Lam Mạt Lê cảm thấy cô mơ một giấc mộng đẹp, mơ được người kia, mơ được nàng ấy ở dưới người của cô, động tác của cô, nàng ấy thở gấp, nàng ấy rên rỉ, trên mặt là bởi vì cô mà nở rộ đỏ ửng, rất đẹp, rất gợi cảm.
"Cẩn.."
An Cẩn hô hấp thở hổn hển nhìn theo Lam Mạt Lê đang ở khắp nơi trên người nàng châm lửa nhảy nhót, nàng cảm thấy chính mình giờ khắc này là hạnh phúc, nàng cảm thấy chờ đợi nhiều năm qua, nàng chờ được rồi, cho nên cho dù Lam Mạt Lê là đang dưới tình huống say rượu chiếm hữu nàng, nàng cũng không làm sao cả, chỉ cần chị ấy biết giờ khắc này người ở dưới thân chị ấy nở rộ, là ai.
Lam Mạt Lê hôn nhẹ gặm cắn mỗi một nơi da thịt của An Cẩn, rơi xuống từng cái dấu vết, nhìn kiệt tác của mình, Lam Mạt Lê rất có cảm giác thành công, chỉ cần ở trên người của người kia in lại dấu vết thuộc về mình, nàng ấy thì sẽ không bị đoạt đi rồi chứ?
Cảm nhận lấy người này run rẩy dưới thân, nụ hôn của Lam Mạt Lê kéo dài lướt xuống, từ cổ, xương quai xanh, ngực trượt tới bụng, đầu lưỡi vây quanh lấy xung quanh cái rốn, dẫn đến run rẩy càng to lớn hơn.
Tay trái như vỗ về vuốt lấy phần eo của người kia, tay phải thì lại lặng lẽ ẩn nấp khu vực thần bí nhất kia, chạm đến nơi đầm lầy ướt át, từng chút từng chút ở bốn phía du kích, tìm kiếm lấy lối vào thần bí của hang động.
Cuối cùng, ở một cái cái khe hở nho nhỏ, cô tìm được lối vào vẫn không bị người tìm tòi kia, cô rất hưng phấn, có lẽ là sợ mộng sẽ lập tức biến mất, Lam Mạt Lê vừa thâm nhập, trực tiếp xông vào.
"Hừ.." An Cẩn rất đau, nắm thật chặt ráp trải giường dưới thân, môi gắt gao cắn lấy, nàng không ngờ rằng, Lam Mạt Lê sẽ màn dạo đầu gì cũng không làm, trực tiếp xông vào.
Có lẽ là An Cẩn quá mức cứng ngắc dẫn đến lối vào siết sao cắn lấy người công kích chưa cho phép thì xông vào, Lam Mạt Lê mới phát giác chính mình quá mức nôn nóng rồi, ngồi dậy tay trái ôm vòng lấy người dưới thân, không ngừng an ủi và hôn nhẹ lấy, "Ngoan.. Xin lỗi.. Không đau rồi.. đợi chút thì không đau rồi.."
Thân thể từ từ thả lỏng, An Cẩn ôm lấy Lam Mạt Lê, xấu hổ giật giật thân thể, sau khi Lam Mạt Lê biết ý, bắt đầu động tác chưa xong, từ nhẹ nhàng chậm chạp đến dần dần tăng thêm sức mạnh, khiến An Cẩn có chút không chịu nổi, hai tay ôm vòng cũng từ từ càng ngày càng gấp.
"Tôi yêu cậu.."
"Mạt.. em cũng.."
"Cẩm U.."
"..."
Thân thể của An Cẩn bị Lam Mạt Lê đưa đến đỉnh điểm, cũng ở đồng thời, nàng cũng bị Lam Mạt Lê đẩy vào vực sâu, nàng rơi vào vực sâu trong bóng tối vô biên vô hạn mãi mãi, leo không lên nổi, cũng không nguyện leo lên..
Nếu như, rơi vào bóng tối, là cái ôm duy nhất có thể có được chị, như vậy, em đồng ý vì chị rơi vào vực sâu, không leo lên nữa, chỉ vì có được một lần, vẻn vẹn một lần ôm ấp..
Em đem thanh xuân của em, tốt đẹp trong cuộc sống của em, cùng với đồ vật đối với nữ nhân quan trọng nhất, toàn bộ hiến tặng cho con người này, chỉ vì có được cô một lần ôm ấp, chỉ vì chị ấy có thể yêu chính mình.
"Lam Mạt Lê.. chị thật sự là khiến người vừa yêu vừa hận! Em làm sao thì yêu chị, đánh cược tất cả của em chứ.." Ôm lấy Lam Mạt Lê ngủ say đi, An Cẩn mạnh mẽ hôn lên môi cô, mang theo tàn nhẫn mang theo tuyệt vọng mang theo bóng tối.
Nàng nhớ tới lời của Lệnh Hồ Ly nói, cô ấy vốn là ý nghĩ kỳ lạ, nhưng không ngờ thật sự đã xảy ra..
"An Cẩn, cô ấy say rồi."
"Ta sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp nguy."
Hừ~như vậy a~ "Ngươi sẽ không, vậy cô ấy thì sao? Cô ấy là từng có tiền sự."
Các ngươi cho rằng một con quỷ say có thể biết rõ người trước mắt là ai sao? Chí ít con ma men Lam là không nhận ra. Huống hồ con ma men này thì từng ở lúc say rượu xém chút muốn An Cẩn.
An Cẩn, Lam Mạt Lê không thích hợp với em - Lạc Dư Thanh.
An Cẩn, Lam Mạt Lê là sẽ không yêu ngươi - Lệnh Hồ Ly.
Cẩn, chị không hy vọng em chịu phải bất kỳ một tia thương tổn nào, cho dù là em tự nguyện - An Kính.
Tiểu Cẩn, Mạt Lê không hiểu tình yêu của em, em nên vì chính mình, cố gắng suy nghĩ thật kỹ, em và cậu ấy sẽ có tương lai sao? - Trình Cẩm U.
An Cẩn, ta chán ghét ngươi - Lam Mạt Lê.
Đầu óc không ngừng hiện lên tất cả khuyến cáo của mọi người, An Cẩn trước sau không nghe không muốn nghĩ, nàng chỉ biết là, nàng yêu cô, rất yêu rất yêu, Lam Mạt Lê có yêu thích Trình Cẩm U bao nhiêu thì chán ghét nàng bấy nhiêu.
Nàng biết, đều biết, nhưng chính là không muốn từ bỏ, cho dù cả người là vết thương, cho dù vết thương liên tục, thương tích khắp người, nàng vẫn là không tự trọng không cách nào từ bỏ cô..
Hết chương 12