*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Huân cưỡi ngựa đi thẳng đến ngoài Tuyên Đức môn. Tuyên Đức môn là vọng lâu hình chữ “Quynh (冂)”, ở giữa là cửa thành lầu, trên trụ cửa là năm cánh cửa, phía bên trên là kiến trúc bảy gian bốn nóc của bình tọa[*], hai bên cửa lầu có hành lang chéo thông đến hai tòa lầu phụ ở hai bên, lầu phụ lại có hành lang nhô ra hướng về phía trước, dẫn thẳng đến cung điện ở khu trước. Tuyên Đức lâu chọn dùng ngói lưu ly màu xanh lá, cửa lớn sơn đỏ đinh vàng, trên vách tường giữa cửa có tượng đó rồng phượng cưỡi mây, hùng vĩ tráng lệ.
*Bình tọa: Là một bộ phận phụ trong kiến trúc Á Đông truyền thống, là một thành phần quan trọng trong kiến trúc lầu các.
Hoàng cung của bổn triều từ khi có ghi chép sử sách đến nay không được tính là lớn, Hoàng đế khai quốc vì đề xướng tiết kiệm mà hoàng cung mãi chưa từng được mở rộng. Mãi đến khi Hiến Tông Hoàng đế bất mãn với quy chế hậu cung, xây thêm lâm viên, Chân Tông Hoàng đế lại tiếp tục xây dựng thêm trên cơ sở này nên mới có được quy mô của ngày hôm nay.
Sau khi đi qua Tuyên Đức môn chính là Đại Khánh môn, đi qua Đại Khánh môn sẽ nhìn thấy điện chính của hoàng cung là điện Đại Khánh. Mặt điện chầu rộng chín gian, hai bên có năm gian ở mỗi bên đông và tây, mỗi hành lang đông tây có sáu mươi gian, sân điện rộng lớn, có thể chứa được mấy chục ngàn người. Điện Đại Khánh là nơi cử hành triều hội lớn, nghe nói lúc bắt đầu xây dựng, Cao Tổ Hoàng đế không đồng ý với quy mô khổng lồ như thế, ngay lúc đó Tể tướng thuyết phục, chủ điện chính là khí tượng của một nước, xây dựng quá nhỏ sẽ khiến nước khác khinh thường, cho nên đã dùng cách thức tương đối cao, lúc này Cao Tổ Hoàng đế mới đồng ý.
Thái giám dẫn Lâm Huân đi thẳng lên đài cao, cấm vệ quân ở hai bên trước điện xếp hàng chỉnh tề, mắt nhìn thẳng. Lâm Huân chờ ở cửa điện, thái giám cúi đầu đi vào bẩm báo. Y nhìn thấy một đại hán cởi áo bào đến eo, đang làm tư thế đứng tấn nhảy nhót qua lại ở trên điện, mà Đô Ngu hầu Mã Hiến ngã nằm trên đất, thở hồng hộc nhìn đại hán kia.
Chiều cao của đại hán kia có lẽ là sáu thước, cánh tay thô to vạm vỡ, gã để râu quai nón, đập vào ngực mình không ngừng, giống như đang thị uy vậy.
Chân Tông Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, lông mày nhíu chặt, nghe thấy lời bẩm báo của Đồng Ngọc thì lập tức nói: “Tuyên!”
“Tuyên Dũng Quan hầu vào điện!”
Lâm Huân sải bước đi vào trong điện, sứ thần các nước vốn ngồi trên bàn tiệc xem náo nhiệt rối rít cúi đầu nói nhỏ. Lâm Huân dừng lại ở bên kia đại hán, hành lễ với Chân Tông Hoàng đế, đại hán còn cao hơn hắn một chút, thở như trâu.
“Lâm Huân!” Trên bàn tiệc bên cạnh, một giọng nói trong trẻo vang lên. Lâm Huân nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy một nữ tử đầu đội mũ hoa vàng và trâm cài tóc vàng, mặc áo dài cổ chéo, váy gấp nếp và đeo dải lụa đứng lên. Khuôn mặt nữ tử xinh đẹp, dáng người cao gầy, vô cùng chói sáng.
Lâm Huân do dự một chút, một nam tử bên cạnh nữ tử kia đứng lên nói: “Dũng Quan hầu, chúng ta đã lâu không gặp. Chẳng lẽ ngươi quên rồi à? Đây là muội muội của ta, công chúa Kim Thiền.”
Nam tử này là Nhị Hoàng tử của Tây Hạ, Lý Ninh Lệnh. Lâm Huân và hắn ta từng đánh nhau trên chiến trường, chỉ có điều lúc đánh nhau chẳng hề biết hắn ta là Hoàng tử, còn tưởng là một đại tướng của Tây Hạ. Cuối cùng Lý Ninh Lệnh vẫn bại bởi Lâm Huân. Khi hai bên giảng hòa, Lý Ninh Lệnh mới làm rõ thân phận, lúc ấy Kim Thiền cũng ở đó.
Lâm Huân chỉ giơ tay khẽ bái một cái, thái độ ngạo mạn. Đại hán bên cạnh hắn bèn lộ vẻ bất mãn, thình lình đưa tay đẩy Lâm Huân một cái. Lực của gã rất mạnh, thân dưới của Lâm Huân lại rất ổn, bất động như núi, trở tay vặn cánh tay của đại hán, đại hán nhào về phía trước mấy bước, suýt nữa ngã sấp xuống.
Đoàn sứ thần hai bên bật ra tiếng cười nhạo. Đại hán bị chọc giận, còn muốn quay lại đấu tiếp, Kim Thiền quát to một tiếng: “Đủ rồi Dã Lợi, ngươi không phải là đối thủ của hắn.”
“Công chúa!” Giọng nói thô khàn của Dã Lợi vang vọng trong đại điện.
“Ta bảo ngươi lui xuống, nghe thấy không!” Lý Kim Thiền giận dữ mắng mỏ một tiếng, Dã Lợi khẽ rống một tiếng rồi mới lùi sang bên cạnh. Gã vốn định biểu hiện nhiều trước mặt Công chúa, làm suy yếu lòng hăng hái của đối phương. Không nghĩ tới Lâm Huân vừa đến, Công chúa hoàn toàn không nhìn đệ nhất dũng sĩ Tây Hạ là gã đây.
Kim Thiền cầm một nhúm tóc rơi trước ngực suy nghĩ, sau đó chạy đến bên cạnh Lâm Huân, lại nhìn về phía Chân Tông Hoàng đế: “Hoàng thượng, trong những dũng sĩ của nước ngài, ta chỉ thừa nhận Lâm Huân thôi. Không biết hắn kết hôn hay chưa?”
Hoàng đế ngồi ở vị trí đầu vẫn chưa trả lời, Lâm Huân đã mở miệng nói trước: “Ta đã cưới thê tử.”
Kim Thiền chắp hai ta sau lưng, cười nói: “Vậy ngươi bỏ nàng ta, ta gả cho ngươi, được không?”
“Kim Thiền, không được càn quấy!” Lý Ninh Lệnh nhìn thấy sắc mặt Lâm Huân trầm xuống thì quát to một tiếng. Trên đường Lý Ninh Lệnh đến Đông Kinh cũng đã sớm phái người nghe ngóng về Lâm Huân. Nghe nói vị phu nhân mà hắn cưới đẹp như tiên nữ, rất được Lâm Huân sủng ái. Lúc trước khi đánh nhau, Lý Ninh Lệnh cũng từng nghĩ đến việc dùng mỹ nhân kế đi mê hoặc Lâm Huân, cố ý chọn mỹ nữ ngực nở mông căng của Tây Hạ trà trộn vào trong quân doanh của Lâm Huân. Thế nhưng Lâm Huân hoàn toàn không hề bị lay động, còn chặt đầu của những mỹ nhân đó rồi trả lại cho bọn họ.
Loại nam nhân không hề biết thương hoa tiếc ngọc này rốt cuộc quỳ dưới chân nữ nhân như thế nào, Lý Ninh Lệnh hết sức tò mò.
Kim Thiền không quan tâm nhiều đến vậy, trực tiếp giậm chân với Lý Ninh Lệnh nói: “Muội không có càn quấy, bốn năm trước muội đã muốn gả cho hắn rồi, huynh nói hắn phải giữ tang, muội mới nhịn mãi đến bây giờ. Nhưng huynh xem, có người nhanh chân đến trước muội rồi. Muội mặc kệ, huynh đền phò mã cho muội.”
Lý Ninh Lệnh không có cách nào với người muội muội này của mình. Vũ Liệt Hoàng đế chỉ có một người nữ nhi này, xem như hòn ngọc quý trên tay, chỉ cần Kim Thiền muốn thì đều sẽ như ý của nàng ta.
Lâm Huân không muốn dây dưa nhiều với hai huynh muội này, quay người muốn đi nhanh đến ngồi ở bàn tiệc ngự ban của Chân Tông Hoàng đế, ai ngờ Kim Thiền lại kéo lấy cánh tay hắn: “Ngươi đừng đi, ta còn có rất nhiều lời để nói với ngươi đấy!”
Lâm Huân nhíu mày, Kim Thiền ở Tây Hạ luôn làm theo ý mình, hoàn toàn không quan tâm lễ nghĩa liêm sỉ gì cả, làm chuyện như vậy trước mặt mọi người cũng không kỳ lạ. Hắn không có thói quen ra tay với nữ nhân, bèn dùng lực, muốn lấy cánh tay ra từ trong ngực Kim Thiền. Kim Thiền cũng có thân thủ bất phàm, dùng sự khéo léo hóa giải sức của hắn, hai người ở trên điện âm thầm phân cao thấp.
Lý Ninh Lệnh có thể nhìn ra được Lâm Huân đang nhường Kim Thiền, thế nhưng Kim Thiền được đằng chân lân đằng đầu, không tránh khỏi ầm ĩ quá khó coi, hắn ta đi tới kéo Kim Thiền: “Được rồi, đừng quậy nữa.” Lại thấp giọng nói: “Trước khi đến muội đã đồng ý với huynh thế nào? Nơi này không phải hoàng cung Tây Hạ, mặc cho muội làm ẩu.”
Kim Thiền bị hắn ta kéo đi, lưu luyến không rời mà nhìn Lâm Huân, hừ một tiếng.
Có Lâm Huân trấn giữ, các nước đang ngồi đều từng là bại tướng dưới tay hắn và Lâm Dương, sự kiêu ngạo và lớn lối cũng không còn như lúc ban đầu. Sắc mặt của Chân Tông Hoàng đế đã dễ nhìn hơn một chút, ông hỏi Lý Ninh Lệnh: “Không biết Nhị Hoàng tử có ý kiến gì về cuộc tỷ thí vào ba ngày sau không?”
Lý Ninh Lệnh cũng không thật sự muốn cưới Triệu Nghi Hiên, hắn ta chỉ muốn trút cơn tức giận của bốn năm trước, để cho người ngoài nhớ rõ uy danh của Tây Hạ bọn họ, đương nhiên cưới một công chúa xinh đẹp về cũng không phải là chuyện xấu. Mặc dù từng nghe nói dáng vẻ nữ nhân Trung Nguyên kệch cỡm, không phải là phong cách hắn ta thích.
“Phương pháp tỷ thí sao, đợi chúng ta quay về suy nghĩ một chút, ngày mai sẽ phái người đến nói cho Hoàng thượng biết, đến lúc đó mời mọi người đến xem náo nhiệt. Thắng thua đều không quan trọng, quan trọng ở giao lưu và so tài.” Lý Ninh Lệnh mỉm cười nói: “Có điều chúng ta nói rõ trước, cho dù là so tài cái gì, Dũng Quan hầu cũng không thể ra sân được. Trừ phi quốc gia ngài ngoài hắn thì không có ai khác?”
Chân Tông Hoàng đế bị lấy đi một quân, tức giận đến mức không nói thành lời. Xung quanh lại là tiếng cười vang. Những năm này, các nước bọn họ hoặc nhiều hoặc ít từng bị Lâm Huân áp chế, trong lòng bất mãn lâu ngày. Nếu như không có Lâm Huân thì cục thịt béo Trung Nguyên này đã sớm bị bọn họ phân chia hầu như không còn, làm gì còn phải đến chầu mừng.
Lâm Huân lạnh lùng nói: “Trung Nguyên ta là nước lớn mênh mông, đương nhiên sẽ không chỉ có một mình Lâm mỗ. Theo lời nói của Nhị Hoàng tử, ta không ra sân là được.”
Lý Ninh Lệnh vỗ bàn kêu một tiếng “Tốt”, ngoại trừ Lâm Huân, những người khác hắn ta thật sự không xem là gì cả. Xem ra lần này Tây Hạ bọn họ thắng chắc rồi.
Chờ sau khi đoàn sứ thần rời đi hết, Chân Tông Hoàng đế gọi Lâm Huân đến bên cạnh, hỏi: “Sao ngươi có thể đồng ý với bọn chúng chứ? Ngoại trừ ngươi, trẫm không có thẻ cược thắng.”
Lâm Huân bái lễ nói: “Hoàng thượng an tâm chớ vội, trước tiên xem bọn chúng muốn đấu thế nào rồi nói sau. Mặc dù thần không ra sân tỷ thí nhưng cũng sẽ cố gắng một phần lực.”
Có câu nói này của hắn, Chân Tông Hoàng đế yên tâm hơn một chút, lại không khỏi ảo não nói: “Nếu như thất bại thì Nghi Hiên làm sao đây? Nơi không có văn hóa như Tây Hạ không chú ý đến lễ nghi chuẩn mực, phong cách hung hãn. Vũ Liệt Hoàng đế còn hạ độc chết Công chúa Hưng Bình của nước Liêu được gả qua đó. Chỉ sợ Hoàng hậu thà chết cũng sẽ không đồng ý cho Nghi Hiên gả đi. Nhưng trẫm…”
“Hoàng thượng đừng suy nghĩ nhiều. Chúng ta nhất định sẽ thắng.” Lâm Huân kiên định nói.
***
Khởi La lấy ống đựng bút gốm sứ được nung trong Trúc Lý Quán từ hộp gấm, cẩn thận lau. Lâm San còn đang nằm ngáy o o trên giường la hán, Lâm Kiêu tò mò lại gần nhìn, hoa văn trên đó là đứa trẻ ôm cá chép.
“Đáng yêu quá.” Lâm Kiêu không nhịn được nói: “Thẩm nương, có thể tặng cái này cho con không?”
“Nếu như con thích thì thẩm nương làm thêm một cái cho con. Đây là tăng cho tam thúc của con.” Khởi La cười nói.
“Tam thúc sẽ dùng ống đựng bút đáng yêu như vậy sao?” Lâm Kiêu nghi ngờ.
Khởi La sờ lên đầu Lâm Kiêu, chỉ cười không nói. Lâm Kiêu nhìn thấy món quà năm mới này thì sẽ hiểu rõ nguyện vọng năm mới của nàng nhỉ?
Lúc này, Ninh Khê thở hồng hộc chạy vào, dựa vào cạnh cửa nói: “Phu nhân… Nhanh… nhanh đến Quan Đức Đường.”
Khởi La bị Ninh Khê kéo đến phía trước Quan Đức đường, Lâm Kiêu đi theo phía sau. Chỉ thấy trong đường có một phụ nhân mặc áo choàng ngắn, váy dài vải thô và một bé trai tóc chỏm, thân mặc áo ngắn cổ chéo. Gia Khang nhíu mày hỏi: “Đưa trẻ này luôn miệng nói cha mình là Dũng Quan hầu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Doãn thị ở bên cạnh nói: “Con cũng cảm thấy lạ nên mới nhất định phải đưa bọn họ về hỏi thăm rõ ràng. Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, thanh danh của Hầu phủ chúng ta sẽ không tốt.”
Rõ ràng phụ nhân đó đã bị dọa sợ, thấp thỏm xua tay nói: “Các vị quý nhân đừng xem là thật, đứa trẻ này nói lung tung thôi.”
“Nói lung tung?” Doãn thị cất cao giọng: “Khi ngươi bị bà già kia đẩy ra ngoài, nó ở trong ngõ kêu la lên. May mà ta đi ngang qua, nếu không cả con đường đều nghe thấy hết. Đứa trẻ nhỏ như vậy, không ai dạy thì sẽ nói lung tung sao? Hôm nay ngươi phải nói cho rõ, rốt cuộc có quan hệ thế nào với phủ Dũng Quan hầu chúng ta?”
Phụ nhân ra sức che lấy miệng đứa trẻ, đứa trẻ lại dùng sức tránh thoát, la lớn: “Cha ta chính là Dũng Quan hầu, ông ấy rất lợi hại! Mấy người xấu các ngươi mau thả ta và mẹ ta ra, nếu không cha ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Khởi La nghe đến đó thì trái tim bị đâm mạnh một cái, lảo đảo mấy bước, Ninh Khê và Lâm Kiêu vội vàng đỡ hai bên nàng. Nàng ổn định tâm thần, chậm rãi đi vào, người trong Quan Đức Đường đều giật mình. Giọng nói của Gia Khang bất ổn nói: “Sao con lại tới đây?”
Doãn thị mở miệng, kinh ngạc đứng lên, nhìn hai mẹ con trong phòng, lại nhìn Khởi La.
Khởi La hành lễ với Gia Khang rồi chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ kia hỏi: “Ngươi nói cha ngươi là Dũng Quan hầu? Hắn tên là gì?”
Đứa trẻ hùng hồn nói: “Ông ấy tên là Lâm Huân! Ông ấy là cha ta, người cha tốt nhất trên đời này!”
Phụ nhân nhìn thấy Khởi La, dựa theo lời miêu tả lúc trước của Vu Khôn thì đã đoán được mấy phần, vội vàng quỳ ở bên cạnh: “Phu nhân, không phải vậy đâu, đứa trẻ này và Hầu gia không có bất kỳ quan hệ gì cả!” Nàng ta càng sốt ruột giải thích, Khởi La nghe càng thấy giống như đang che giấu, nàng nhìn về phía phụ nhân kia: “Nếu như không có quan hệ thì sao ngươi biết ta là phu nhân?”
Phụ nhân nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói như thế nào, chỉ biết lần này hỏng rồi. Nhưng làm sao nàng ta biết được, chẳng qua là đi ra ngoài làm chút việc kiếm tiền, xảy ra tranh chấp với người ta, lại trùng hợp bị người của Hầu phủ bắt gặp?
Gia Khang cũng nghe ra được chút lý lẽ, bà nhìn Khởi La nói: “Nếu như đứa trẻ này thật sự là cốt nhục của Huân Nhi thì không có lý gì lại để nó lưu lạc bên ngoài. Con cảm thấy thế nào?”
Khởi La chậm rãi đứng lên, chỉ cảm thấy trong lòng là từng cơn đau đớn, dường như nàng đã hiểu rõ dụng ý của việc Lâm Huân nhiều lần tránh né nàng. Hắn đã có con trai rồi, cho nên không muốn đứa con của nàng? Thứ hắn lưu luyến chính là vẻ đẹp của nàng, thân thể trẻ trung của nàng, hắn… Nàng không còn dám nghĩ tiếp, nhắm mắt lại, nói một cách không lưu loát: “Toàn bộ do mẫu thân làm chủ.”
“Khấu ma ma, đưa mẹ con bọn họ đi rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ, sắp xếp ở Phúc Vinh Uyển. Chờ hầu gia về rồi giải quyết sau.”
“Vâng.” Khấu ma ma vội vàng dẫn hai mẹ con kia rời đi.
Gia Khang nhìn vẻ mặt của Khởi La, nói lời thấm thía: “Con là chủ mẫu, phải có sự khoan dung. Nếu như đứa trẻ kia thật sự là của Huân Nhi thì phải gọi con một tiếng mẫu thân. Con hiểu chưa?”
“Con hiểu.” Khởi La nhẹ giọng nói.
“Sắc mặt con không tốt, quay về nghỉ ngơi trước đi.” Gia Khang là người từng trải, đương nhiên là hiểu rõ tâm tình của Khởi La vào giờ phút này. Bà cũng không nghĩ tới Lâm Huân còn có con riêng và ngoại thất được nuôi dưỡng ở bên ngoài, lại giấu giếm cả người làm mẹ là bà.
Khởi La nặng nề bước về, nàng cảm thấy trời long đất lở, xương cốt toàn thân giống như đều bị người ta bóp nát. Kiếp trước, khi hắn đuổi nàng ra ngoài nàng cũng không đau lòng đến vậy. Khi đó vốn đã biết hắn không thích nàng, nàng còn làm một việc không cao minh lắm. Nhưng kiếp này, hắn cưới nàng, hắn rất tốt với nàng, hắn là bầu trời của nàng.
Nàng nhẹ nhàng đẩy Ninh Khê: “Đừng đi theo ta, để ta một mình yên tĩnh.”
“Nhưng mà phu nhân!” Đương nhiên là Ninh Khê không yên tâm, nhưng Khởi La thì khăng khăng. Ninh Khê thấy cảm xúc nàng kích động, đành phải đứng lại tại chỗ, nhìn Khởi La đi một mình vào trong rừng trúc.
Lâm Kiêu chạy một hơi đến cửa thùy hoa, kéo lấy một thị vệ, thở hồng hộc nói: “Ngươi, mau cho người đi tìm tam thúc, cứ nói là trong nhà xảy ra chuyện. Không đúng, cứ nói với tam thúc, tam thẩm nương xảy ra chuyện rồi!”