"Lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ả trên đường ven hào. Ngươi nhìn thấy ả bị tai nạn ô tô. Chỉ còn một người trên xe sống sót. Thấy ả bơ vơ một mình ngươi nghĩ ả đáng thương, ngươi lại đem ả về nhà mà không có gì ngờ gì sao?"
"Ngươi thực sự chưa bao giờ nghi ngờ tất cả những người trong xe đều đã chết, vậy tại sao ả lại sống sót? Do may mắn sao?"
"Chiếc xe hoàn toàn không phải của cha mẹ ả, họ vô tội, vì ả đã tông vào xe của họ, nên họ phải chết, với kỹ năng của ả sẽ hoàn toàn không bị thương. "
Cô ít nhiều cũng có thể đoán ra tất cả những thứ này, bao gồm cả xuất thân của Tống Liu. Nàng có thực lực như vậy, xuất thân tự nhiên không đơn giản, cô biết rất rõ.
Những thứ đã qua, những thứ muốn quên hoàn toàn vì sao lại phải biết rõ như vậy.
Dung Tử Dương nói, "Ả là người bẩn nhất trong đó. Ngươi có biết chuyện này có nghĩa là gì không?"
"Ả dính máu của vô số người, gần nhất đã gần thành công hơn một chút."
Trương Nhất Linh nhíu mày, có chút không hiểu: "Thành công cái gì?"
Dung Tử Dương nói: "Ả đến với ngươi chỉ để hoàn thành một nhiệm vụ."
Hai mắt Dung Tử Dương đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào mặt cô: "Nhiệm vụ ta giao cho ả".
"Đến gần ngươi, vào nhà ngươi, lấy bí mật của gia đình ngươi giao cho ta, cuối cùng gϊếŧ được Dung Nhã Thi ả mới có thể rút lui." Dung Tử Dương dùng dao găm vạch một đường trên eo cô, nói, "Nhưng ả đã thất bại."
"Một kẻ gϊếŧ người với tỷ lệ hoàn thành cao nhất, nhưng không thành lại công, ngươi có biết tại sao lại như vậy không?"
"Ả từ đầu đến cuối đã nói dối ngươi và chưa bao giờ yêu ngươi. Ả cho rằng ngươi quá đáng thương, ả không muốn nói dối ngươi nữa. Dù sao thì Dung Nhã Thi cũng sắp chết rồi, đúng không? Ngươi đã chuyển bà ta đến bệnh viện. Nhưng bà ta không thể được cứu, bà ta sẽ chết, còn ngươi thì đã bị lừa dối từ đầu đến cuối, không đáng thương sao? "
Không phải như thế này......
Không phải như thế này.
Tình trạng của Dung Nhã Thi đã dần ổn định trước thời điểm nguy hiểm nhất, bà có hy vọng sẽ khá hơn, Dung Tử Dương chỉ là kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô thôi. Tống Liu yêu cô, những bí mật của Trương gia không bị lộ ra ngoài, mọi thứ vẫn bình thường trừ Dung Nhã Thi bị bệnh.
Trương Nhất Linh biết Tống Liu đã nói dối cô, nhưng tại sao... ngoại trừ bản thân cô, không ai bị thương.
Nhưng tại sao ngay từ đầu, Tống Liu lại đặt tất cả sự thật ra trước mặt cô, tại sao nàng cố tình tiết lộ chuyện của nàng với chính cô?
Tại sao lại là cô?
Tại sao Tống Liu lại làm như vậy?
"Con mẹ nó ngươi cuối cùng cũng sắp chết, bà ta cũng sắp chết, Trương gia của ngươi cũng sắp kết thúc! Ngươi có biết ta đã đợi giây phút này bao nhiêu năm không?"
Lúc trước... chuyện gì xảy ra với Dung gia mà dẫn đến cái kết như thế này?
Dung Tử Dương không còn là người chú trong trí nhớ của cô, giờ hắn không khác gì ác quỷ. Tay Trương Nhất Linh vẫn bị trói sau lưng, khi còn nhỏ cô buộc phải học một chút võ tự vệ, bao gồm cả kỹ thuật tháo dây thừng khi gặp nguy hiểm. Dù đã bao nhiêu năm trôi qua cô vẫn còn nhớ một chút.
Nhưng bây giờ không phải lúc để hành động hấp tấp.
Tay của Dung Tử Dương đã chạm vào ngực cô, chạm vào qua lớp áσ ɭóŧ, kẻ ngốc cũng biết hắn muốn làm gì.
Buồn nôn.
Kinh tởm khắp người.
Vết thương ở thắt lưng và bụng của cô rất đau, vết thương sâu nhất đã tới ba cm. Trương Nhất Linh không nghi ngờ gì nữa là Dung Tử Dương muốn trút hận bằng cách này. Cô đã cố gắng hết sức để làm dịu hơi thở của mình, cô phải bình tĩnh lại, suy nghĩ xem phải làm gì để thoát ra.
Tống Liu đã từng để lại cho cô một khẩu súng, khẩu súng đó đã bắn Tống Liu bằng chính tay cô. Đó là lần đầu tiên cô thấy máu chảy khắp giường, nhuộm một màu đỏ tươi. Lướt qua tấm trải giường, nhưng khẩu súng vẫn để trong căn phòng đó, nàng đã không mang nó đi.
Nhưng bây giờ khẩu súng đó cô giấu trong tủ dưới ghế sô pha, bị Dung Tử Dương đè xuống sàn, máu chảy ròng ròng trên mặt đất, áo khoác bị hắn cởi ra, tay sờ soạng cô... Làm như thế nào?
Tại sao Dung Tử Dương lại cố chấp với Dung Nhã Thi?
Cô đột nhiên có một ý nghĩ rất khó tin.
Trương Nhất Linh đột nhiên cười.
"Ông...... ông thích mẹ của tôi sao?"
·
"Ta chết rồi, ngươi nghĩ Trương gia có thể sống sót sao?"
Bố già nhìn con ngươi của Tống Liu co rút dữ dội, mỉm cười: "Cho dù bây giờ ngươi có thể gϊếŧ ta, ngươi cũng có thể gϊếŧ tất cả mọi người ở đây sao? Chỉ cần ngươi buông tha một người, thì Trương gia cũng sẽ không được yên ổn, người ngươi thích tên là Trương Nhất Linh, phải không? Em trai và cha mẹ cô ta sẽ lần lượt chết. "
"Bao gồm cả ngươi, đời này cũng đừng nghĩ bình an!"
Tống Liu có nhược điểm.
Trong lĩnh vực kinh doanh của họ, không bao giờ có thể có nhược điểm.
Tình cảm gia đình, tình yêu, thậm chí cả tình thân đều không được phép. Chính vì cái gọi là tình cảm mà sẽ không được giải thoát, rốt cuộc sẽ bị mắc kẹt trong căn cứ ngầm tăm tối này mãi mãi, không bao giờ nhìn thấy bầu trời.
Có thể trốn thoát dễ dàng như vậy?
Tổ chức không có bố già nhưng một ngày nào đó sẽ có bố già thứ 2. Ở đây có quá nhiều tín đồ, họ có thể lập một bố già khác bất cứ lúc nào để phụ trách căn cứ ngầm này tùy ý.
Nàng sẽ không bao giờ có được bình yên trọn vẹn.
Bố già tiếp tục thuyết phục nàng: "Bây giờ ngươi buông ta ra, ta có thể cho chuyện này chưa từng xảy ra, " Bữa tối cuối cùng "vẫn là của ngươi. Sau hai năm nữa, mọi thứ ở đây là của ngươi."
"Ngươi tưởng đi ra ngoài sẽ sạch sẽ sao?"
Nàng sẽ không bao giờ trong sạch.
Tống Liu ngẩng đầu lên, mu bàn tay có lỗ máu vẫn đang đè lên cổ của bố già, chỉ cần nàng dùng thêm một chút lực nữa là có thể bóp vào huyết quản của hắn. Nhưng tay bố già đang ấn chặt vào vết thương, chỉ cần hắn dùng lực, tay nàng có khả năng sẽ bị hắn bóp nát.
Có một khẩu súng bên cạnh thái dương của bố già.
Tống Liu đột nhiên nở nụ cười: "Ngài nói đúng, đối với ta làm chuyện này thật sự là không đáng."
Bố già còn chưa buông ra hơi thở, đã nghe thấy Tống Liu tiếp tục nói: "Nhưng là, nếu ngài chết, mọi chuyện sau đó không liên quan gì đến ngài."
"Dù ta còn sống hay đã chết, Trương gia còn sống hay không, thì ngài cũng đã chết rồi. Những chuyện này không liên quan gì đến ngài. Ngài biết luật ở đây mà, một khi ngài chết, họ chắc chắn sẽ dành lấy vị trí của ngài. Cuộc chiến đổ máu, họ thực sự không thể bận tâm chúng ta vào lúc đó, bố già, ngài thấy có đúng không?"
Những người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào nàng, vì sợ nàng sẽ gϊếŧ bố già.
Nhưng trong số những người này, ai là người không thèm muốn ngôi vị tối cao trong căn cứ ngầm này?
Tống Liu thì thào: "Thực ra, ta có một thỏa thuận với họ. Ta sẽ gϊếŧ ngài rồi bỏ trốn. Họ sẽ để ta sống, họ sẽ tự quyết định phần còn lại của vấn đề. Cuối cùng, ai ở vị trí của ngài? Nó thực sự không liên quan gì đến ngài nữa. "
Sắc mặt của bố già cuối cùng cũng thay đổi.
"Sao ngài không đoán xem, ai trong số họ đã giao dịch với ta?"
Những người xung quanh nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, giữa họ không có tình bạn, cũng không có sự tin tưởng giữa họ, ánh mắt của bố già nhìn lướt qua những người xung quanh, ngay cả khi bị súng nhìn chằm chằm, ánh mắt ông vẫn mang nặng nỗi oan ức.
Không ai dám nói vào lúc này.
Ai đã phản bội hắn?
Bố già hạ giọng: "Ta không tin."
Tống Liu lại nói: "Ngài không cần phải tin."
"Ngài chỉ cần biết điều này."
Kỹ năng diễn xuất của Tống Liu là tuyệt đối, ngay cả bố già cũng không thể nhìn thấy một khuyết điểm nhỏ nhất trên khuôn mặt đó. Không thể nắm bắt được tâm trí của nàng, Tống Liu đã buông bàn tay đang kẹp cổ hắn. Sau khi buông ra, nàng theo ống quần của bố già sờ soạng, tuyệt đối khống chế thân thể của hắn, mọi người xung quanh không dám manh động, nhìn nàng lấy ra một vật nhỏ từ trong túi của hắn, là điện thoại di động.
Bố già không bao giờ sử dụng điện thoại di động, nhưng luôn mang theo chiếc điện thoại này bên người. Tống Liu quan sát nó rất nhiều lần, lần nào cũng có thể bất giác nhìn thấy nó.
Trong đầu nàng cũng có một ý nghĩ, chuyện này dần dần trở nên rõ ràng.
Tống Liu nói, "Đây là ngòi nổ lớp bom dưới đất, phải không?"
Vẻ mặt của bố già lúc này càng thêm trầm trọng: "Tống Li, ngươi điên rồi!"
·
Sau khi Trương Nhất Linh nói điều này, cô đã bị Dung Tử Dương tát.
Cô bị một cái tát trực tiếp, phun ra máu nhưng đôi mắt rất sáng, cô nói tiếp: "Bởi vì ông thích mẹ tôi nhưng không có được bà, nhìn bà kết hôn với ba tôi, cho nên ông ghét tôi, ghét ba tôi và ghét mẹ tôi, phải không? "
"Trước kia quan hệ giữa ông và mẹ tôi như thế nào, hai người có tốt hơn không? Mẹ tôi hứa với ông rồi lại hối hận, đi kết hôn với ba tôi phải không?"
"Hay, mẹ tôi không thích ông chút nào, bà chỉ nói dối ông và không bao giờ đối xử chân thành với ông? Điều đó có đúng không? Cho nên, ông muốn tôi phải bù đắp, vì tôi lớn lên giống bà?"
Trương Nhất Linh nói ngày càng hằn học hơn: "Mẹ tôi cảm thấy tội lỗi với ông, cho nên mới yêu cầu ông xuất hiện với tư cách là bác sĩ gia đình từ khi tôi còn nhỏ. Nhưng chú nghĩ bà đang xúc phạm và khinh thường ông- -Nếu tôi nhớ không lầm thì bên trong chi nhánh Dung gia, gia đình ông đã lâm vào cảnh hỗn loạn rồi. "
"Mẹ tôi là nhị tiểu thư, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, ông thế nhưng xuống dưới chỉ có thể chăm chỉ học đại học đòi miếng cơm manh áo?"
"Tại sao lại có khoảng cách lớn như vậy? Đều là họ Dung, nhưng ông vẫn thích bà-"
Trước khi Trương Nhất Linh nói xong, Dung Tử Dương đã tức giận tát một lần nữa.