Nhà hàng Tây ở số 99 đường Nam này có tên là “Số 99 đường Nam”, giá cả đắt đỏ, trang trí tinh tế, ngay cả nhà vệ sinh cũng sạch sẽ không tì vết.
Đèn chùm trên trần nhà trong nhà vệ sinh rất sáng, phản chiếu hình ảnh vướng víu của hai người trên gạch lát nền sứ, cũng được phản chiếu trong gương.
Bên ngoài nhà hàng cách nhau một cánh cửa, người ra vào tấp nập.
Tống Liu ở quá gần cô, hơi thở gần như phun vào tai cô. Trương Nhất Linh bất giác nghiêng người về phía trước, ấn ngón tay lên bồn rửa mặt trước mặt, mím chặt môi, không nói gì.
Tống Liu áp sát vào phía sau, cái chạm nhẹ nhàng trong vòng tay nàng khiến nàng có chút cảm giác nhớ những đêm ôm cô. Nàng nhìn cô một lúc rồi thả tay ra.
Cuối cùng Trương Nhất Linh đã cách nàng một khoảng cách tương đối an toàn, muốn tránh nàng rời đi, nhưng Tống Liu đã nắm tay cô.
Mặt Tống Liu không chút lo lắng, nghiêm nghị nói: "Chị vẫn muốn xem mắt với người đàn ông đó sao?"
Trương Nhất Linh cau mày, vùng vẫy tay, rồi cô hất tay nàng ra: "Không phải việc của em."
Cho dù cô không muốn tiếp tục xem mắt người đàn ông đó, cô rất chán ghét loại đàn ông này, nhưng cô vẫn cần có những phép tắc phải nói lời tạm biệt với anh ta, và—
Cô không muốn ở đây quá gần Tống Liu.
Cô thực sự không thể nhớ được quá khứ.
Không cần biết lúc trước Tống Liu cố tình tiếp cận Trương gia với mục đích gì, bất kể nàng làm gì để vãn hồi, hiện tại đã đến tình trạng này, dù có vướng bận thế nào đi nữa, thật sự không cần thiết.
Giữa hai người đã xảy ra quá nhiều chuyện, yêu nhau ban đầu là mong muốn của cô, cô đã nhận ra những điều đã qua.
Hai người đã quấn quít bao nhiêu năm, cô đã mệt, Tống Liu cũng đã mệt, tại sao lại phải bận tâm?
Vì cô không thể nhớ rõ, vậy thì - tại sao phải bận tâm gặp lại?
Cách đây vài ngày, cô đến gặp bác sĩ tâm lý hỏi tại sao cô không nhớ được chuyện trước đây. Bác sĩ đã hỏi cô nhiều câu hỏi để chắc chắn cô thực sự bị hội chứng PTSD hay không, nhưng cô quá bình thường, ngoại trừ việc không nhớ những điều khiến cô buồn, thỉnh thoảng mất ngủ thì không có gì khác.
Bác sĩ tâm lý khuyên cô nên điều trị nhưng cô từ chối.
Cô không nghĩ đây là một điều xấu.
Cô không thể nhớ... cũng không muốn nhớ.
Trương Nhất Linh bước nhanh hai bước, lùi ra xa nàng một chút.
Tống Liu không di chuyển.
Trương Nhất Linh dựa vào bức tường bên kia, còn Tống Liu thì dựa vào bồn rửa mặt. Hai người rõ ràng chỉ cách nhau chưa đầy một mét, nhưng lại như ngăn cách vạn dặm.
Trương Nhất Linh chậm rãi mở miệng: "Thân thể của em... ổn không?"
Cô vẫn còn nhớ vụ nổ, tiếng nổ từ đầu bên kia của điện thoại khiến cô tổn thương nặng về thể chất lẫn tinh thần. Bác sĩ nói phần lớn PTSD của cô là do vấn đề này, cô chắc chắn phải quan tâm hơn một chút.
Tống Liu nhìn vào mắt cô mà không nói.
Trương Nhất Linh không muốn nhìn vào nàng, đảo mắt, chỉnh tóc, nhìn Tống Liu phản chiếu trong gương rồi lại nhìn chính mình trong gương.
Cả hai đều gầy.
Một lúc lâu sau, Tống Liu nói: "Không sao."
Vận may của nàng thật tốt, lúc đó bom đã làm nổ tung căn cứ, nàng đập mạnh vào người bố già, hắn chết ngay tại chỗ. Nhưng Tống Liu bị chôn dưới một khối xi măng hình tam giác hoàn hảo. Nàng vẫn còn có chút ý thức, không biết đã qua bao lâu, ánh mặt trời từ lâu chiếu vào, nàng mơ hồ nghe thấy gì đó.
"Nhìn xem! Có người ở đây! Lại đây!"
Cho nên, nàng biết rằng nàng đã được cứu.
Người đã cứu nàng vượt qua biên giới dài từ E để săn trộm, trong khu rừng rộng lớn gần trại căn cứ có nhiều điều tốt đẹp.
Trước giờ không ai dám lang thang ở đây, bởi vì bố già đóng quân ở đây không ai dám đến gần, nhưng tiếng nổ chói tai khiến cả khu vực xung quanh bàng hoàng, nên có người chạy qua xem có chuyện gì, nhân tiện đi săn.
Họ đã đưa nàng trở lại.
Trương Nhất Linh liếc mắt nhìn thân thể của nàng, ngoài gầy đi quá nhiều, dường như không nhìn ra vấn đề gì, gật đầu hỏi: "Sáu tháng qua, em thế nào?"
Tống Liu hiểu cô quá rõ.
Ý tứ trong lời nói của cô chắc chắn là không quan tâm đến nàng, cũng không phải thật sự muốn biết tình hình gần đây của nàng như thế nào. Trương Nhất Linh hoàn toàn là muốn tìm lý do để cô cảm thấy thanh thản.
Nếu nói nàng có một cuộc sống tốt, trong mắt Trương Nhất Linh tương đương với việc nói họ không còn nợ nhau. Nếu nàng nói nàng có một cuộc sống tồi tệ, thì Trương Nhất Linh sẽ không tốt như vậy, nhiều nhất cô sẽ cau mày, sau đó nói với nàng vài lời nữa.
Nói cách khác, đây chỉ là một câu chuyện phiếm.
Cho nên, Tống Liu không nói.
Trương Nhất Linh mỉm cười, nói, "Đáng lẽ em nên có một khoảng thời gian vui vẻ. Tôi đã xem bộ phim trên Internet. Nó tên là" Nỗi đau của núi và biển "đúng không? Nó rất hay, người quay phim là anh trai của em sao?"
Tống Liu cuộn cổ họng, cuối cùng chỉ phát ra một từ: "Ừm."
Trương Nhất Linh mỉm cười: "Em có thêm một người anh trai... Nhìn xem, tôi còn không biết em là ai."
Cô nhìn những dòng cảm xúc tuôn trào trong đôi mắt xanh đen, ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, không thể hiểu hay nhìn rõ, đơn giản là bỏ qua chúng.
Trương Nhất Linh mở cửa phòng vệ sinh do Tống Liu đóng lại.
Tống Liu nói, "Em có thể nói với chị mọi thứ."
Tất cả những điều mà nàng đã giấu cô, quá khứ, hiện tại, tương lai của nàng, nàng đều có thể kể cho cô nghe hết từng chút một.
Miễn là cô cho nàng cơ hội này.
Nếu một ngày ta làm phẳng khoảng cách giữa núi và biển, ngươi có thể cho ta một cơ hội quay lại với ngươi không?
Âm thanh từ ngoài cửa bị cắt đứt qua cánh cửa, nhưng khi cánh cửa được mở ra, giữa họ có rất nhiều người.
Đó không còn là thế giới chỉ có hai người họ.
Trương Nhất Linh nói: "Tống Liu, tôi không nhớ những chuyện đó nữa."
"Em không cần nói cho tôi, tôi không muốn biết."
Trương Nhất Linh suy nghĩ một chút, nhìn vào mắt nàng, chậm rãi nói: "Em hỏi tôi có thể cho em một cơ hội nữa không, bây giờ tôi có thể nói cho em biết."
"Khoảng trống giữa núi và biển dù đã được lấp đầy, nhưng vẫn còn nhiều thứ ở giữa, nếu nằm giữa thì chẳng bao giờ lấp được".
Không phải mọi thứ đều có thể trở lại trạng thái ban đầu nếu xóa sạch dấu vết, có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Làm thế nào nó có thể đơn giản như vậy?
Trương Nhất Linh siết chặt tay nắm cửa, chiếc váy dài của cô bay lơ lửng trong không khí, tạo nên một vòng cung.
Rốt cuộc, cô còn không để lại một lời tạm biệt.
·
Khi Dung Phỉ bước vào, Tống Liu dựa vào bồn rửa mặt, tự hỏi nàng đang nghĩ gì.
Dung Phỉ ho khan một tiếng, Tống Liu liếc cô một cái rồi quay lại.
Thật tình cờ khi Tống Liu được những kẻ săn trộm cứu và đưa đến nước E. Dung Phỉ đã đến nước E sau khi trốn thoát khỏi căn cứ. Hai người tình cờ gặp nhau trên phố. Khi nàng quay lại, Dung Phỉ suy nghĩ một lúc.
Cả Dung gia và công việc của tổ chức đều đã được giải quyết, cô không cần phải ẩn náu bên ngoài mọi lúc.
Dung Phỉ nói, "Cô ấy từ chối em?"
Tống Liu không nói, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Dung Phỉ nói: "Nếu cô ấy có thể chấp nhận em một lần nữa dễ dàng như vậy, cô ấy sẽ không phải là Trương Nhất Linh. Tôi đã nói em đừng bốc đồng như vậy, đừng thấy cô ấy đi xem mắt mà vội vàng đến như vậy. Nhìn xem, em đã làm được gì không?"
Tống Liu lại liếc nhìn cô.
Dung Phỉ đã giúp nàng trang điểm khác một chút, việc cô sốc khi nhìn thấy nàng là điều đương nhiên.
Nhưng bây giờ đã khác.
Tống Liu nói: "Kỹ năng hóa trang của chị thực sự rất xấu."
Khuôn mặt của Tống Liu do cô tô điểm.
Dung Phỉ trợn to hai mắt: "Này!! Em không vui vì tôi giúp em hóa trang sao. Nếu không có tôi, em đi ra ngoài liền sẽ bị vây. Đừng trách tôi đến lúc đó không giúp em".
Tống Liu đột nhiên mỉm cười, cô đứng dậy, vỗ nhẹ lớp bụi không tồn tại trên người rồi bước ra ngoài.
Dung Phỉ nhìn theo nàng, tò mò hỏi: "Em có sao không?"
Có phải vừa bị Trương Nhất Linh từ chối?
Tống Liu nói: "Không sao, chúng ta về trước đi."
Việc bị Trương Nhất Linh từ chối là điều đã đoán trước, nàng không thể làm khác được.
Dung Phỉ nói, "Tiếp theo em sẽ làm gì?"
Tống Liu nói: "Không làm gì."
Nàng mỉm cười, "Sau cùng cũng gặp lại chị ấy."