Nguyệt Tam Nương đi theo phía sau Ninh Khê tiến vào, kéo mũ trùm đầu xuống, sốt ruột hỏi: “Ta nghe nói Hầu gia bị đưa đi, có phải là thật không?”
Khởi La nhìn Ninh Khê một cái, Ninh Khê lui ra ngoài cửa ô vuông của căn phòng trông coi. Khởi La kéo Nguyệt Tam Nương ngồi trên giường la hán, rót cho nàng ấy một chén trà: “Vâng, hôm qua bị Thị ngự sử Thôi Hộ mời đến Ngự Sử đài trong đêm, sáng hôm nay cữu cữu của ta đã ra mặt bảo vệ chàng, một lát nữa sẽ quay về thôi.”
Nguyệt Tam Nương thở phào nhẹ nhõm, uống hết cả chén trà: “Không có việc gì là được. Trên đường đi ta lo lắng muốn chết. Có điều làm sao muội biết được những chuyện này?”
“Hôm nay khi ta đến Trúc Lý Quán giao tranh cho sư phụ thì Tô sư huynh đã cố ý ở đó chờ ta, chính huynh ấy tự nói cho ta biết.”
Nguyệt Tam Nương gật đầu: “Hắn cũng là người có lòng. Có điều hôm nay ta đến không chỉ vì chuyện của Hầu gia, còn một việc nữa liên quan đến Hoa Nguyệt.”
Từ lần trước khi Diệp Quý Thần thành thân, sau khi Khởi La biết được Hoa Nguyệt và Chu Cảnh Vũ rất thân thiết thì rất ít khi nghe được chuyện của nàng ta. Bất kể nàng ta trả thù cũng được, có tâm tư khác cũng được, Khởi La đều không muốn quan tâm. Tâm cơ của nữ nhân này từ lúc bắt đầu đã sâu không lường được. Có điều có thể làm kinh động đến Nguyệt Tam Nương tới tìm mình thì chắc hẳn không phải là việc nhỏ gì, chỉ sợ là có liên quan đến tờ giấy bán thân kia.
“Nàng ta làm sao?” Khởi La nhàn nhạt hỏi.
Nguyệt Tam Nương thở dài: “Nếu nói tới chuyện này thì ta vẫn thật sự không nghĩ tới. Tháng sau là đại thọ của Thái hậu nương nương, đội nhảy múa trong cung và Vũ Nhạc Phường chúng ta kết hợp tạo ra một điệu múa, Hoa Nguyệt là người múa dẫn đầu. Hôm qua các cô nương vào trong cung luyện tập, Hoa Nguyệt kia hình như là được Lục Hoàng tử coi trọng rồi. Nàng ta muốn ta đến hỏi muội, làm thế nào mới bằng lòng đưa giấy bán thân cho nàng ta.”
Quả nhiên là chuyện này.
Bây giờ trong cung ngoài cung, Triệu Tiêu có thể nói là có quyền thế rất mạnh, tự mình nuôi một hai ca cơ vũ cơ cũng không phải là chuyện lớn gì. Nhưng quan hệ trong hoàng thất phức tạp như vậy, có Hoàng tử nào mà bên cạnh không có một đám nữ nhân vây quanh, chẳng qua là ham muốn sự mới mẻ nhất thời thôi. Khởi La cũng không phải quan tâm cho Thẩm Oánh, nàng chỉ sợ sau này Thẩm Oánh sẽ gây ra phiền phức.
Nàng nói ra sự lo lắng với Nguyệt Tam Nương, Nguyệt Tam Nương đáp: “Ta biết muội lo lắng. Chỉ là con hát này một lòng một dạ trèo cành cao, cũng không biết đã dùng cách gì khiến Lục Hoàng tử nhìn trúng ả. Theo ta thấy chẳng bằng bán cho ả một mối nhân tình, đưa giấy bán thân cho ả là được rồi. Sau này ả sống ở chỗ Lục Hoàng tử tốt hay xấu cũng không liên quan đến chúng ta.”
Khởi La suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi đến kệ để đồ cổ, từ bên trái lấy ra một cái hộp gỗ sơn màu đỏ, lấy ra giấy bán thân của Thẩm Oánh từ bên trong đó rồi đưa cho Nguyệt Tam Nương: “Tỷ cầm lấy đi đưa cho nàng ta đi. Tốt nhất là có thể đổi lại được thứ gì đó, đừng nói miệng, bảo nàng ta dùng bút viết lại, có lẽ sau này sẽ có tác dụng. Sau này tỷ cũng ít qua lại với nàng ta, tránh rước thêm phiền phức cho bản thân.”
Nguyệt Tam Nương cẩn thận cất kỹ giấy bán thân: “Ta hiểu rồi, nghe nói Diệp gia bên kia vui mừng có thêm con trai, có điều khoảng thời gian này ta bận quá, không thể đi được. Nếu như muội đi thăm bọn họ thì nhớ giúp ta mang theo một phần lễ, ít nhiều cũng được xem có chút tâm ý.” Nói xong nàng ấy móc ra một túi tiền, đặt trước mặt Khởi La.
“Tam Nương, ta thay mặt Diệp cữu cữu bọn họ cảm ơn tỷ.” Khởi La nói từ đáy lòng. Bình tĩnh mà xem xét, Nguyệt Tam Nương và Trần Gia Trân chỉ có duyên phận vài lần, vào lúc đại hôn lại chịu đi qua hỗ trợ, hiện tại lại tặng lễ cho đứa trẻ, có lẽ đều là vì nể mặt mình. Kiếp trước ngay cả cửa nhà nàng cũng không bước ra khỏi, không thích xã giao, chỉ lo ở trong nhà, hoàn toàn không có bạn bè gì. Không nghĩ tới sống lại một lần, hiếm thấy mà cũng có được mấy người tri kỷ.
Khởi La bảo Ninh Khê đưa Nguyệt Tam Nương ra ngoài từ cửa sau như cũ, bản thân mình lại cầm khung thêu thùa. Gần đây nàng đã thử vẽ lại mấy hoa văn, làm ra được mấy chiếc trước, vào lúc đón năm mới sẽ tặng cho nữ quyến trong phủ. Đồ của Gia Khang Quận chúa đã được thêu xong rồi, vải lụa hoa văn tối hình thoi màu đỏ tía, phía trên đó thêu đóa hoa hải đường lớn nhiều cánh. Bây giờ nàng đang thêu hoa cúc vạn thọ màu vàng sáng cho La thị. Hoa cúc nhiều cánh, thêu sẽ hao tâm tổn sức, quan trọng ở hình thái.
Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, lúc sắp đến giờ ăn cơm tối, Lân Huân vẫn chưa về.
Gia Khang ở trong Phú Vinh Uyển đứng ngồi không yên, người đi đến chỗ Lăng Vương quay về bẩm báo, Lăng Vương không ở trong phủ, ngay cả Thế tử cũng không ở đó. Bà còn biết Khởi La đã ra ngoài đi đến Trúc Lý Quán, không khỏi phàn nàn với Khấu ma ma: “Ngươi nói xem Chu thị kia thật là thoải mái, Huân Nhi xảy ra chuyện lớn như vậy, nó vẫn còn tâm tư đi ra ngoài?”
“Dù sao phu nhân cũng còn nhỏ tuổi, trong lòng không sắp xếp được sự việc.” Khấu ma ma an ủi.
Gia Khang nghiêm mặt nói: “Tìm cơ hội ta phải lập quy tắc cho nó, đã đến lúc này rồi cũng không biết tới đây cùng nhau nghĩ cách. Phụ thân nó dù sao cũng là một Thị lang đúng không? Thật sự là không có chút tác dụng nào, chẳng trách hoàng huynh cũng không coi trọng Chu gia.”
Khấu ma ma chỉ có thể cười theo, lời này một hạ nhân như bà ấy cũng không tiện đáp lại. Lúc này, nha hoàn vội vàng chạy vào, vui vẻ nói: “Quận chúa, Hầu gia về rồi! Là Quách đại nhân tự đưa về!”
Gia Khang vui mừng, vội vàng đứng lên, vịn vào Khấu ma ma rồi đi ra ngoài: “Nhanh, chúng ta đi qua xem xem.”
Khởi La nhận được tin tức trước, Thấu Mặc cũng thông báo cho nàng biết trước. Nàng nhanh chóng sửa sang lại trang phục khuôn mặt một chút, gần như là chạy chậm đến Hạo Lan Đường, ổn định hơi thở ở cửa ra vào rồi mới đi vào trong.
Lâm Huân đang nói chuyện với Quách Hiếu Nghiêm. Quách Hiếu Nghiêm nhìn thấy Khởi La thì rất cao hứng, vẫy tay nói: “Giảo Giảo, đến đây! Nhanh để cữu cữu nhìn xem nào.”
Khởi La đi đến trước mặt Quách Hiếu Nghiêm hành lễ, ánh mắt lại thoáng nhìn về phía Lâm Huân. Lâm Huân đang cúi đầu uống trà, không nhìn nàng. Sắc mặt của hắn cũng không có chút khác thường nào, chỉ là hơi mệt mỏi, râu ở cằm lại mọc tốt giống như cỏ dại. Nàng thích những nhúm râu nhỏ dày đó, khi hôn nàng có hơi ngứa.
Quách Hiếu Nghiêm quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Giảo Giảo, sống ở Hầu phủ vẫn tốt chứ? Hôm đó cữu cữu đến uống rượu mừng, cũng không tiện nói chuyện với con.”
Khởi La gật đầu, cười nói: “Trên dưới Hầu phủ đều rất tốt với con, cữu cữu yên tâm. Chuyện Hầu gia lần này may mà có cữu cữu.”
Quách Hiếu Nghiêm xua tay áo, nhìn Lâm Huân nói: “Thật ra ta cũng không làm gì cả, tục ngữ nói cây ngay không sợ chết đứng, Hầu gia luôn quang minh lỗi lạc, sao lại làm chuyện như vậy được chứ? Ngược lại là mấy tên thị vệ thân quân Bộ Quân ti này vốn đã nhìn chúng ta không vừa mắt, lúc trước khi đánh Tây Hạ, bọn chúng sợ chiến đấu, công trạng bị chúng ta giành được. Muốn nhân dịp này làm giảm uy phong của Hhầu gia đấy.”
Tuy Quách Hiếu Nghiêm chỉ dùng hai ba câu nói rõ sự việc thế nhưng Khởi La biết, phía sau đó phức tạp hơn những thứ này nhiều, chỉ sợ người thường khó có thể tưởng tượng được. Việc mà Lâm Huân phải quan tâm thực sự quá nhiều, nàng không nên làm hắn thêm ngột ngạt.
Cuối cùng Lâm Huân cũng mở miệng nói: “Sắc trời đã tối, chi bằng Điện soái ở lại phủ dùng bữa tối?”
“Thôi thôi, tiểu tôn nữ kia của ta còn đang chờ ta về cùng ăn cơm đấy.” Quách Hiếu Nghiêm cười nói. Ông không giống Mạnh thị, cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ gì, ngược lại bởi vì con cái trong nhà ít mà cực kỳ yêu thương Châu Châu.
Lâm Huân bảo Vu Khôn tiễn Quách Hiếu Nghiêm, bản thân mình cũng đi ra ngoài. Khởi La thấy hắn hoàn toàn không để ý tới mình, đang không biết mở miệng như thế nào, lúc này Gia Khang Quận chúa vừa khéo đuổi tới, lôi kéo Lâm Huân nhìn ngó mãi, cẩn thận hỏi thăm không ngừng, giống như hai mẹ con đã lâu không gặp mặt vậy.
Lâm Huân nói: “Mẫu thân, con cả đêm không ngủ, đi rửa mặt trước rồi nghỉ ngơi một chút đây.”
“Được, con đi đi.” Gia Khang dùng khăn tay lau khóe mắt, thấy Lâm Huân rời đi, Khởi La còn đứng ngây ra tại chỗ, bà không khỏi trách mắng: “Con thất thần cái gì? Còn không nhanh đi hầu hạ Hầu gia!” Lúc này Khởi La mới kịp phản ứng lại, hành lễ với Gia Khang rồi đuổi theo ra ngoài.
Lâm Huân đi rất nhanh, Khởi La ở phía sau gần như là chạy chậm theo, nàng vừa đuổi theo vừa gọi: “Hầu gia, chờ thiếp thân với!” Không biết Lâm Huân nghe thấy hay không mà đi nhanh hơn. Mắt thấy sắp không đuổi kịp nữa, trong lòng Khởi La sốt ruột, chân trẹo một cái, nàng đau đớn kêu “Ối” thành tiếng.
Nàng cúi đầu nhìn, dùng tay xoa mắt cá chân, một cái bóng đen phủ tới.
“Có bị thương không?” Hắn vừa mở miệng là đã dùng giọng điệu cứng nhắc.
Khởi La ngẩng đầu nhìn Lâm Huân, Lâm Huân cũng đang nhíu mày nhìn nàng. Mũi trở nên cay cay, nàng nhào vào trong lòng hắn, ôm eo hắn thật chặt: “Ta thật sự rất lo lắng cho chàng. Đêm qua ta cũng không ngủ. Ta sai rồi, ta xin lỗi chàng, chàng đừng tức giận nữa có được không?”
Lâm Huân không nói gì, hai tay rũ xuống để ở bên người, hắn cúi đầu nhìn mái tóc dài như mực của nàng, còn có đường nét cổ duyên dáng. Nàng chỉ nói dăm ba câu yếu đuối mà hắn đã mềm lòng rồi. Hắn thật sự không có cách nào với cô bé con này.
Khởi La tiếp tục nói: “Đi thăm biểu ca thật sự không phải là việc mà ta đã lên kế hoạch. Ta đến Tô phủ mới từ chỗ Tào tỷ tỷ biết được hắn bị thương rất nặng, chúng ta bỗng dưng nổi ý muốn đi. Ta thật sự không có lừa chàng đâu!”
“Buông tay.” Lâm Huân cố ý lạnh nhạt nói. Vẫn phải cho nàng biết sự lợi hại.
Khởi La lại ôm chặt hơn, thân thể gần như dính vào hắn: “Ta không buông! Trừ phi chàng bỏ ta, nếu không cả đời ta cũng không sẽ không buông tay!” Nói xong, nàng còn nhón chân lên hôn Lâm Huân, lại chỉ có thể hôn được cằm của hắn. Râu cằm hơi cứng, châm chích.
Thân thể Lâm Huân chấn động, hắn không nghĩ tới sẽ nghe được mấy câu như vậy, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm. Lục Vân Chiêu gì đó, lừa gạt gì đó, bỗng nhiên đã trở nên không còn ý nghĩa nữa. Hắn cầm lấy cổ tay Khởi La, trầm giọng nói: “Đây chính là do nàng nói, đừng hối hận!” Nói xong, hắn trực tiếp vác Khởi La trên vai, nhanh chân đi về phía nơi ở của nàng.
Vừa mới đi vào trong phòng, hai người đã nhiệt tình quấn lấy nhau đi thẳng đến giường, quần áo đã sớm rơi rớt đầy đất. Lâm Huân ôm Khởi La ngồi dậy, vọt thẳng vào, lại cố ý không động đậy. Khởi La nằm úp sấp trên vai hắn, khó chịu uốn éo, phát ra tiếng nghẹn ngào giống như con thú nhỏ.
“Hầu gia…” Khởi La mị nhãn như tơ mà nhìn Lâm Huân, giống như hạt đậu đỏ ở đầu cành đầy đặn sắp rụng, chỉ chờ hắn đến hái.
Lâm Huân cố nén xúc động, cắn tai nàng thấp giọng hỏi: “Suy nghĩ cho rõ, phải gọi ta là gì?”
Khởi La ngậm miệng lại, sự khát vọng chưa được lấp đầy, nàng khó chịu chỉ muốn khóc.
Nàng nghĩ ra mấy cái, Lâm Huân đều không thỏa mãn, chỉ giày vò nàng. Cuối cùng, nàng thực sự không chịu được nữa, cầu xin Lâm Huân nói cho nàng biết. Lâm Huân đã sắp nhẫn nhịn đến cực hạn rồi, vịn eo của nàng, giọng nói khàn khàn: “Giảo Giảo, gọi phu quân, ta muốn.”
Khởi La liên tục lắc đầu, cái này thật sự xấu hổ muốn chết, nàng không gọi được.
Nàng không gọi, Lâm Huân bèn cọ vào nàng. Bản thân nàng muốn động, Lâm Huân lại không cho. Nàng thật sự quá đau khổ, giống như con cá bị đặt trên thớt chờ chảo dầu, lặp lại lời của Lâm Huân. Nói xong nàng vùi đầu vào cổ hắn, mặt đỏ lên như than nóng.
Lần này tựa như nước lũ được mở dòng, không thể khống chế nổi nữa.
Lâm Huân muốn nàng hai lần, một lần ở trên giường, một lần là khi ôm nàng đến phòng tắm tắm rửa, ở trong thùng gỗ, hắn trực tiếp đi vào từ phía sau. Khởi La vốn tưởng rằng đêm qua hắn không ngủ, trên mặt mệt mỏi như vậy, thể lực tất nhiên sẽ không chống đỡ nổi, nào biết được lại như rồng như hổ. Nếu không phải Lâm Huân nhớ nàng còn nhỏ tuổi, trước đó còn bị hắn làm tổn thương, chỉ sợ thân thể không chịu đựng nổi thì chỉ hai lần này thôi không làm hắn no nê được.
Sau đó, Khởi La nằm trên giường, được Lâm Huân ôm vào trong lòng, bởi vì tiêu hao thể lực quá lớn mà buồn ngủ. Lúc này, bụng lại vang lên hai tiếng không đúng lúc. Nàng đã bị hắn giày vò nửa ngày, còn chưa ăn cơm chiều đâu. Nhưng đã đến giờ này, người trong bếp đã đi nghỉ ngơi từ sớm rồi.
Lâm Huân bật cười, cúi đầu chạm vào môi của nàng: “Đói rồi à?”
Khởi La ngoan ngoãn gật đầu, nằm trong lòng hắn nói: “Hay là thôi đi. Bây giờ lại quấy rầy trù nương[*] nữa thì cũng không tốt. Ta ngủ rồi thì sẽ không thấy đói nữa.”
[*] Trù nương: Nữ đầu bếp.
“Chờ ta một lúc.” Lâm Huân đứng dậy, mặc quần áo xong đi ra ngoài.