Beta Trong Truyện Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 42:




Các lớp đã tập trung lại với nhau, cậu tách riêng với mọi người đứng ở phía ngoài hàng kế cuối, cắn môi đầy không cam lòng.
Vì quá đông nê Lục Sở nhìn không cậu đang ở đâu nên yên vị ở một chỗ.
“Cậu có sao không?”
Một bạn nữ ở dãy bên cạnh nhìn qua thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, vỗ vỗ vai hỏi thăm.
Cậu ngước sang: “Có, nhiều sao lắm…”
Bạn nữ đó nhìn cậu thở dài với ánh mắt đồng cảm: “Không sao, rồi cũng sẽ qua thôi…! Mạnh mẽ lên bạn!”
Kỷ Duyệt bật cười.
“Cậu tên gì?” Kỷ Duyệt hỏi.
“Tớ tên là Mộc Mộc, chào cậu nhé OAO”
Mộc Mộc…cậu không nhớ tên của cậu ta ở trong nguyên tác có nhắc tới hay đề cập gì, có lẽ chỉ là nhân vật quần chúng cho bộ tiểu thuyết này thôi, vậy thì cậu có thể thoải mái với cổ hơn nhiều chút…
Điện thoại Mộc Mộc sáng lên, cậu bị thu hút nhìn vào.
Màn hình điện thoại là một con mèo trắng đang co tròn lại ngủ trông rất dễ thương.
Thấy cậu nhìn, Mộc Mộc vui vẻ giới thiệu: “ Đây là meo meo nhà tớ gọi nó là Chanh”
Kỷ Duyệt nhìn Chanh ở trên điện thoại, bất giác khựng lại một chút.
…----------------…
Ngày 24 tháng 8.
Bản thân mình thật sự rất mệt nhưng cảm ơn trời đã mang Ali đến cho con…
Ali chính là lên con chó mà mình nuôi, nó dễ thương lắm, đợt đó mình bỏ nhà đi ra sống riêng dùng toàn bộ số tiền còn lại để mua Ali về. Đoạn đó Ali chỉ là một con chó con trong một bầy thiên nga nhìn nó trông giống một con vịt trời vậy, mình cũng không chọn gì nhiều lướt đi lướt lại chỉ là thấy nó khá tội nghiêp…giống mình vậy nên mình rước nó về.
Ali có lông màu cà phê sữa ấy, càng nuôi thì lông nó càng dài càng mượt, bồng bồng bềnh bềnh sờ thích cực. Khúc mua Ali về mình chỉ còn mấy đồng bạc lẻ trong người, chắc là đủ mua hai, ba ổ bánh mì gì đó, mình có thể chịu khổ nhưng mình đã nuôi Ali thì nó không thể khổ theo mình được. Mình cố gắng kiếm việc làm một cách nhanh nhất. Ali cũng rất là ngoan nữa, nó hiểu chuyện lắm, nhưng nó rất gầy lại thấp bé.
Mình kiếm được việc làm, tháng lương đầu tiên chi một nửa là hết cho Ali rồi.
Mình mua thức ăn cho nó, mua đồ chơi, chỗ nằm cho nó, dẫn nó đi thú y để xem xét, lúc ấy bác sĩ bảo bé nhà mình bị gì đấy nhưng mình không nhớ mình nhớ là hai tuần phải dẫn nó ra thú y một lần, tốn tiền thuốc men cho nó. Mỗi lần mình có uất ức gì ở chỗ làm, bực mình cái gì, mình vốn không có ai để tâm sự chỉ biết về nhà ôm Ali ngồi khóc ngồi kể nó nghe. Ali an ủi mình, tiếng hú đầy xót thương của nó mình có thể cảm nhận được, nó còn liếm liếm mặt mình.
Mình vui lắm.
Nuôi Ali được hơn ba tháng, mình từ lâu đã xem nó như một người trong gia đình - là người nhà duy nhất của mình, một người bạn tri kỷ, nhờ quyết định mua Ali hôm ấy nên mình mới có thể thoát khỏi những ngày tháng tối tăm đầy stress kia. Mình thương Ali lắm.
Đột nhiên hôm đấy mình đi làm về, không còn thấy Ali chạy ra quẩy quẩy đuôi mềm của nó trước cửa nữa, mình hoảng loạn chạy tìm nó, kết quả thấy nó run rẩy nằm ở dưới gầm bàn ở bếp. Mình không kiềm được bật khóc chạy tới xem nó rồi bế nó đi thú y một cách nhanh nhất.
Mình ngồi đợi bác sĩ, một câu “ không sao” của bác sĩ đã khiến trái tim treo lơ lủng trên chín tầng mây của mình được hạ xuống. Mình thở phào một hơi. Hai ngày sau Ali lại về lại với mình, bác sĩ lại tiếp tục tăng liều lượng và thêm thuốc.
Lúc thấy Ali mình đã khóc nấc lên rồi ôm chặt nó.
Nhưng…
Giá như mọi chuyện luôn như vậy, tốt đẹp như vậy là đủ rồi.
Nuôi Ali đến năm thứ hai. Nó chết rồi. Chết vì bệnh trong người.
Mình không khóc, tim mình vẫn đập, mình lúc đấy vừa ngủ dậy, mò mẫm ra thì thấy nó gắng gượng đợi mình tới vuốt ve nó, nó vẫn liếm mình, vẫn hú một tiếng đầy bi thương, thè lưỡi cười trông rất ngốc, nó nhắm mắt lại…Mình có thể cảm nhận được hơi thở thoi thóp của nó đã ngừng.
Nó thật sự chết rồi. Gắng gượng chống đỡ với bệnh tật suốt một đêm cuối cùng cũng chỉ là đợi mình ra, thấy mình lần cuối.
Mình đem nó đi lên núi, lên nơi có thể ngắm toàn bộ phong cảnh phía dưới, nó vẫn bất động, vẫn im lìm mình nghĩ: giá như nó mở mắt thêm một lần nữa. Lúc này mình lại khóc nấc lên và vẫn ôm chặt lấy nó, tiếc là nó không còn hú lên an ủi hay cái liếm láp đó nữa.
Mình chết mất…
…----------------…
“Sao vậy?” Mộc Mộc thấy cậu sững sờ liền hỏi.
Cậu chỉ lắc lắc đầu: “Không sao, hồi trước mình cũng có nuôi một chú chó.
“Ồ, tớ thích động vật lắm, cậu có hình không, cho tớ xem với?”
Cậu cười nhạt, ánh mắt hiện lên gia xót xa: “Không, nó mất rồi”
Mộc Mộc nghe vậy liền im lặng, an ủi cậu.
Kỷ Duyệt cười tươi, rồi cuối cùng trầm lặng, khẽ khàng buông một câu.
“Có lẽ nuôi một con vật chính là đang gieo một hạt giống. Cuối cùng cũng là sinh - ly - tử - biệt”
Mộc Mộc ngạc nhiên, đứng hình không biết làm gì tiếp theo, đột nhiên cô ấy cười mỉm nhìn xuống meo meo nhà mình: “Dù vậy tớ cũng muốn gieo, tớ không hối hận khi gieo một nỗi buồn đau thắt ruột gan, tớ tin rằng tớ không hối hận đâu, tớ và meomeo có nhiều thời gian hạnh phúc nhất bên nhau mà-“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.