Khởi La nhận được tin tức Diệp Quý Thần bình an về nhà thì thở phào nhẹ nhõm. Với miệng lưỡi không xương của Giang thị thì hẳn là sẽ có cách làm chu toàn cho qua chuyện bức thư cuối cùng. Điều Khởi La lo lắng chính là sắp xếp chức quan tiếp theo của Diệp Quý Thần, nếu như giống kiếp trước, bị phái đi phủ Ứng Thiên, vậy thì nàng sẽ không có cách đối phó với Giang thị nữa.
Nàng phải nghĩ cách giữ Diệp Quý Thần ở lại kinh thành, nàng muốn biết rốt cuộc Giang thị làm thế nào để thay thế chỗ của mẫu thân nàng.
Rất nhanh, tin tức Văn Xương Tụng qua đời đã truyền khắp toàn bộ kinh thành, cũng dẫn tới chấn động không nhỏ trong triều. Rất nhiều quan viên đều đến Văn phủ phúng viếng, cho dù là kẻ thù chính trị khi ông ấy còn sống từng cùng ông ấy tranh đấu đến mức đỏ mặt tới mang tai, xa lánh lẫn nhau. Chu Minh Ngọc và Quách Nhã Tâm cũng đi đến Văn phủ, khi quay về thì gặp người do phủ Tĩnh Quốc công phái tới, nói Trưởng Công chúa muốn phu thê bọn họ đi qua một chuyến.
Người báo tin cũng không nói là chuyện gì, phu thê Chu Minh Ngọc không dám chậm trễ, về viện thay một bộ quần áo rồi ngồi kiệu đi đến phủ Quốc công.
Tùng Hạc Uyển không hề có cảnh tượng tiêu điều khi vào đông, cổ mộc thương tùng, xanh um bốn mùa.
Trưởng Công chúa ngồi trên giường trong phòng, bàn tay đặt trong bao lông chồn, bên cạnh bày biện ba chậu than. Người đã có tuổi luôn cực kỳ sợ lạnh, đôi mắt cũng có chút không thấy rõ nữa.
Triệu Nguyễn ngồi bên tay phải bà, chờ đợi một lúc nhưng vẫn không nghe thấy lời đáp lại của Trưởng Công chúa.
“Mẹ?”
“Theo lý thuyết thì Cảnh Nghiêu và Cảnh Thuấn đều đã thành thân, hôn sự của Cảnh Vũ cũng nên được định ra rồi. Nhưng có phải Vu gia quá…” Vu gia chính là nhà mẹ đẻ của mẫu thân Triệu Nguyễn - Vu thị, đến đời của phụ thân Vu thị thì tốt xấu gì cũng xem như là một Hầu gia. Nhưng không thể kế thừa hầu vị được, nam nhân đời sau không bằng đời trước, chỉ có thể dựa vào việc gả nữ nhi đến nhà quyền quý để duy trì bề ngoài. Thê tử Vu Nhàn của Văn Xương Tụng chính là một trong số đó. Cô nương mà Triệu Nguyễn định cưới cho Chu Cảnh Vũ là Vu Văn Chi, cháu gái ngoại của Vu Nhàn.
“Tính tình Văn Chi tốt, sau này có thể giúp đỡ Vũ Nhi lo liệu việc nhà, không phải người luôn nói Vũ Nhi quá kiêu căng sao?”
Triệu Dục là con gái của Triệu Quang Trung, huynh trưởng của Triệu Nguyễn, gả cho Chu Cảnh Nghiêu làm thê. Triệu Quang Trung là Khu Mật phó sứ, ở trong triều cũng vô cùng có quyền thế. Triệu Dục cơm ngon áo đẹp từ nhỏ, lại có cái tật luôn không coi ai ra gì của Triệu gia. Gả đến chưa được một năm mà đã cãi nhau với Chu Cảnh Nghiêu không ngừng, chuyện trong nhà cũng không biết lo liệu.
Trưởng Công chúa lạnh nhạt nói: “Chuyện này con và Kỳ Nhi thương lượng xử lý đi, ta không có ý kiến. Ngược lại hôn sự của A Bích phải nắm vững, mắt thấp sắp mười sáu rồi, vấn đề với Tô gia không xác định được à?”
Triệu Nguyễn nhắc đến cái này là tức giận: “Nếu không phải do Chu Khởi La ngăn cản thì hôn sự của A Bích đã sớm xong rồi. Mẫu thân không biết đâu, nha đầu kia ỷ vào việc có chút sắc đẹp mà thông đồng khắp nơi, thế mà còn muốn gả đến phủ Dũng Quan hầu? Thật sự là si tâm vọng tưởng.”
Trưởng Công chúa ngắt lời bà ta, không vui nói: “Con là trưởng bối, nói chuyện đừng khó nghe quá.”
Lúc này, Sơn Kiều ở bên ngoài nói: “Công chúa, nhị gia và nhị phu nhân tới rồi.”
Triệu Nguyễn cực kỳ không ưa người của nhị phòng, muốn nhắm mắt làm ngơ, đứng lên nói: “Mẫu thân, con đi trước.”
Trưởng Công chúa gật đầu, cũng không giữ bà ta. Dựa vào tính tình của bà ta, nếu nghe được chuyện Gia Khang đã nhắc đến hôn sự của Lâm Huân thì còn không biết sẽ giận thành thế nào nữa.
Chu Minh Ngọc ôm vai Quách Nhã Tâm, hai người vừa nói vừa cười chờ trong minh đường. Nhìn thấy Triệu Nguyễn từ bên trong đi ra, Quách Nhã Tâm vội hô: “Đại tẩu.” Triệu Nguyễn lại không hề nhìn bọn họ, vênh vang đắc ý rời đi. Quách Nhã Tâm có chút ngượng ngùng, Chu Minh Ngọc cúi đầu nói: “Đừng để trong lòng.”
Nha hoàn mời bọn họ vào, Trưởng Công chúa nhắc đến hôn sự của Khởi La.
“Hai ngày trước Gia Khang tự mình tới, nói Huân Nhi muốn cưới lục nha đầu. Khi ấy ta nghe chỉ cảm thấy bất ngờ, cũng không đồng ý ngay, tìm các con tới thương lượng. Theo lý thuyết thì mối hôn sự này cực tốt, tên tuổi của Huân Nhi ở đó, có thể giúp cho phủ Quốc công chúng ta có thêm không ít thể diện. Sau này, nếu như nó chịu giúp đỡ cho mấy huynh đệ vô dụng kia của lục nha đầu thì cũng là phúc phận của chúng ta.” Trưởng Công chúa mang vẻ mặt ôn hòa nói. Lúc trước bà ấy nghĩ đại phòng có thể có một cô nương gả qua đó là tốt rồi, đâu có nghĩ đến, Lâm Huân lại nhìn trúng cô nương của nhị phòng.
“Các con cảm thấy thế nào? Nếu như đồng ý, Gia Khang nói chờ hết Tết sẽ để Thi phu nhân tới chính thức làm lễ.”
Chu Minh Ngọc cho rằng mình nghe nhầm: “Thi phu nhân? Nghĩa nữ của Thái hậu nương nương, cái vị ở Trúc Lý Quán kia?”
Trưởng Công chúa cười nói: “Đúng, chính là nàng ấy.”
Trong lòng Chu Minh Ngọc thầm than, cũng chỉ có phủ Dũng Quan hầu và Gia Khang Quận chúa là có thể có được thể diện như vậy, mời được Thi phu nhân ra làm mai mối. Đây là cho đủ mặt mũi thể diện rồi.
“Nhi tử cũng không phản đối. Chỉ là bên Nghi Hiên Công chúa…” Chu Minh Ngọc nhớ rõ vị Công chúa đó rất thích Lâm Huân, dù sao cũng đừng làm ra chuyện như ở Thúy Sơn lần trước.
Trưởng Công chúa nói: “Con yên tâm. Gia Khang nói rồi, Hoàng hậu làm chủ, Công chúa đã có hôn phối khác, sẽ không quấn lấy Huân Nhi nữa.”
Như vậy thì Chu Minh Ngọc không còn lo lắng nữa. Ông nhìn về phía Quách Nhã Tâm luôn không nói một lời, Quách Nhã Tâm chần chờ nói: “Con nghĩ vẫn là đi về hỏi ý của Giảo Giảo.”
Bà làm mẫu thân, cân nhắc suy nghĩ hơn Chu Minh Ngọc nhiều. Dũng Quan hầu đương nhiên là tốt, chỉ dựa vào uy vọng trong quân đội của Lâm Huân, làm tứ phương khiếp sợ, chỉ sợ ngay cả huynh trưởng Quách Hiếu Nghiêm của bà cũng không sánh bằng. Bây giờ mặc dù ở Khu phủ chỉ có chức quan ngũ phẩm, nhưng Chính phó sứ cũng không dám gây khó dễ cho hắn. Đợi một thời gian nữa thì còn không biết sẽ lợi hại như thế nào. Nhưng nếu như Giảo Giảo không muốn, bà cũng không muốn trèo lên cành cây cao này. Còn chưa biết tính tình Lâm Huân như thế nào, sau này nếu như Giảo Giảo chịu uất ức gì thì phủ Quốc công cũng không chèn ép được Lâm Huân.
Sơn Kiều đứng ngoài cửa nghe một lúc rồi lén chạy đến Mộc Xuân Đường, nói cho Triệu Nguyễn biết những gì mình nghe được.
Triệu Nguyễn tức giận đến mức giọng nói run lên: “Ngươi xác định không nghe nhầm?”
Sơn Kiều gật đầu: “Hai ngày trước khi Gia Khang Quận chúa tới, Khấu ma ma kia canh giữ ngoài cửa, nô tỳ không nghe được Công chúa và bà ấy nói gì, hôm nay lại nghe thấy rõ ràng. Nhìn ý của Công chúa và nhị gia thì sợ là mối hôn sự này sẽ thành.”
Triệu Nguyễn cho rằng lần trước đã chỉ điểm cho Hạ Nghênh Xuân, Triệu Nghi Hiên có thể trừng trị được tai họa Chu Khởi La kia, không nghĩ tới Chu Khởi La mạng lớn, còn được Lâm Huân cứu. Sau đó, bà ta bị Hoàng hậu gọi vào cung khiển trách một trận, muốn bà ta đừng gây thêm phiền phức nữa. Bà ta đâu phải gây thêm phiền? Rõ ràng là giúp Nghi Hiên một tay, Hoàng hậu không cảm kích thì thôi.
Triệu Nguyễn không cam lòng, bà ta cũng không tin Chu Khởi La tốt số như vậy. Muốn gả cho Lâm Huân à? Hừ, không dễ vậy đâu!
Buổi tối ăn cơm xong, Quách Nhã Tâm gọi Khởi La tới phòng của mình, nói chuyện Gia Khang Quận chúa đến cầu hôn. Phút cuối cùng, bà sờ tóc Khởi La nói: “Giảo Giảo, con nghĩ thế nào về mối hôn sự này?”
Khởi La không nghĩ tới Lâm Huân hành động nhanh như vậy, chỉ cúi đầu nói: “Toàn bộ do cha mẹ làm chủ là được.”
Không ai hiểu con bằng mẹ. Quách Nhã Tâm nhìn thấy Khởi La phản ứng như vậy thì biết trong lòng nàng yêu thích, bà không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ, người mà trong lòng con thích vẫn luôn là Dũng Quan hầu? Vậy Vân Chiêu…”
Khởi La không biết làm thế nào để giải thích cho Quách Nhã Tâm biết về những quanh co trong đó. Nàng từng thật sự muốn gả cho Lục Vân Chiêu làm thê, nhưng cũng thật sự thích Lâm Huân. Có lẽ rất nhiều chuyện đều là định mệnh, tránh cũng không tránh được, trốn cũng trốn không thoát.
Quách Nhã Tâm thấy Khởi La không nói lời nào, sợ nhắc đến chuyện thương tâm của nàng nên đổi chủ đề: “Giảo Giảo, con phải suy nghĩ cho kỹ, phủ Dũng Quan hầu không phải là gia đình bình thường, phía trên còn có một Gia Khang Quận chúa đè ép con. Mẹ là người từng trải, phụng dưỡng bà mẫu như vậy không dễ dàng.”
Hôm đó ở thư phòng Khởi La đã gặp Gia Khang Quận chúa, cảm thấy mặc dù trông bà ấy nghiêm túc nhưng lại không phải là kiểu bà bà hung hăng ngang ngược, không nói đạo lý. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ, con hiểu tâm ý của mẹ. Nhưng mà dựa theo cách nói của cha, con cũng chỉ có thể gả cho Dũng Quan hầu. Chàng đã chịu liều mình cứu con, con gả cho chàng cũng là việc nên làm. Người và cha không phải cũng là tình cảm bồi dưỡng từ thành thân sao?”
Quách Nhã Tâm bị nàng hỏi mà không nói được lời nào, hôn nhân đều là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Không phải là không có phu thê chưa từng gặp nhau trước khi thành thân. Bà lại cẩn thận suy nghĩ về cách làm người của Lâm Huân, cảm thấy quả thật không tệ. Hơn nữa với tài mạo và tính tình của con gái, chưa chắc không thể sống tốt.
“Đúng rồi, hôm nay ở Văn phủ hình như ta đã nhìn thấy đại công tử của Tô gia ngăn cản Vân Chiêu, không biết hai người đó nói gì. Đây là lần đầu tiên ta gặp Tô đại công tử, tướng mạo và khí chất quả thật đều đứng đầu.”
Trước đó, Khởi La đã gặp Tô Tòng Tu hai lần ở Trúc Lý quán. Một lần là Tô Tòng Tu có chút việc đi thỉnh giáo Thi Phẩm Như, một lần là hắn đi tặng quà ngày lễ, chạm mặt Khởi La còn hỏi han nàng đôi câu. Trên người Tô Tòng Tu có loại khí chất nhàn nhạt như nước chảy, ở chung rất dễ chịu, hoàn toàn không nhìn ra được hắn là con trai của Tể tướng, có chức quan cao. Kiểu văn nhân cả ngày chìm đắm trong kinh sử thế này sẽ tự có một hơi thở không dính khói lửa trần gian, chẳng trách hắn không muốn cưới Chu Thành Bích.
Tuyết trắng mùa xuân, đương nhiên là cao siêu ít người hiểu, hiếm có ai có thể thông thạo.
Quách Nhã Tâm thở dài nói: “Nhưng ta thấy Vân Chiêu hình như có chỗ nào đó khác thường, trước kia luôn cảm thấy nó là một đứa trẻ vô cùng ôn hòa, bây giờ nhìn lại thấy u ám.” Dù sao Lục Vân Chiêu cũng là cháu của bà, mấy năm nay hiểu tận gốc rễ. Mặc dù năm đó hắn làm chuyện như thế nhưng cũng thật sự tốt với Khởi La. Trong lòng bà vẫn thích Lục Vân Chiêu hơn một chút.
Khởi La không nói gì, nàng đối với Lục Vân Chiêu là hổ thẹn. Mặc dù tất cả cũng là suy nghĩ cho tiền đồ của hắn, cũng là chịu ý của Lăng Vương, nhưng trong mắt mọi người đều là nàng nhẫn tâm bỏ rơi hắn, hơn nữa còn có mục tiêu khác cao hơn. Nhất định là hắn hận chết nàng nhỉ.
Đón Tết một cách náo nhiệt xong, Thi Phẩm Như đến phủ Quốc công cầu hôn, Trưởng Công chúa gật đầu đồng ý mối hôn sự này, sau đó Dũng Quan hầu phái người chính thức mang lễ tới cửa cầu hôn, đây xem như là chính thức bắt đầu thực hiện lục lễ.
Trong kinh vì hôn sự này mà ồn ào xôn xao, nhiều năm như vậy, ai cũng đoán xem rốt cuộc Dũng Quan hầu sẽ lấy ai, một người không cần cả Công chúa, cuối cùng lại muốn cưới một tiểu thư không có danh tiếng gì, mọi người có thể không tò mò à? Rất nhiều người nghe danh mà vây kín xung quanh Chu phủ, muốn thấy dáng vẻ của Khởi La. Chu Minh Ngọc phái người đuổi đi hai lần, những người đó vẫn chăm chỉ không ngừng, trốn ở trong tối nhìn trộm. Nhưng chưa tới hai ngày, mấy người hóng hớt này biến mất, cũng không có ai dám tới gần Chu phủ nữa.
Tháng Giêng cực kỳ nhiều ngày lễ, bách tính đều thích đi chùa bái Phật cầu nguyện vào đầu năm mới. Hương hỏa của Đại Tướng Quốc Tự trong kinh cũng đến thời điểm đầy đủ nhất trong năm. Đại Tướng Quốc Tự là chùa cổ đầu tiên của đất nước, được xây dựng vào thời tiền triều, đã có lịch sử mấy trăm năm.
Khởi La và Tào Tình Tình còn có Trần Gia Trân đã hẹn nhau, cùng đi chùa bái Phật.
Đại Tướng Quốc Tự là quốc tự, thường có quan lớn quyền quý đến đây làm pháp sự, cho nên bảo điện Đại Hùng ở trong thường không mở ra cho người thường. Bách tính bình dân chỉ có thể đến điện Thiên Vương ở viện phía Tây thắp hương, cho nên chính viện ở nơi này vắng vẻ hơn viện phía Tây.
Kiệu được nâng tới cửa chùa, dừng lại trong sân chính viện. Khởi La vịn Ninh Khê xuống kiệu, Tào Tình Tình và Trần Gia Trân đã đứng trong sân trò chuyện giết thời gian, trông rất hợp nhau. Trần Gia Trân mặc bối tử hoa mai màu xanh nhạt, váy hải đường đỏ, cả người rất mộc mạc nhã nhặn. Tào Tình Tình mặc trường sam vạt áo đối xứng màu hồng nhạt thêu mẫu đơn, trên đầu chải búi tóc cao, cài trâm mạ vàng khảm hồng ngọc hình chiếc lá, lộng lẫy khí thế.
Tào Tình Tình quay đầu nhìn thấy Khởi La thì ánh mắt sáng lên. Khởi La mặc áo khoác ngắn hình hoa trắng khổng tước tứ sắc Hồ Châu, bên dưới là váy dài chạm đất hoa văn bảo tướng trắng mờ, chải búi tóc phi tiên, khuôn mặt xinh đẹp, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
“Nhìn xem, đây không phải là Hầu phu nhân tương lai đẹp như tranh của chúng ta sao?” Tào Tình Tình cười trêu.
Trần Gia Trân hành lễ, cũng không nhịn được mà tán dương: “Nam nhân có thể cưới lục tiểu thư thật sự là có phúc lớn.”
“Vừa sáng sớm mà miệng của hai vị tỷ tỷ như được bôi mật vậy, có ý đồ gì đây?” Khởi La hắng giọng.
“Đâu dám có ý đồ. Hai chúng ta sao dám đắc tội Hầu phu nhân chứ.” Tào Tình Tình đi tới kéo cánh tay nàng: “Ta cho rằng muội sẽ không tìm được phu quân tốt hơn Vân Chiêu ca ca, còn thấy tiếc thay muội. Muội thì lợi hại rồi, làm chiến thần say mê điên đảo. Mấy ngày nay ta đi theo bà bà đến yến hội, toàn bộ kinh thành đều đang bàn luận về muội. Ngũ tỷ kia của muội nói muội không tốt, ta cùng nàng ta lý luận hai câu. Cái này làm người tỷ tỷ khoan dung như ta đây thật là đủ tiểu nhân.”
Khởi La không lên tiếng, đi kéo Trần Gia Trân, ba người cùng nhau vào bảo điện Đại Hùng.
Bọn họ quỳ gối trên bồ đoàn bái Phật, lại tự mình lắc ống tre rồi cầm tới chỗ hòa thượng với lông mày trắng ở bên cạnh giải xăm. Khởi La ngồi xuống trước, hòa thượng hỏi nàng: “Tiểu thư muốn hỏi gì?”
Tào Tình Tình cướp lời: “Đương nhiên là hỏi nhân duyên.”
Khởi La trừng mắt nhìn nàng ấy, cũng không phản đối.
Hòa thượng sờ lên cằm nói: “Nếu là hỏi nhân duyên thì xăm tiểu thư rút được đây chính là xăm tốt nhất đấy. Dựa theo ý của xăm thì người thuộc thế hỏa, có thể vượng phu quân thẳng tới mây xanh, hơn nữa con cháu đầy đàn.”
Khởi La vốn còn có chút lo lắng bát tự không hợp với Lâm Huân, nghe thấy hòa thượng nói như vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trần Gia Trân cũng hỏi nhân duyên, lão hòa thượng im lặng thật lâu rồi mới nói: “Xăm này của tiểu thư chính là mệnh gặp tiểu nhân. Ý là nếu trong số mệnh của người gặp được quý nhân, vậy thì có thể cùng phu quân bên nhau lâu dài. Nếu như không gặp được vị quý nhân này, người có khả năng hồng nhan mất sớm.”
Trần Gia Trân che miệng, Tào Tình Tình vội kéo Trần Gia Trân dậy: “Hòa thượng này, gần sang năm mới rồi mà sao lại ăn nói điên cuồng vậy?” Bản thân nàng ấy dứt khoát không hỏi nữa, kéo Trần Gia Trân ra ngoài. Khởi La lại yên lặng cho hòa thượng bạc, người giải xăm này thật sự xem như là thần rồi.
Buổi trưa hòa thượng trong chùa có chuẩn bị đồ ăn chay, mời ba người Khởi La đến thiện phòng nghỉ ngơi trước. Khởi La nói: “Trong Đại Tướng Quốc Tự có một đạo tăng có y thuật rất tốt, chi bằng Gia Trân tỷ tỷ mời ông ấy đến xem?”
Trần Gia Trân khổ sở nói: “Bệnh của ta đều do vị đại phu tới từ Hội Kê xem, hôm nay Văn Xảo cũng không ở đây, ta không biết làm như vậy muội ấy có giận không…”
Giang Văn Xảo đương nhiên sẽ không tới, Khởi La đã sớm nghĩ cách đẩy nàng ta đi rồi. Tào Tình Tình ở bên cạnh nói giúp vào: “Nếu đã tới rồi thì xem đi. Ta biết vị cao tăng đó, lợi hại lắm, có thể xem được rất nhiều bệnh hiểm nghèo từ lâu.”
Trần Gia Trân đành phải gật đầu.
Thật ra vốn không phải là đạo tăng gì, là một vị danh y mà Khởi La dùng số tiền lớn mời đến, vì không để cho Trần Gia Trân nghi ngờ nên giả làm dáng vẻ tăng nhân để tóc tu hành trong chùa đi xem bệnh cho Trần Gia Trân.
Khi xem bệnh, Tào Tình Tình liếc mắt ra hiệu cho Khởi La, Khởi La để Ninh Khê ở lại trong phòng rồi cùng nàng ấy đi ra ngoài.