Cùng nhau đi với đứa trẻ mất đi phụ thân đến nhà bà nội dưới quê, Lam Mạt Lê ở sau ngày tháng mất đi bận rộn, bắt đầu từ từ hồi tưởng lại cảm tình đối với Trình Cẩm U và An Cẩn.
Từ sơ trung bắt đầu quen biết Trình Cẩm U và An Cẩn so với mình nhỏ hơn hai tuổi, Lam Mạt Lê kì thực là rất vui vẻ. Từ nhỏ bắt đầu, có lẽ là nguyên nhân cá tính quá mức lạnh nhạt, cho nên rất nhiều đứa nhỏ cũng không muốn cùng Lam Mạt Lê chơi đùa, chỉ có Trình Cẩm U ôn hòa và An Cẩn trưởng thành sớm nhìn thấu cô dưới bề ngoài lạnh nhạt cất giấu thiện lương.
Có lẽ nguyên nhân cùng tuổi lại là cùng lớp, Lam Mạt Lê dần dần bắt đầu khá là ỷ lại Trình Cẩm U, cô sẽ cùng Trình Cẩm U nói qua chuyện của chính mình, cảm nhận của chính mình, Trình Cẩm U cũng sẽ cùng cô chia sẻ tâm tình của chính mình, tình cảm của chính mình.
Dần dần, đến lớp 9 Lam Mạt Lê phát hiện tình cảm và tâm tình của Trình Cẩm U chỉ sẽ đặt ở trên người tỷ tỷ của An Cẩn, An Kính kia cô chưa bao giờ thấy qua
Bắt đầu, Lam Mạt Lê ghen, nhưng cô không dám nổi nóng với Trình Cẩm U, bởi vì đây là người bạn đầu tiên của cô, cô không muốn mất đi nàng ấy.
Bởi vậy Lam Mạt Lê bắt đầu đủ loại tìm An Cẩn gây phiền, cô cũng không biết tại sao phải tìm một người rõ ràng cũng không phải là lỗi của nàng gây phiền phức, cô chỉ biết, An Kính là tỷ tỷ của nàng, Trình Cẩm U yêu thích An Kính, ngay cả cậu ấy đối với An Cẩn cũng rất tốt, dẫn đến giữa An Cẩn và chính mình, Trình Cẩm U đều là trước tiên lo lắng An Cẩn mà bỏ quên cô.
Không vui.
Đến sau đó, mỗi khi Lam Mạt Lê khi dễ An Cẩn, An Cẩn đều là cười nhìn cô, trong mắt tiết lộ, đều là ánh mắt cách nghĩ nhìn thấu cô. Cũng là từ sau lần đó, Lam Mạt Lê chán ghét An Cẩn lên, cô không thích tất cả ánh mắt nhìn thấu của An Cẩn, cô sẽ ác độc suy nghĩ, nếu như An Cẩn mù rồi, nàng thì cũng nhìn không thấu bất cứ người nào nữa, cũng không cách nào biểu lộ ra nụ cười làm người căm ghét như vậy.
Sau khi lớp 10 năm ấy xảy ra bất trắc, ánh mắt của Lam Mạt Lê càng dính vào trên người Trình Cẩm U, đến lớp 11, việc học nặng thêm, tất cả mọi người phải bắt đầu suy nghĩ lên hướng đi của tương lai, Lam Mạt Lê hỏi chí hướng của Trình Cẩm U, Trình Cẩm U khi đó chỉ là dịu dàng ngại ngùng, nói với cô nàng ấy muốn học y, vì An Kính.
Lại là An Kính.
Đây là lần thứ mấy nghe được An Kính treo ở bên mép của Trình Cẩm U? Lam Mạt Lê đếm không hết, chỉ biết là một khắc đó cô sắp bị lòng đố kị bao phủ lại, nhìn mặt mày ôn hòa của nàng ấy, Lam Mạt Lê nghĩ thầm, cô sợ là thật sự thích Trình Cẩm U rồi.
Thế là đối với sự bắt nạt của An Cẩn, biến thành căm ghét, không muốn nhìn thấy nàng, bắt đầu nói lời ác độc, nhưng mà An Cẩn thì sao?
Vẫn là như thế.
Cặp mắt kia vẫn là suy nghĩ như lúc trước, giống như nhìn thấu nội tâm của cổ, nụ cười kia vẫn là giống như lúc trước, như là đang giễu cợt tình cảm của cô.
Chán ghét.
Cũng không biết tại sao, An Cẩn luôn là như côn trùng đánh không chết, đều đang lắc lư các loại trước mắt của chính mình, tại sao vậy?
Rõ ràng chính mình vẫn luôn biểu hiện ra bộ dáng chán nàng.
Khi dễ nàng, nàng cũng sẽ không cáo trạng với bất cứ người nào, nói lời ác độc đối với nàng, nàng cũng chỉ là nhàn nhạt nở nụ cười mà qua. Tại sao vậy?
Lam Mạt Lê vẫn cảm thấy chính mình là hiểu rõ An Cẩn, nhưng khi cô bắt đầu hồi tưởng lại An Cẩn lúc trước đến bây giờ, cô phát hiện, cô vẫn luôn nhìn không thấu An Cẩn.
Tại sao An Cẩn luôn là ở lúc cô bởi vì Trình Cẩm U mà tâm tình không tốt xuất hiện ở trước mặt mình? Để mình khi dễ, nói lời ác độc đối với nàng?
Tại sao An Cẩn đều là xuất hiện đúng lúc như vậy, không hợp thực tế như vậy, để cho mình lại có cơ hội nhắm vào nàng? Làm các loại xấu đối với nàng?
Tại sao An Cẩn sẽ ở năm sinh nhật 24 tuổi ấy của chính mình thấy được sau lưng của tấm hình, uy hiếp chính mình? Còn đối với mình làm những chuyện kia? Cho dù đụng vào chính mình, An Cẩn cũng chưa bao giờ vượt qua một vòng tuyến cuối cùng, chỉ là chấp nhất muốn hôn chính mình, tại sao vậy?
Không ngừng qua lại nhớ tới An Cẩn, Lam Mạt Lê mới dần dần phát hiện, An Cẩn tựa hồ là yêu thích chính mình? An Cẩn thích mình, lại trước giờ không nói, chỉ là làm chuyện để chính mình chán ghét? Tại sao vậy?
Nhớ tới mỗi một cái mỉm cười của An Cẩn, dường như đều cất giấu cái gì, trước đây cô cũng không có cảm giác, chỉ cảm thấy nàng phiền, nhưng bây giờ ngẫm lại, cô chỉ cảm thấy lòng khó chịu, rất đau rất đau..
Nhắm mắt lại, lại hiện lên buổi sáng kia, An Cẩn trên người che kín dấu hôn cùng vết cắn, da thịt trắng nõn của nàng, nàng mang theo mặt đỏ ửng mang theo vệt nước mắt. Còn có ngày trước khi An Cẩn ép buộc cùng cô phát sinh quan hệ, đối với cô làm những chuyện kia.
Lam Mạt Lê đột nhiên cảm thấy chính mình miệng khô lưỡi nóng..
Rất muốn ôm em ấy.. Ở thời điểm tỉnh táo.. Cảm thụ nhiệt độ của người em ấy.. Nhìn mỗi một cái vẻ mặt của em ấy..
Hết chương 15