Bệnh Phú Quý

Chương 141: Những việc phồn hoa dần tan biến




Vương Hiền phi lùi về sau một bước, sau đó lại rướn người lên trước, nắm chặt lan can hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!”
Chu Hải Sinh gục đầu xuống nói: “Năm đó, Lâm Dương muốn ta đi khuyên nàng, ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh làm ra chuyện sai trái kia… Ta không có can đảm để thừa nhận điều đó, cũng không có mặt mũi đối mặt với Lâm Dương, trơ mắt nhìn nàng vào cung… Là ta có lỗi với nàng.”
Vương Hiền phi chỉ cảm thấy bị đập một cái vào đầu, cả người run rẩy, hai mắt dán chặt vào người đang đứng dưới thành lâu kia. Năm đó, Chu Hải Sinh thậm chí còn không phải là Thế tử, chỉ là một công tử trong phủ Quốc công, đi theo bên cạnh Lâm Dương. Lâm Dương coi ông ta như huynh đệ. Không ngờ ông lại lấy danh nghĩa Lâm Dương để làm chuyện không bằng cầm thú như vậy!
Sau này tình cờ Chu Hải Sinh được kế thừa tước vị của Quốc công gia, nhưng trái lại càng xa cách với Lâm Dương hơn.
Bà ta hận Lâm Dương bao nhiêu năm rồi? Hoặc đó không phải là hận, đó chỉ là sự trả thù cho việc ông đã lừa dối tình cảm của bà ta mà thôi. Sao ông có thể đoạt đi trong sạch của bà ta rồi cuối cùng lại chối bỏ điều đó? Tại sao ông lại có thể đính hôn được ngay với Quách Nhã Doanh? Sao ông lại có thể chết trận sa trường? Nếu ngay cả hận cũng không còn nữa, thì bà ta đã chẳng còn dũng khí sống sót trên đời này rồi.
Vương Tán nhìn thấy đã kinh động đến cả Lăng Vương và Chu Hải Sinh đã biết tình hình không ổn. Vừa định tìm cơ hội bỏ trốn, nhưng lúc xoay người đã thấy Thi Phẩm Như dẫn người đứng ở nơi đó, hoàn toàn không còn đường lui. Mấy ngày trước, Thi Phẩm Như lấy lý do thăm Thái hậu để vào cung, nhưng thật ra bà vẫn luôn âm thầm quan sát động tĩnh của hậu cung. Bà đã nổi danh từ khi còn nhỏ, tuy là ẩn sĩ không xuất thế, nhưng nhiều ít cũng biết được chút ít những động tác và chiêu trò trong nội cung.
Trước đây bà đã từ hôn để chạy trốn với Triệu Sâm, đây vốn là tội khi quân, nhưng khi đó tiên đế đã tha tội cho bà, đồng thời hai người cũng đạt thành một hiệp nghị mà chỉ hai người biết. Tiên đế muốn bà bảo vệ hoàng thất, thực ra cũng trở thành một quân cờ kiềm chế Triệu Sâm. Tiên đế biết năng lực của Triệu Sâm, chỉ cần giam Thi Phẩm Như ở kinh thành, Triệu Sâm sẽ không dám có hành động gì.
Thi Phẩm Như đối với tiên đế vừa kính vừa sợ, nhưng đứng dưới hoàng quyền, dù bà có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể không ngoan ngoãn làm theo lời của Hoàng đế. Theo thời gian, điều này cũng trở thành trách nhiệm, trở thành lời hứa không thể không thực hiện của bà.
Thế nên tiên đế còn để lại cho bà một đội quân, trở thành vũ khí trong hoàn cảnh đặc biệt.
“Muội muội.” Vương Tán nản lòng gọi Vương Hiền phi một tiếng, ý muốn nhắc nhở. Vương Hiền phi hoàn hồn lại từ trong cảm xúc đau buồn, thấy Thi Phẩm Như dẫn quân chặn lại con đường hai bên thành lâu, tạo thành thế bao vây, Lưu Kiệt đã bị bịt miệng đè ở một bên từ lâu. Còn cấm quân hai bên tường thành vốn nghe theo sự chỉ huy của bọn họ, lúc này đã không biết nên làm gì, không có tâm tình chiến đấu.
Vương Hiền phi bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng, tiếng cười kia vừa càn rỡ lại thê lương. Bà ta vốn chẳng có dục vọng gì với quyền lợi, bà ta chỉ muốn nhìn Lâm Huân, người có bóng dáng của Lâm Dương thua mà thôi. Nhưng dù sao thì hắn cũng không phải Lâm Dương, những yêu những hận kia giờ này cũng trở nên vô nghĩa.
Quách Quý phi nói với Thi Phẩm Như: “Phu nhân, xin hãy nhanh chóng bắt những kẻ phản tặc dám làm loạn phạm thượng này lại!”
“Quách Nhã Duyệt!” Vương Hiền phi chỉ vào Quách Quý phi nói: “Ta là phản tặc, còn ngươi là cái gì? Ngươi luôn thận trọng từng bước, tỉ mỉ chuẩn bị, hiện giờ không còn ta và Hoàng hậu, ngươi cho rằng ngươi đã có thể xưng bá hậu cung, con của ngươi có thể làm Hoàng đế rồi ư?”
Quách Quý phi biến sắc: “Ngươi đừng nói nhảm! Rõ ràng là ngươi hai lần lén truyền tín vật, dụ Thái tử mưu phản!”
“Ta có nói nhảm hay không trong lòng ngươi hiểu rõ! Không sai, chuyện của Thái tử là do ta làm. Nhưng những chuyện ngươi làm, ngươi dám thừa nhận sao? Năm đó nếu trong Quách phủ không có người tương trợ, người của ta có thể bắt Quách Nhã Doanh đi dễ dàng như vậy sao? Năm đó mẫu thân của Yến Vương bị Hoàng hậu ám toán như thế nào, là người nào âm thầm truyền tin tức? Mấy năm nay nếu không có ngươi gây mâu thuẫn, Thái tử và Tần Vương sẽ tranh chấp với nhau như nước với lửa hay sao? Ngươi mới là người lòng muông dạ thú chân chính!” Vương Hiền phi trách mắng.
Chân Tông nằm trong lồng ngực của Quách Quý phi tuy miệng đã không thể nói, nhưng lúc nghe thấy Vương Hiền phi nói như vậy, đôi mắt đột nhiên trợn to, nhìn về hướng Quách Quý phi. Ánh mắt từ khó có thể tin, dần chuyển sang lạnh nhạt. Quách Quý phi lắc đầu muốn giải thích, Chân Tông đã từ từ nhắm mắt lại.
Ông nhớ tới trước khi lâm chung phụ hoàng đã nói với ông, Hoàng đế, đã định trước chỉ có thể cô đơn cả đời.
Thi Phẩm Như không muốn cho Vương Hiền phi nói tiếp. Dù sao cũng liên quan tới bí mật hậu cung, ở đây người nhiều, phức tạp, không thích hợp nhiều lời. Bà đưa mắt ra hiệu với người phía sau, nhóm người kia đang định đi lên bắt Vương Hiền phi và Vương Tán lại, Vương Hiền phi bỗng nhiên bò lên trên lan can, nhảy xuống không hề do dự.
Như một con chim sà xuống đất, Triệu Tiêu hét lên: “Mẫu phi!”
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” nặng nề, những con chim đậu trong ngự hoa viên bay lên, linh hồn tiêu tán.
***
Thái Y viện đang chẩn trị cho Chân Tông trong tẩm điện, Quách Quý phi quỳ ngoài điện, Tấn Vương nghe tin mà đến cũng không nói một lời quỳ cùng bà. Lúc Thái hậu tới, Thái y đang châm cứu, bà bèn khuyên Quách Quý phi vài câu. Hiện giờ trong hậu cung, có thể làm chủ cũng chỉ còn lại một mình Quách thị.
Quách Quý phi kiên quyết không đứng lên, Thái hậu thở dài không khuyên nữa. Bà tuổi tác đã cao, cả ngày ăn chay niệm phật, từ lâu đã không để ý tới chuyện phàm tục. Sau khi ngồi chốc lát trong tẩm điện, Thi Phẩm Như khuyên bà trở về nghỉ ngơi.
Lâm Huân đứng trong đại điện chờ đợi kết quả chẩn trị của Thái y. Thi Phẩm Như đang thương lượng với Triệu Sâm về chuyện của phủ Dĩnh Xương, Lục Vân Chiêu lại yên lặng ngồi uống trà ở bên cạnh.
Cách đây không lâu, Lâm Huân đã phái Hoắc Nhiên về Vương phủ báo tin. Lúc này hắn nhìn Lục Vân Chiêu, nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ.
Lục Vân Chiêu nói, lúc Tô Tòng Tu phụng mệnh xuất cung báo tin, đúng lúc gặp hắn đang trên đường về thành, Tô Tòng Tu thuận tiện thay thế hắn đi phủ Dĩnh Xương.
Tô Tòng Tu nhường cơ hội cứu giá ngự tiền lần này cho Lục Vân Chiêu. Nhìn vào công lao mà khen thưởng, Lục Vân Chiêu sẽ được thăng chức cũng không chừng. Mọi việc tùy thuộc vào sự sắp xếp của Hoàng đế.
Lúc này, Thái y đi vào chính điện, quỳ xuống nói với Lâm Huân: “Yến Vương điện hạ, Hoàng thượng đã tỉnh lại rồi, chúng thần đã tận lực cứu chữa, nhưng nửa cơ thể bên trái của Hoàng thượng sẽ không còn linh hoạt nữa. Lúc nói chuyện cũng sẽ hơi chậm và khó khăn trong việc phát âm, cần phải có thời gian hồi phục.”
Lâm Huân đã rất vừa lòng với kết quả này, cho Thái y đứng dậy, còn hắn đi thẳng vào tẩm điện vấn an Chân Tông.
Chân Tông Hoàng đế mở to mắt nhìn đỉnh màn thêu hình rồng trên đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Ông nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu sang thì thấy Lâm Huân bước vào, giật giật môi: “Con…”
Lâm Huân ngồi ở mép giường, nắm lấy tay của ông, gật đầu nói: “Nhi thần đều biết. Bây giờ phụ hoàng đừng nghĩ nhiều nữa, cứ yên tâm tĩnh dưỡng là được.”
Ánh mắt của Chân Tông lại dừng phía ngoài cửa, Lâm Huân nói: “Quách Quý phi và Tấn Vương còn quỳ ở bên ngoài, phụ hoàng muốn bọn họ vào đây không?”
Chân Tông chậm rãi lắc đầu: “Không bằng… không gặp.”
Lâm Huân cau mày nói: “Đây vốn là việc riêng của phụ hoàng, nhi thần không tiện nhiều lời. Nhưng Vương Hiền phi này xảo trá, trước lúc lâm chung chỉ trích lung tung, phụ hoàng đừng tin hết.”
Chân Tông gian nan mở miệng: “Trẫm biết con… thương hại trẫm, nhưng đã nhiều… năm như vậy rồi… trong lòng trẫm rõ ràng. Con… sai người… bảo bọn họ… trở về đi.”
Lâm Huân gật đầu, gọi một thái giám tới dặn dò mấy câu, thái giám kia lập tức ra ngoài.
Ngoài điện mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện, Tấn Vương gọi mấy tiếng “Phụ hoàng”, sau đó lại im bặt. Thái giám tiến vào hồi bẩm, nói là Quách Quý phi và Tấn Vương đều đã về rồi.
Chân Tông lại nhìn Lâm Huân, đứa con trai này từ nhỏ lớn lên bên cạnh Lâm Dương, trên người chỗ nào cũng có bóng dáng của Lâm Dương. Lâm Dương cho hắn cuộc sống tốt nhất, đồng thời cũng cho hắn sự mài giũa khó khăn nhất, hắn có thể trưởng thành như ngày hôm nay, ít nhiều cũng nhờ sự dốc lòng dạy dỗ của Lâm Dương. Nếu không, giống mấy đứa con trai được nuôi lớn bên cạnh ông kia… chung quy là khó gánh được trọng trách.
Nhưng mới chỉ là vị trí Yến Vương này thôi, Lâm Huân đã rất miễn cưỡng đảm đương, nếu mà bảo hắn làm… chỉ sợ…
Chân Tông khẽ cười nói: “Trẫm… muốn… gặp… thê… tử… của… con…”
Lâm Huân không biết Chân Tông định làm gì, bèn gật đầu nói: “Ngày mai nhi thần mang nàng tới gặp người.”
“Trẫm mệt rồi… các ngươi… đều trở về đi.” Chân Tông phất phất tay, Lâm Huân hành lễ cáo lui.
***
Khởi La ở trong phủ, đợi mãi mà không thấy Lâm Huân về, nàng đứng ngồi không yên. Đang định sai người ra ngoài tìm hiểu tin tức, Hoắc Nhiên đúng lúc trở về báo tin.
Khởi La nghe thấy cung biến, sợ tới mức đứng phắt dậy, may mà nghe thấy Lâm Huân không có việc gì, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Hoắc Nhiên vốn nhậm chức trong cấm quân, trước mắt cấm quân vô cùng loạn, Hoàng đế mệnh lệnh hai người là hắn và Mã Hiến tạm thời xử lý chuyện trong cấm quân, thế nên hắn cũng chỉ về báo tin một tiếng rồi phải tới sở nha ngay.
Mặc dù Khởi La biết Lâm Huân không sao, nhưng nàng vẫn không thể không nghĩ tới chuyện đó. Tận đến khi ăn xong cơm tối, Lâm Huân mới từ trong cung trở về với sắc mặt u ám. Hôm nay thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, có xúc động, có thở dài, giống như đốt một ngọn lửa vào hoàng cung rộng lớn kia, bây giờ nó tràn ngập sự tàn phá sau trận hỏa hoạn.
Khởi La kéo Lâm Huân lại nhìn kỹ, cho đến khi xác nhận hắn không bị thương, lúc này mới giang tay ôm lấy hắn.
“Nàng sao vậy? Đang lo lắng cho ta sao? Ta đã sai Hoắc Nhiên về báo tin…” Hắn mới nói được nửa chừng, tay vẫn đang vuốt tóc nàng, nàng đã nhón chân lên hôn hắn.
Hoảng loạn, giống như nụ hôn của chú nai con không tìm thấy nai mẹ.
Lâm Huân không nhịn được cười, trực tiếp ôm nàng lên, vừa hôn vừa trở về phòng. Dọc theo đường đi tất cả hạ nhân đều né tránh, cúi đầu không dám nhìn. Sau khi vào phòng, Lâm Huân đặt Khởi La ở trên giường, nằm nghiêng bên cạnh nàng, tay thì vuốt ve thân thể của nàng. Bởi vì mang thai, ngực nàng đầy đặn hơn rất nhiều, Lâm Huân xoa xoa, sau đó luồn tay vào trong cổ áo.
Khởi La bị hắn xoa bóp đến động tình, suýt chút nữa tước vũ khí đầu hàng, nhưng sực nhớ ra mình vẫn đang là phụ nữ có thai, nắm lấy tay hắn nói: “Đừng làm con bị thương.”
Lâm Huân dừng lại, tay vuốt bụng của nàng, nghiêm túc hỏi: “Nếu sau này thằng nhóc này tranh sủng với ta làm sao bây giờ?”
Khởi La nhịn không được cười rộ lên, hai tay bám vào vai của hắn, mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
Lâm Huân cúi đầu hôn lên mắt nàng, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng muốn gặp nàng. Ngày mai nàng có rảnh không? Tiến cung cùng ta một chuyến.”
“Nhưng mà Hoàng thượng không phải là…” Khởi La nghe Hoắc Nhiên nói, lúc ấy trên thành lâu Chân Tông bị ngã xuống đất không dậy nổi, miệng không thể nói, hẳn là biểu hiện của liệt nửa người, nhanh như vậy đã có thể nói chuyện rồi?
“Thái y của Thái Y viện đã chẩn trị cho phụ hoàng, tuy ông ấy vẫn còn phải tĩnh dưỡng, nhưng đã có thể nói chuyện rồi.” Lâm Huân giải thích.
Khởi La không biết tại sao Hoàng đế lại muốn triệu kiến nàng, nhưng nếu ông ấy đã là phụ hoàng của Lâm Huân, thì cũng xem như là cha chồng của nàng, về tình về lý đều nên tiến cung thăm hỏi.
Ban đêm, Khởi La mơ một giấc mơ, giấc mơ ấy vô cùng chân thật. Lâm Huân khoác hoàng bào, trở thành ngôi cửu ngũ. Hắn hạ chỉ sắc phong nàng làm Hoàng hậu, chúng thần phản đối, nói mặt nàng có sẹo, không thể làm mẫu nghi thiên hạ. Lâm Huân khăng khăng muốn làm theo ý mình, đám người Thấu Mặc, Diệp Quý Thần tới khuyên nàng. Bất đắc dĩ, nàng lựa chọn rời khỏi hoàng cung.
Lúc mở mắt ra nàng thấy bản thân vẫn đang nằm trên giường, bầu trời bên ngoài vẫn tối đen. Mọi thứ vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa không kìm được xoay người nhìn người nằm bên gối. Thái tử, Tần Vương mưu phản, Tấn Vương bị Quách Quý phi làm ảnh hưởng, vì vậy Hoàng thượng sẽ không suy xét đến hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Lâm Huân thích hợp nhất với ngôi vị Hoàng đế.
Hắn thật sự có tài của một vị đế vương, đối với thuộc hạ thì vừa đấm vừa xoa, hơn nữa danh vọng trong dân gian vô cùng cao. Trong đám đại thần, người ủng hộ hắn cũng không ít.
Chẳng qua, nàng không phải nữ nhân xứng sóng vai với hắn. Nàng cũng không muốn vị trí mẫu nghi thiên hạ chí tôn kia. Nhưng nàng có thể chịu đựng chỉ làm một phi tử bình thường, ngày ngày chờ hắn tới sủng hạnh sao?
Hoàng Thượng muốn tìm nàng, có lẽ là định nói về chuyện này nhỉ?
Khởi La đưa tay sờ lên khuôn mặt như đao tạc rìu khắc của Lâm Huân, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp. Nàng không dám nghĩ tới tương lai, nàng tham lam sự ấm áp của hiện tại.
Lâm Huân như cảm giác được gì đó, hắn vòng tay qua eo nàng, ôm nàng vào trong ngực, nhắm mắt lại nói: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nàng mau ngủ đi, con trai của ta mệt rồi.”
Khởi La cong cong khóe miệng, nàng ghé vào ngực hắn, một lần nữa rơi vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Khởi La thay thường phục, đi theo Lâm Huân cùng nhau vào cung. Hôm qua sau khi xảy ra cung biến, canh phòng trong hoàng cung càng thêm nghiêm ngặt, đội ngũ canh phòng cũng được tổ chức lại.
Tinh thần của Chân Tông đã tốt hơn, đã có thể ngồi dậy, dùng bữa dưới sự giúp đỡ của vài tên thái giám. Đồng Ngọc đã bị nhốt lại và ném vào thiên lao, trong khoảng thời gian ngắn ông còn chưa thích ứng được. Trước đó, ông đã sai người đi truyền các đại thần Tô Tòng Tu, Tào Bác vào cung, cùng thương nghị trong lúc ông dưỡng bệnh, chuyện quốc sự nên xử lý như thế nào.
Đến khi Hoàng thượng dùng bữa và súc miệng xong, thái giám tới bẩm báo nói: “Yến Vương và trắc phi ở ngoài điện chờ diện kiến.”
Chân Tông gật đầu, thái giám kia hiểu ngay, xoay người ra ngoài mời người vào trong.
Khởi La đi theo Lâm Huân vào trong điện, nàng không dám ngẩng đầu nhìn Chân Tông, đang định quỳ xuống hành lễ, Chân Tông nói: “Miễn.”
Khởi La tạ ơn, nàng đứng bên cạnh Lâm Huân, một mực cúi đầu.
“Ban… ngồi.” Chân Tông khó khăn nói ra hai chữ, tiểu thái giám lập tức làm theo.
“Hiện giờ… trẫm… như vậy… quốc sự… chỉ… sợ… phải tạm thời… giao cho Yến Vương… lo liệu.” Chân Tông cố gắng nói rõ ràng từng chữ, đưa tay chỉ chỉ hộp gấm.
Thái giám vội vàng bưng lại đây, Chân Tông ý bảo hắn mang tới trước mặt Lâm Huân. Lâm Huân chần chờ không nhận, hắn nhíu mày.
“Con… không muốn?” Chân Tông đã sớm dự đoán được, cười khổ một cái: “Ngoài con ra… thì không còn người nào khác nữa…”
Lâm Huân nhìn về phía Khởi La. Khởi La gật đầu, hắn mới nhận lấy hộp gấm.
Lúc này, thái giám từ ngoài cửa tiến vào, nói nhóm người Tô Hàng Tri đã chờ ở điện Văn Đức. Chân Tông ý bảo Lâm Huân qua đó: “Trẫm đã ủy thác chuyện quốc sự cho con. Con bé sẽ ở lại đây… Trẫm muốn trò chuyện với con bé.”
Lâm Huân biết hiện giờ tình hình thân thể của Chân Tông thật sự không thể xử lý chuyện triều chính được, chỉ có thể bưng hộp gấm đứng lên, dặn dò Khởi La vài câu, sau đó mới đi theo thái giám.
Đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất, Chân Tông mới cười nhìn về phía Khởi La: “Ngươi là… một nữ tử thông minh… Ngươi hẳn đã đoán được… dụng ý hôm nay của trẫm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.