[BHTT] U Mê

Chương 12: Được bảo hộ




Quý Hi cảnh giác. Không bao lâu liền phát hiện có người theo dõi mình, có lẽ ngày đó cũng không phải do ảo giác.
Bầu trời âm u trên cao hiện lên vài tia chớp, giây lát lướt qua, ngay sau đó là ầm ầm tiếng sấm. Báo động trước một trận mưa to.
Đủ các loại chuyện không xong ùa vào đầu Qúy Hi, nàng không nói gì hướng tới chỗ đông người đi đến, cũng bất chấp mưa to đổ xuống ngày càng lớn.
Quả nhiên chính mình nhanh hơn một bước chân, cũng theo sát đi lên.
Một cái bóng đen ngày càng tới gần.
Quý Hi đang chuẩn bị chạy.
“Là ta.” Thanh niên nam tử hơi béo vội vàng bỏ mũ xuống, lộ ra một gương mặt tiều tụy, nước mưa đi theo gương mặt chảy xuống, trông có vẻ lôi thôi.
Qúy Hi hoãn lại hoảng loạn.
“Ngươi đi theo ta làm gì?!” Qúy Hi thực sự bị người này làm cho sợ không nhẹ, trên trán trên tóc đều mị nước mưa làm cho ướt nhẹp, dính thàng một đám một đám, đồng dạng chật vật.
“Ta muốn cùng ngài nói chuyện.” nam tử mũ đen đem mũ đội lại, ngữ khí hèn mọn, hắn vỗ cặp da đựng công văn, “ Kế hoạch lần trước ta đã sửa lại rồi, ngài xem xem.”
“ Đàm tổng, hạng mục của ngươi ZY sẽ không đầu tư, người cùng ta gặp mặt cũng vô dụng. Ta chỉ là thực tập sinh, xin lỗi, ta không giúp được ngươi.” Nói xong những lời này, Qúy Hi tiếp tục đi về phía trước, muốn tìm một chỗ trú mưa, trời mưa quá lớn.
Đàm cổ là người sáng lập lần trước nàng với cấp trên có đi gặp qua, công ty đấy có một cái orc hạng mục, nhưng cùng lĩnh vực những công ty khác đã làm không ít, cho nên ZY không muốn đầu tư.
CBD cao ốc dưới lầu, thường xuyên có thể nhìn thấy không ít người cầm kế hoạch khởi nghiệp ngồi đợi được đầu tư, cứ việc hy vọng xa vời, còn có kiên trì không ngừng, vạn nhất tranh thủ cơ hội? Đàm Cổ chính là một trong số đó.
Ý đồ của Đàm Cổ là liên hệ với Qúy Hi trước, Qúy Hi đã sớm nói sáng tỏ một lần với hắn, chỉ không thể tưởng tượng hắn lại tìm đến chính mình.
Quý tiểu thư ta cầu xin ngươi làm ơn đem ta đi gặp từ giám đốc của các ngươi, lúc này ta có tự tin, tuyệt đối có thể thuyết phục được họ. Ngươi biết ta có thực lực, nếu không phải trước kia bị người ta bán đứng, ta cũng không đến mức như vầy.
“Đàm tổng, ta bất lực, ta là một người làm công.”
Đàm Cổ gắt gao giữu chặt cánh tay của Qúy Hi, không cho nàng đi, “Ta cũng là cùng đường mới tới tìm ngươi, lại không được nữa công ty chúng ta liền phá sản. Vì làm cái hạng mục này mà ta vợ con còn chưa có, nếu như hạng mục này thất bại, ta thật sự sẽ mất hết tất cả, ngươi coi như thương hại ta đi được không, giúp ta tiến cử một chút. Ngươi nếu không có cách khác cũng có thể, giúp ta đi, ta cầu xin ngươi.”
Có thể tìm được biện pháp gì, Đàm Cổ liền đã nghĩ qua, ngươi hắn nghĩ đến hiện tại duy nhất chỉ có Qúy Hi, thật sự là đường cùng. Hắn cũng ôm hy vọng một chút may mắn, nữ tử lỗ tai sẽ mềm lòng hơn một chút.
Có lẽ chỉ cần một chút, còn có cơ hội.
Sức mạnh của nam nhân mạnh đến đáng sợ, Qúy Hi bị kéo đến đau đớn.
“ Cầu ngươi giúp ta, giúp ta một chút thôi.”
“Ngươi bình tĩnh một chút.” Đàm Cổ phấn khởi lên, Qúy Hi nhìn ra được cảm xúc của hắn đang mất khống chế, phải biết rằng đã điên thì chuyện gì cũng làm, Qúy Hi đáy lòng dâng lên nhiều sợ hãi,nàng dùng sức tránh thoát, “Ngươi còn như vậy, ta sẽ báo cảnh sát.”
Trời mưa to, một nam một nữ kéo nhau trên đường phố lôi kéo.
Áo sơ mi trên người Qúy Hi giờ đã ướt đẫm, bắt đầu trở lên trong suốt, xấu hổ cực điểm.
Trên đường ngẫu nhiên cũng có vài người nhìn thấy, như chỉ liếc qua.
Lại đi rồi.
Quý Hi không hề nói thêm cái gì, cũng không hề giãy giụa, mà cầm điện thoại lên, làm trò cho Đàm Cổ chuẩn bị báo cảnh sát. Nếu không nói được đạo lý, cũng chỉ còn cách cuối cùng.
“Khi dễ một nữ nhân thì đáng gì mặt nam nhân.”
Âm thanh quen thuộc vang lên, trên đầu mưa rơi không ngừng, Qúy Hi tóc ướt đẫm quay đầu lại, là Kiều Chi Du cầm cây dù to đứng bên cạnh nàng. Kiều Chi Du xem Qúy Hi bị mưa dội ướt đẫm giống như con gà bị rớt vào nồi canh,áo sơ mi mỏng bị mưa ướt dán vào người, thấy cả hình dáng nội y bên trong đều bị hiện ra.
Kiều Chi Du mang áo khoác mặc quấn lên người Qúy Hi, gói lại kỹ lưỡng.
Quý Hi nhìn Kiều Chi Du, nàng vẫn như cũ gặp biến không sợ, bên người có thêm nàng, Qúy Hi bất an cùng sợ hãi đều tiêu tan, trở lên kiên định.
“Cưỡng chế dâʍ ɭσạи, phạt 5 năm tù giam.” Kiều Chi Du nhìn chằm chằm Đàm Cổ đang lắm chặt tay Qúy Hi, không giận tư uy, mang tới phong thái áp bách lên người khác.
“Ngươi hiểu lầm,” Đàm Cổ buông lỏng Qúy Hi ra, thủ đoạn nói: “Ta cùng nàng quen biết, chính là gặp nhau tâm sự.”
“Hiểu lầm cái gi? Ta đều thấy được. Nếu ngươi còn nghĩ tới gặp mặt, chúng ta không ngại cùng ngươi đi cục cảnh sát gặp mặt tiếp tục.”
Kiều Chi Du nói, lấy điện thoại ra, không nhanh không chậm bầm số trên điện thoại.
Đàm Cổ vừa thấy tư thế này, rơi vào thế khó, cuối cùng hàm hồ nói câu thực xin lỗi, sau đó trốn đi mất.
Kiều Chi Du nhìn gương mặt Qúy Hi bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, “Đối với người như vậy phải dứt khoát mạnh mẽ ngay từ đầu.”
Quý Hi nhìn đến Kiều Chi Du không dám nói gì, nàng như thế nào cũng không tưởng tượng được sẽ được giải vây như thế này, nàng đã chuẩn bị thật tốt để gọi cảnh sát lại đây, nàng túng quẫn không thôi nhìn Kiều Chi Du bung dù che cho mình.
Một lát sau, Qúy Hi nói: “Cảm ơn Kiều tổng.
Kiều Chi Du du đoán rằng Qúy Hi phỏng chừng đã bị dọa cho khiếp sợ, mới học xong tốt nghiệp ra trường, mới vừa đi thực tập, khẳng định còn chưa trải qua như vậy bao giờ, nàng lẳng lặng nói Qúy Hi: “Trước tiên lên xe.”
Quý Hi do dự, nàng không khuốn phiền toái Kiều Chi Du, “Không cần, ta tự trở về.”
Đều ướt như vậy, Kiều Chi Du không biết nàng như thế nào về được với bộ dạng này. Kiều Chi Du xem kỹ mặt nàng, nói: “Cái áo này là bản số lượng có hạn.”
Nói một câu không đầu không đuôi.
Quý Hi khó hiểu nhìn Kiều Chi Du.
“Sợ ngươi mặc xong không trả cho ta.” Kiều Chi Du nói như là đúng rồi vậy.
Quý Hi lúc này mới phản ứng lại được logic của Kiều Chi Du, không hiểu nổi………
Kiều tổng rất hài hước.
‘’Đi mau.’’ Kiều Chi Du thúc giục, tựa như mệnh lệnh.
Quý Hi cứ như vậy đi theo Kiều Chi Du lên xe. Quần áo của Qúy Hi đều đã ướt nhẹp, không chút khách khí đem siêu xe không có một hạt bụi của Kiều tổng làm dơ đi.
Mà áo khoác trên người khỏi phải nói.
Đeo kỹ dây an toàn vào.
“Kiều tổng.” Qúy Hi kêu lên một tiếng.
Kiều Chi Du quay đầu lại: “Ân.”
‘’Ngươi…….. Áo khoác giới hạn bị ta làm dơ, chờ ta làm sạch,sẽ đem trả lại cho ngươi.’’ Qúy Hi nói không chút cẩu thả.
Kiều Chi Du nhịn cười nói: ‘’Không cần,’’
Quý Hi nói lại nhanh, lập tức: ‘’ Cần thiết.’’
Không cần giặt nghĩa là không dùng tới nữa?Có lẽ cái áo bị mình mặc qua rồi, sau khi giặt sạch,nàng chắc sẽ không mặc lại nữa.
Nhưng Qúy Hi thực cố chấp nói dùng, nàng không cần nữa nhưng chính mình phải làm, đây là hai chuyện khác nhau.
Quý Hi không thích thiếu đồ của ai.
Trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ, không thoải mái.
Mà tối nay, nàng nợ Kiều Chi Du một ân tình thật lớn.
Kiều Chi Du liếc nhìn Qúy Hi, chửi thầm, cô nương này như thế nào trong não chết cũng quật cường như vậy, không cho nàng giặt quần áo mà còn như vậy không hài lòng?
‘’ Ngươi ở một mình?’’
‘’Ân.’’ Qúy Hi đang suy nghĩ chuyện khác.
Kiều Chi Du vốn muốn hỏi Qúy Hi ở đâu, đưa nàng tốt trở về, lại nghĩ tới Qúy Hi vừa mới trong mưa bị như vậy, phỏng chừng đêm nay nhất định sẽ rất sợ hãi đây.
Vì thế Kiều Chi Du cũng không tiếp tục hỏi, trực tiếp hướng nhà mình đi tới.
Sự việc hôm nay xảy ra, thực sự đã khiến cho Qúy Hi một phen sợ hãi lớn, Đàm Cổ khả năng đã đi trên con đường cuối cùng, cả người chỉ vì gây dựng sự nghiệp mà phải điên cuồng. Nhiều người khởi nghiệp như vậy, lại có bao nhiêu người thành công?.
Mặc dù đã cố gắng làm việc như thế, cũng không thể nào chấp nhận không còn lại gì.
Ba phút sau, Qúy Hi ngồi trong xe ô tô đi nhanh, mới hoảng thần nhớ tới hình như mình còn chưa kêu Kiều Chi Du đưa mình về đâu, xem hướng xe chạy, không giống là đi trường học.
‘’Kiều tổng.’’
Kiều Chi Du chuyên chú lái xe: ‘’Lái xe không cần nói chuyện.’’
Quý Hi: ‘…………….’
Qua một lúc, đang đợi đèn đỏ, Qúy Hi vẫn là nhỏ nhỏ nói với Kiều Chi Du một câu, ‘’Ta ở tại đại lộ phía Nam, đại học Q bên kia.’’
Kiều Chi Du lúc này mới nói: ‘’Ngươi còn đang sợ hãi như vậy, đêm nay tạm thời ở nhà ta bên kia.’’
Cấp trên nói chuyện đều như vậy sao, đều không cùng người khác thương lượng sao? Qúy Hi lập tức giải thích nói: ‘’Ta không sợ hãi.’’
Vừa mới rồi còn run bần bật, lúc này nói không sợ, Kiều Chi Du nhìn chằm chằm phía đèn đỏ, miệng nhàn nhạt toát ra hai chữ: ‘’Mạnh miệng.’’
‘’Ta………’’ Qúy Hi thừa nhận mình cũng có điểm mạnh miệng, cho dù có gặp việc như thế thì sao, cũng không phải không dám ở một mình nữa đi. Qúy Hi ấp ủ một lát, cùng Kiều Chi Du thuyết minh lại tình huống lúc nãy: ‘’Người lọ ta có biết qua, hắn trước kia là một nhà khởi nghiệp, công ty của hắn sắp phá sản, trong khoảng thời gian này cảm xúc của hắn không được ổn định mới như vậy.’’
Kiều Chi Du hơi bực hỏi lại một câu: ‘’ Cảm xúc không ổn định liền có thể đi quấy rầy người khác sao? không nên đồng cảm lung tung với chuyện như vầy được.’’
Quý Hi nghẹn lời, cảm giác hai người nói chuyện không chung một chủ đề, nàng đơn thuần muốn nói là đây chỉ là một tình huống ngoài ý muốn. Nhưng xem ra Kiều Chi Du lại quan tâm mình, nàng lại cảm thấy mình gặp may mắn, mới đi làm mà đã gặp được cấp trên có nhân tình như vậy.
‘’Ta bảo hộ nàng.’’
Nhớ tới ngày đó Kiều Chi Du nói, Qúy Hi không nghĩ tới, nhanh như vậy đã bị bảo hộ.
Trong xe an tĩnh.
Lúc Qúy Hi đang xuất thần, nàng nghe được bên tai truyền đến một âm thanh nhu hòa dễ nghe: ‘’Tiểu Thanh mỗi ngày nói với ta nhớ ngươi, ngươi đêm nay ở đây nói chuyện với nàng đi. Ta tính cho ngươi phí giờ dạy thêm.’’
Quý Hi đang nghĩ ngợi nên làm thế nào để trả nợ ân tình cho Kiều Chi Du, hiện tại xem ra, có thể dùng nhiều chút tâm tư lên người Kiều Thanh. Qúy Hi đáp ứng, ‘’ Không cần tính thêm phí giờ học thêm.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.