anh ta rồi, từ lâu đã chả có quan hệ gì nữa.
16.
Kết hôn, gặp mặt bố mẹ.
Bác trai bác gái hình như không phải là người như trong trí nhớ thời cấp ba của tôi…
17.
Mua vài đồ dùng gia đình về trang trí nhà cưới.
Căn nhà ở cùng với Tạ Miễn đã rất lâu không trở về rồi, dù sao thì việc đó cũng chả có ích lợi gì đối với tôi.
18.
Tôi bảo anh Miễn từ chức, nhưng ngày nào anh ấy cũng nói muốn làm bánh kem
Nghĩ ngợi một thời gian, bỏ tiền ra mở một cửa hàng bánh kem dành riêng cho anh ấy
Anh ấy vui thì sao cũng được.
19.
Sang năm mới rồi, tôi ôm anh ấy ngồi cạnh cửa sổ ngắm pháo hoa.
Cằm tôi đặt lên đỉnh đầu anh ấy, tóc rất mềm, trên người cũng rất thơm.
20.
Năm thứ hai rồi, vẫn luôn có những khi vô thức nhớ về Tạ Miễn.
Vì sao nhỉ?
Tôi cũng không biết nữa.
21.
Bởi vì tiền sinh hoạt không gửi đến tài khoản đúng hạn, anh ấy mắng tôi nguyên một ngày, tôi cũng dỗ cả một ngày.
Sau vụ đó anh ấy làm bánh kem cho tôi để xin lỗi.
“Xin lỗi mà, em sai rồi, lần sau không nổi giận với anh nữa”
Tôi quay thẳng đầu không để ý đến anh ấy.
22.
Anh ấy dường như không giống với người trong trí nhớ của tôi, lẽ nào do tôi cảm giác sai sao?
Chuyện kể thì dài, ngày đó lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, anh ấy nói anh ấy mất trí nhớ rồi, bảo tôi dẫn anh ấy đi loanh quanh làm quen dần với thành phố này.
Sau đó nhìn thế nào lại cảm thấy anh ấy rất giống với người trong tấm ảnh tôi luôn mang bên mình.
Gương mặt kia thật sự giống y như đúc.
Tấm ảnh đó tôi đã giữ rất lâu, luôn mang theo bên người, bởi dù gì Giang Miễn cũng là tín ngưỡng tôi theo đuổi cả đời này.
Về sau tôi cũng từng nghi ngờ Giang Miễn không phải Giang Miễn mà tôi muốn tìm, nhưng mọi chuyện lại tương tự quá nhiều.
Tôi không thể không tin người này chính là anh Miễn của tôi.
23.
Anh ấy nói muốn nhận nuôi một đứa trẻ của hai người chúng tôi, tôi từ chối nói rằng qua mấy năm nữa tính sau, anh ấy gõ đầu tôi nói nghe tôi cả.
24.
Lúc tan làm về nhà gặp được một người, người đó túm lấy tay áo tôi nói anh ấy không phải là Giang Miễn, Tạ Miễn mới là người tôi muốn tìm.
Nói vớ vẩn.
25.
Tạ Miễn sao có thể là đàn anh Giang Miễn của tôi được, sức khỏe của anh ta kém như thế, căn bản không bì nổi một phần vạn của Giang Miễn hoạt bát.
…
26.
Có chút nghi ngờ, khoảng bốn phần.
27.
Tôi lén lục túi của anh ấy, tìm được một chứng minh thư, trên đó ghi là Giang Miễn, sinh ngày 25 tháng 7.
Không sai mà.
Phát hiện dưới đáy túi có thứ gì đó, nhìn có vẻ là chứng minh thư? Hai chứng minh thư ư?
Tôi vừa cầm lên, anh ấy liền chạy vào nói có chuyện tìm tôi.
Tôi giấu đi chứng minh thư thừa còn lại ra sau người, sau khi anh ấy đi ra thì bỏ lại vào trong túi, chắc là của bạn đây mà.
28.
Hôm nay đến cửa hàng gặp được bạn của anh ấy, nói chuyện một lúc thì anh ấy nói mình vào nhà vệ sinh lát.
Bạn anh ấy nhân lúc đó hỏi tôi sao lại nhìn trúng anh ấy, tôi nói, vào ngày hè nóng nực kia, khi ấy tôi vừa mới bước vào trường cấp ba, đi qua sân bóng rổ nhìn thấy anh ấy. Phát bóng ba điểm của anh ấy đánh thẳng vào tim tôi.
Họ nói anh Miễn vốn dĩ không biết chơi bóng.
Sao có thể thế được.
Tôi hỏi họ, mọi người thật sự là bạn bè của anh ấy sao, họ nói: “Tất nhiên rồi, chúng tôi là bạn từ nhỏ”
… Sao lại thế, sao anh ấy lại không biết chơi bóng chứ
“Đúng rồi, cậu và Tiểu Phong phải sống hạnh phúc đó nha”
Tiểu Phong?
Tôi khó hiểu nhìn cậu ta, cậu ta nói kết hôn lâu vậy rồi còn không biết tên anh ấy à?
Tôi nói, tên anh ấy không không phải Giang Miễn?
“Hả? Cậu nghe ai nói thế, nó tên Quý Phong mà”
Đợi đã… Quý Phong?
“Chậc, tôi còn cho rằng cậu yêu nó thế nào cơ”
Lúc này anh ấy từ nhà vệ sinh đi ra chạy qua, giọng hơi tức giận
“Mọi người đang nói gì thế?! Đừng nghe họ nói bậy, đó là biệt danh của em”
Anh ấy cầm lấy tay tôi nói, “Chúng mình về nhà, hôm nay không làm nữa”
“Đợi chút… Em”
Tôi vừa muốn nói gì đó, anh ấy đã dừng lại đỏ mắt nhìn tôi.
“Anh không tin em.”
Anh tin anh tin, em đừng khóc
Tôi vuốt ve mặt anh ấy, nói: “Em đừng khóc, anh đau lòng”
29.
Ngày kỉ niệm một năm kết hôn, tính đổi chiếc nhẫn mới.
Đổi thành một chiếc nhẫn kim cương, kim cương không cần thiết phải to nhưng giá trị không thể nhỏ được.
Kim cương to quá sẽ nặng tay.
30.
Anh ấy rất vui, chỉ mong rằng có thể sống cuộc sống hạnh phúc bình thản thế này cả đời.
Cùng với người mà tôi yêu nhất.
31.
Nửa đêm nọ, có một tin gửi đến mail trong điện thoại tôi, động tác tôi nhẹ nhàng sợ đánh thức người bên cạnh.
—Anh bạn, hình như cậu bị lừa rồi
—?
Tôi trả lời người kia một dấu hỏi chấm, ai có thể lừa được tôi cơ chứ, đúng thật là.
—Cậu nói cậu ta là Giang Miễn đúng không, nhưng cậu ta tên Quý Phong
—Tôi biết, đó là biệt danh của anh ấy
—Biệt danh cái rắm, đó là tên thật của cậu ta, cậu ta không biết chơi bóng, cũng chưa từng đến trường cấp ba của cậu, cậu ta nhỏ hơn cậu một tuổi, vốn không phải là cái người mà cậu nói
—Anh cho rằng tôi sẽ tin anh ấy hay tin anh đây
—-Nếu như cậu không tin, cậu có thể lục túi cậu ta thử, kiểu gì cũng sẽ có chứng minh thư của cậu ta.
Tôi đột nhiên nhớ đến chứng minh thư dư ra tôi thấy năm ngoái, trong lòng ngờ ngợ bèn đứng dậy đi tìm.
32.
Quả nhiên tìm được cái chứng minh thư đó…
Chuyện gì thế này…
33.
Người kia nói rằng từ đầu đến cuối đều là do tôi nhận nhầm rồi. Tôi hỏi người đó vậy gương mặt thì sao?
Người đó nói anh ấy vốn khá giống Giang Miễn, mặt mũi dao kéo chút là giống y hệt Giang Miễn rồi…
Tôi không tin.
Sao có thể thế được.
Tôi nhận nhầm người rồi?
—Lâm Hoài, cậu đúng là đồ ngu cmn đần
Người đó liên tục gửi đến mấy tin mắng mỏ, tôi hơi tin rồi…
—Ngày mai chúng ta có thể gặp nhau không?
—Gặp con mẹ cậu, gặp ở công viên Trường Tiết đi
…
34.
Đến công viên, vừa vào cửa đã bị người ta đánh một phát. Tôi không phòng bị gì bị đánh ngã ra đất, người đó trông cao ngang tôi, tuổi tác cũng không chênh lắm. Người đó nắm cổ áo tôi, quát: “Mày có biết mày đã làm những gì không?”
“Tôi làm cái gì rồi?”
“Mày coi đồ giả mạo thành của quý ôm chặt trong tay, của quý thật sự thì bị chính tay mày ném vỡ”
“Có ý gì” Tôi nhìn chằm chằm người đó.
“Tao nói là mày nhận nhầm người rồi, Tạ Miễn mới là người mày muốn tìm”
“Tạ Miễn?”
“Đúng.”
Dường như tôi nghe thấy cả tiếng người đó nghiến răng nghiến lợi.
Người đó đứng ngược sáng, không thấy rõ được gì.
Người đó vừa cử động, tôi mới nhìn ra.
“Anh”
“Đừng gọi tao là anh, tao không phải anh mày, tao chỉ có một đứa em trai”
Tôi mỉm cười, giấu đi buồn bực trong mắt: “Nhận nhầm rồi nhỉ, Giang Miễn mới là em trai anh“
“Em trai tao tên Tạ Miễn, nó đổi tên từ lâu rồi. Năm lớp mười một nó mắc bệnh phải ra nước ngoài chữa trị. Nó nói, lúc ấy luôn có một đàn em đứng ở sân có phía sau sân bóng rổ nhìn lén mình.”
Nụ cười của tôi cứng lại.
“Nó mắc bệnh di truyền, sau năm lớp mười một thì sức khỏe yếu đi, nó nói nó gặp được mày giống như ánh sáng chiếu rực cả cuộc đời còn lại của mình. Nó không còn sợ con đường chữa trị dài phía trước nữa, bởi vì nó có người ở bên.”
“Lần trước đến bệnh viện, tao thấy mày đi ra từ phòng bệnh của nó.”
“Nó nói mình có bệnh, nó không muốn nói mày biết, sợ mày lo lắng.”
Mỗi một câu người đó nói ra đều giống như một cây kim đâm xuyên tim tôi.
Đây là anh trai của anh ấy, là Giang Lân.
Tôi không thể không tin lời người đó nói…
Tôi hỏi người đó, sao anh biết được anh ấy tên Quý Phong.
Người đó nói, có tiền là được, bạn bè của cậu ta cũng chẳng muốn giấu diếm.
Tôi rũ mắt: “Vì sao không nói em biết sớm hơn”
Người đó giận dữ quát: “Ai biết được đây, ai mà biết cậu yêu phải một thứ đồ giả.”
Có thể để tôi yên tĩnh một lát hay không…
“Được, để cậu yên tĩnh đấy“
Người ấy thả cổ áo tôi, biến mất trong dòng người.
Những chuyện xảy ra ban nãy đều là ảo giác thôi nhỉ?
Nhưng từng dòng tin nhắn trong điện thoại đều đang nhắc nhở tôi, đây là hiện thực.
Tôi yêu sai người, mang tình yêu vốn dĩ là của Tạ Miễn đem cho kẻ khác.
Tự tay tôi chôn đi tình yêu mà Tạ Miễn dành cho mình.
Tôi đã làm những gì vậy chứ…
35.
Về đến nhà, tôi ôm lấy Giang Miễn.
Cậu ta hỏi tôi sao thế, tôi im lặng không đáp.
36.
“Có phải em có chuyện gì giấu anh hay không。“
“Sao cơ?”
“Ví dụ như tên em là Quý Phong, nhỏ hơn anh một tuổi, chưa từng đến trường cấp ba của anh, không biết chơi bóng.”
Mặt cậu ta tối sầm, hỏi tôi: “Là ai nói với anh”
“Anh trai em”
Cậu ta chợt bật cười: “Em làm gì có anh trai, em là con một.”
“Quý Phong!”
Tôi tức giận đập bàn. Cậu ta ngây người.
“Anh làm gì thế hả Lâm Hoài, anh bị sao vậy”
“Anh hỏi em, có phải em giả thành anh ấy không”
Cuối cùng cậu ta cũng gỡ bỏ hết lớp ngụy trang của mình: “Đúng đấy, nhưng có gì đâu? Không phải anh cũng rất vui à? Chúng ta đều rất vui vẻ không phải sao?”
“Chuyện này không giống!”
“Có gì không giống hả? Về bản chất thì đều như nhau thôi.”
Tôi quát cậu cút đi.
Cậu ta đứng im.
Đừng trách tôi không nhớ đến tình xưa nghĩa cũ.
Cậu ta mở lời: “Lâm Hoài, anh bị ai xui linh tinh gì rồi? Nếu anh đã không tin em, thế thì em cũng không cần phải tiếp tục nữa.”
Không ngờ, không thể ngờ.
Lâm Hoài, mày yêu sai người, cưới sai người rồi.
37.
Tôi gọi cho Giang Lân hỏi Tạ Miễn đang ở đâu, tôi phải đi nhận sai.
Người đó nói anh đang ở một nơi tôi không thể nào nghĩ đến.
Trên thiên đường.
“Anh đang đùa đúng không”
Người đó im lặng.
“Anh… anh đang đùa em à, sao anh ấy lại mất được, sao có thể…”
Giọng của tôi đang run vô cùng.
“Người mày yêu là nó sao”
“Vâng.”
Bàn tay nắm chặt điện thoại của tôi có chút trắng.
Người đó tức giận, nói: “Mày bảo mày yêu nó, nhưng nó chết rồi, chết trong đêm giao thừa.“
“Rõ ràng là ngày lễ tết một nhà đoàn tụ, nhưng tao bay từ thành phố khác xa xôi về để kí giấy thông báo bệnh tình nguy kịch”, “Mày có biết không, tao đã hi vọng nó gọi tao về là để đón năm mới biết nhường nào.”
“Nó luôn yêu thích náo nhiệt, lại bởi vì bệnh tật mà không thể ở nơi đông người quá lâu, chỉ có thể ngồi ở một góc xa ngắm nhìn. Miễn Miễn của tao chết vào cái ngày mà nó thích nhất. Những thứ này đều nhờ mày ban cho.”
Những thứ này đều là nhờ mày ban cho.
Tôi không biết… Tôi không biết người trong kí ức của tôi là anh, tôi không biết…
“Mày không biết? Mày không biết mà còn ở với nó hả? Hay là nói rằng mày luôn coi nó là một kẻ thay thế, chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bên nó suốt đời”
Tôi bị hỏi thành tên câm không phát ra được tiếng nào.
Nhưng anh đi rồi, tôi không thể làm được gì để bù đắp nữa. Đến cả thứ tình yêu vốn dĩ thuộc về anh, anh cũng chưa từng được nhận.
Người đó nói, Tạ Miễn đã sớm biết bản thân là kẻ thay thế, nhưng anh vẫn luôn tự lừa dối chính mình.
Trí nhớ của anh không tốt, nếu không những gì tôi nói anh đã sớm thấy được điểm giống nhau, anh đã quên những chuyện đó rồi, anh không nhớ được gì.
“Lâm Hoài, tốt nhất là mày nên tìm ra được ai là kẻ đã hại nó trúng độc, nếu không sớm có ngày tao xử luôn mày.”
“Độc sao?”
“Nó trúng độc mãn tính, đây là một trong những nguyên nhân dẫn đến cái chết.”
“Được.”
Anh bệnh rồi, nhưng không nói với tôi.
Anh sắp chết cũng không nói tôi biết.
38.
Chiều, tôi đi tìm cậu ta, cậu ta vui mừng nhìn tôi. Đến nụ cười kia tôi cũng thấy giả dối tột cùng.
Tôi đối mặt với cậu ta.
Cậu ta nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho tôi biết.
Cậu ta nói chúng tôi là bạn đại học, cậu ta thích tôi rất lâu rồi.
Cậu ta nói cậu sửa mặt, sửa theo tấm ảnh trong túi áo tôi.
Đó là tấm ảnh duy nhất của anh Miễn mà tôi có.
Dưới sự ép hỏi của tôi, cậu ta nói cậu cắt tiền sinh hoạt mà tôi gửi cho Tạ Miễn.
Tôi hỏi cậu ta ngừng gửi bao lâu, cậu ta nói là hai năm.
Tôi không dám tưởng tưởng anh Miễn của tôi đã sống qua ngày thế nào, thu nhập duy nhất của anh chính là từ tấm thẻ tôi đưa anh kia.
Cậu ta nói Tạ Miễn từng nhiều lần đến quán trà nọ, mỗi lần đều gọi món theo khẩu vị của tôi.
“Em bỏ thuốc vào trong bánh kem đó, ngạc nhiên không”
“Cái gì?!”
Tôi bóp cổ cậu ta chất vấn.
“Em sợ anh sẽ đi tìm anh ta, vậy nên em giết anh ta rồi”
Cậu ta khó khăn nói: “Sao lại có vẻ mặt thế này, anh ta chết rồi à?
Tôi lặng người không đáp.
“Chết thật rồi à?”
“Anh nói xem có buồn cười không cơ chứ, đây là ông trời cũng giúp em một tay”
“Câm miệng!”
Bàn tay đã hơi dùng sức.
Mắt tôi đỏ rực nhìn cậu ta: “Vì sao lại…”
“Sợ anh quá yêu anh ta, không yêu em”
Hận thù che lấp đi ý chí của tôi, trong đầu chỉ vang lên một tiếng bụp, bàn tay nắm chặt tôi của anh buông thõng, vừa chớp mắt, người đã không còn nữa rồi.
Vì sao… Từ đầu đến cuối tôi cũng chỉ mong một Giang Miễn mà thôi… Vì sao lại đối xử với tôi như thế
39.
Tôi về nhà, mọi thứ đều bám bụi.
Trên bàn có một lá thư.
「Di thư」
40.
Anh nói mong tôi sống lâu trăm tuổi, nói mong tôi hạnh phúc đủ đầy.
Nhưng tôi không thể trăm tuổi, cũng chẳng thể hạnh phúc.
Anh không còn nữa, tôi lấy đâu ra hạnh phúc.
45.
Có người thay tôi chịu tội.
Tôi vừa muốn ngăn lại thì nghe thấy một tiếng súng vang lên.
46.
Vào năm lớp mười ấy, tôi 16 anh 17.
Chúng tôi gặp nhau vào những năm tháng đẹp nhất của thời niên thiếu.
47.
Đại học năm hai, tôi 20 anh 21.
Chúng tôi gặp lại nhau một lần nữa.
48.
Sau khi bên nhau tám năm, chúng tôi chính thức chia xa.
49.
Vào năm tôi bốn mươi chín tuổi, tôi tự tay kết thúc cuộc đời mình để đến làm bạn cùng anh.
Tôi đem tài sản còn lại mang đi từ thiện.
Trước khi chết tôi ở trước mộ anh uống rất nhiều rượu, rượu mạnh làm lòng nóng rực.
Thứ cháy rực không phải là tim là lòng tôi nữa, mà là mạng.
—Kết—