[BHTT] Thế Thân

Chương 36: (End) Trọn đời trọn kiếp




"Mạt.." Nhìn theo ánh mắt thâm thúy của Lam Mạt Lê, An Cẩn dường như trở lại cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Nhìn không rõ, đoán không thấu, sờ không được.
Em muốn biết chị đang suy nghĩ gì.. em muốn biết chị đang nhìn cái gì.. em muốn biết chị đang xuyên thấu qua em nhớ ai.. em muốn biết chị đang xuyên thấu qua em nhìn ai..
Nhưng mà.. Một chuỗi muốn biết này.. em lại đều biết.. lại cũng thà làm bộ không biết..
Em bất chấp nội tâm từng lần từng lần vị rạch thương truyền đến kêu rên, em từng lần một mỉm cười quay về chị, đối mặt tình yêu của em..
Em cho rằng em cười thì có thể đi qua tất cả..
Em cho rằng em cười thì có thể không sợ đau khổ và tổn thương..
Em cho rằng em cười thì có thể quân đi..
Lại thì ra..
Tất cả đều là lừa mình dối người..
Em chẳng qua đeo một bộ mặt mang tên "Mỉm cười", đi tiếp thu tất cả thống khổ và bi thương, đi đối mặt tình yêu từng đao từng đao cắt lấy trái tim..
"Lam Mạt Lê.." Nhịn không được.. Thật sự nhịn không được..
Nàng muốn nói cho cô biết, nàng thích cô.. nàng muốn nói cho cô biết.. nàng yêu cô..
Nàng không muốn che giấu.. cho dù người của toàn thế giới đều biết, cho dù Lam Mạt Lê xưa nay cũng xem thường tình yêu đối với cô..
Nàng vẫn là muốn nói.. Vẫn là muốn nói cho cô biết..
"Em yêu chị cũng thích chị.."
Thích không nhất định sẽ có yêu, nhưng yêu, thì nhất định sẽ có thích..
Nghe được biểu lộ của An Cẩn đối với mình, Lam Mạt Lê cảm giác trái tim của mình không ngừng điên cuồng, An Cẩn tỏ tình đối với cô, lần đầu tiên, nghiêm túc, tỏ tình không có bất kỳ che giấu tâm tình.
Nhìn khóe môi An Cẩn khơi lên độ cong quen thuộc, nhìn ánh mắt của nàng quá mức ôn nhu bao dung, Lam Mạt Lê suy nghĩ, cô đến cùng bỏ lỡ An Cẩn bao nhiêu.. cô bỏ lỡ tình yêu của nàng bao nhiêu..
Đã từng cô cho là cười nhạo, thì ra đều chỉ là tình yêu cô nhìn không tới.
Cúi người xuống, Lam Mạt Lê ôm thật chặt An Cẩn, ôm lấy tình yêu của nàng, cô không nhìn thấy dáng vẻ An Cẩn kinh ngạc, cô chỉ là ôm, không ngừng nói ở bên tai nàng..
"Tôi nhớ em.. rất nhớ.. tôi mơ một giấc mơ, mơ rất chân thật.. tôi mơ được em bị thương.. mù mất trí nhớ.. em đã quên tất cả mọi người.. cũng đã quên tình yêu của em.. em biết không.. thời điểm khi em mở miệng nói em quên đi tôi.. lòng tôi rất đau.. rất đau.. tôi rất không dễ dàng mới phát giác được tình yêu của em.. tôi rất không dễ dàng mới biết chính mình từ lâu đã yêu em.. nhưng lại không ngờ được ông trời cho tôi một chuyện cười lớn như vậy.."
An Cẩn trầm mặc nghe tất cả lời Lam Mạt Lê kể ra với nàng, nghe nàng từ lúc mới bắt đầu nghẹn ngào đến phía sau chậm rãi xuất hiện thút thít, An Cẩn đau lòng..
Cô nên là một người cao ngạo như vậy.. Cô không khóc ở trước mặt người khác.. Cô chưa bao giờ sẽ nói ra lời rất nhiều cảm tính như vậy, nhưng cô hiện tại cũng đang bên tai của nàng, không ngừng nói ra ủy khuất trong mơ của cô..
Cho dù đây là một giấc mộng ông trời cho nàng, một giấc mộng Lam Mạt Lê yêu nàng.. Nàng cũng cam tâm tình nguyện.. Nàng nguyện giấc mộng này có thể lâu một chút.. Tốt nhất là cả đời..
Vì cô, nàng nguyện rơi vào ma đạo..
Một ma đạo mang tên Lam Mạt Lê..
Chỉ cần cô chịu yêu nàng..
Chỉ cần cô chịu muốn nàng..
Nàng có thể cái gì cũng không muốn..
Nàng có thể vứt bỏ tất cả..
Chỉ nguyện ở bên người cô..
Đợi đến Lam Mạt Lê tâm tình dần dần vững vàng xuống, An Cẩn ôm lấy cô ngồi dậy, đưa tay lau đi nước mắt của khóe mắt cô, ánh mắt ôn hòa, từng tiếng từng tiếng dụ dỗ Lam Mạt Lê.. để cô đừng khóc.. Đợi đến cô cuối cùng an tĩnh..
"Đừng khóc.. Lam Mạt Lê.. Em thà chị ngẩng cao đầu của chị.. Không ngừng nói với em ta chán ghét ngươi như thế nào.. Em cũng không nguyện chị khóc lóc thương tâm như vậy.. Em thà chị nói ra lời ác ý với em.. Dùng ánh mắt chán ghét nhìn em.. Cụng không muốn chị khóc đỏ hai mắt.."
Nhẹ nhàng dùng cái trán kề lấy đối phương, ánh mắt của An Cẩn rất ôn nhu, ôn nhu đến Lam Mạt Lê lại rơi lệ một lần.
"Lam Mạt Lê.. Xin lỗi.. Để chị nằm mơ bết bát như thế.. Em trong mơ.. Nhất định cũng là khiến chị chán ghét chứ.. Xin lỗi.. Thương tổn chị rồi.."
"Tại sao là em xin lỗi.. Cho tới nay.. Đều là tôi đang tùy hứng.. Đều là tôi đang thương tổn chân tâm của em.. Không phải sao.. Nên nói xin lỗi.. Là tôi a.."
Cô thật sự rất hối hận.. Cô biết An Cẩn là thích cô cỡ nào, nhưng đây là cô lần đầu tiên, cảm nhận được rõ ràng như thế.. Phần tình yêu này của An Cẩn.. Có bao nhiêu sâu.. sâu đến.. Tình yêu của nàng đối với mình, hung hăng khắc vào.. nơi sâu xa linh hồn.. trong lòng của cô..
Người này.. Thà nguyện bản thân thương tích khắp người.. Tình nguyện bản thân đau bản thân chảy máu.. Cũng không nhẫn tâm mình chịu phải một chút xíu ủy khuất.. Cho dù rơi mất một giọt lệ.. Đều muốn đem tất cả sai lầm.. Toán ở trên đầu bản thân..
"Đồ ngốc.. An Cẩn em là đại ngốc nghếch sao?" Hung hăng ôm lấy An Cẩn, lòng Lam Mạt Lê không ngừng đau.. "An Cẩn.. Tôi thích em.. là thật.."
"Ừm.. Em tin.." Cho dù là một giấc mơ.. Chỉ cần là chị nói, em đều đồng ý đi tin tưởng, tỉnh mộng rồi.. Em cũng sẽ tin tưởng.. Cho dù đây là mình đang dối gạt mình dối gạt người.. "Chỉ cần là chị.. Em đều tin.."
Làm như nghe hiểu ý tứ trong lời nói của An Cẩn, Lam Mạt Lê cắn tới cổ của An Cẩn, hung hăng cắn đau nàng.
"Hí.." Đau quá!
"Đây không phải mơ! An Cẩn, đây không phải mơ! Lam Mạt Lê tôi, nói là thật sự! Tôi thích em, Đời này kiếp này, tôi nguyện đi theo em qua xuân hạ thu đông, đi qua tận cùng của thế giời! Mặc kệ em còn yêu tôi hay không, tôi đều sẽ quấn chết lấy em!"
Yên lặng nhìn Lam Mạt Lê một lúc lâu, An Cẩn từ trong tủ nhỏ bên giường lấy ra một thứ, nắm ở lòng bàn tay của nàng, vươn tay ở trước mặt cô, ngữ khí ôn hòa nhìn cô nói: "Mạt.. Chị nguyện cùng em trói chặt ở một chỗ không?"
Lời nói xong, bàn tay của An Cẩn cũng thả ra, một sợi dây chuyền mang theo nhẫn bạc đơn giản, thì rơi vào trong mắt của Lam Mạt Lê..
Nước mắt thật vất vả khô đi, trong nháy mắt lại ươn ướt lên, Lam Mạt Lê nụ cười xán lạn nói với An Cẩn: "Tôi nguyện ý!"
Vẫn may.. tôi không có mất đi em.. Không có mất đi tình yêu của tôi.. - Lam Mạt Lê.
Cuối cùng.. em đợi được chị rồi.. đợi được tình yêu của em.. - An Cẩn
End

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.