[BHTT] U Mê

Chương 31: Loạn! LOẠN RỒI.




Quý Hi không chắc Kiều Chi Du đã nghe được nhiều hay ít, vẫn là nghe được hết sao. Dù sao xoay người lại nhìn thấy Kiều Chi Du ở phía sau, nàng trong nhất thời ngốc ngẩn người ra.
Hai người đứng ở đầu đường, chỉ cách nhau một khoảng cách ngắn, cả hai trầm mặc đối diện nhau trong hai đến ba giây. Có lẽ là nâu hơn một chút, cũng dựa vào thời gian im lặng này, Qúy Hi lập tức hoạt động lại não, Kiều Chi Du khẳng định là đã nghe được rồi, nếu không hai người gặp nhau lúc này, không khí sẽ không xấu hổ như vậy mới đúng.
Kiều Chi Du vốn đã định đi đến bãi đỗ xe bên kia,nghĩ lại quá không yên tâm về Qúy Hi, cho lên quay trở lại đây. Sau đó liền đụng phải một màn Lục Phong đang tỏ tình với Qúy Hi. Đương nhiên, nàng càng không nghĩ tới, Qúy Hi sau lưng nàng lại nói những lời kia.
“Ngươi sao lại ở………………” Như thế nào lại ở đây rồi, Qúy Hi nắm chặt ly nước trong tay, nàng đi về phía trước vài bước, trên mặt kèm theo nụ cười khổ, không lòng vòng quanh co, nàng trực tiếp giải thích cho Kiều Chi Du: “ Mới vừa rồi là ta tìm cách cự tuyệt hắn lên mới như vậy. Kiều tổng, ngươi đừng hiểu lầm.’’
Giọng điệu nhẹ nhàng, xấu hổ.
Lời nói chắc chắn, dù sao đây cũng là sự thật, không phải sợ.
Kiều Chi Du không lập tức nói chuyện, chỉ là nhìn Qúy Hi. Trên mặt không có một tia gợn sóng nào, so với ngày thường thì ngay cả nụ cười nhẹ hay để trên mặt cũng không có.
Quý Hi hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc của Kiều Chi Du lúc này, càng không biết bây giờ Kiều Chi Du đang suy nghĩ điều gì, khả năng là cần thời gian bình tĩnh một chút đi. Qủa nhiên ở sau lưng người khác nói linh tinh, là muốn bị trả giá đại lớn đây mà.
“Công ty đối với nhân viên không có quy định xu hướng giới tính.’’ Kiều Chi Du nhìn chằm chằm Qúy Hi thật lâu xong, mặt khác chưa nói, chỉ nhàn nhàn toát ra một câu như vậy.
Cái này, Qúy Hi thực sự cho rằng bản thân mình bây giờ có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không chối bỏ được chuyện này, vừa nãy còn mạnh miệng nói “Yêu thầm thâm tình.” như vậy, đến bản thân nàng chút nữa còn muốn tin là thật. Càng miễn bàn đến Kiều Chi Du trước đây đã từng hiểu lầm qua mình có ý tứ khác với nàng, đã vậy trong khoảng thời gian này hai người lại thường xuyên thân mật tiếp xúc với nhau.
“Ta vừa nãy chính là tìm một cái cớ thôi, ta không phải…….” Qúy Hi một lòng muốn giải thích rõ ràng với Kiều Chi Du, thật tích cực tích cực, “Kiều tổng, ta chỉ xem ngươi như là một tỷ tỷ, ngươi đừng có hiểu lầm.’’
Lại là thêm một cái đừng có hiểu lầm.
Hiện tại mà cứ cố tình giải thích, đều giống như đang giấu đầu hở đuôi, nhưng Qúy Hi muốn làm cho rõ ràng việc này. Mặc kệ cứ thoải mái giải thích cái đã, thời gian về sau hiểu lầm cũng tự nhiên mà hết thôi. Vậy lên chỉ cần về sau, nàng cùng với Kiều Chi Du duy trì khoảng cách là được liền tốt.
Một giây trước nói thích, giây tiếp theo lại là tỷ tỷ.
Kiều Chi Du không biết câu nào là thật, câu nào là giả. Hiện tại trong lòng nàng có chút loạn, chẳng qua trên mặt sóng yên gió lặng mà thôi. Đối mặt với sự giải thích của Qúy Hi, nàng nghe xong, lẳng lặng trả lời: “Đã biết.’’
Một câu đã biết phát ra, không khí lại càng thêm xấu hổ trầm mặc.
Qúy Hi hỏi: “Không phải đi rồi sao?”
Kiều Chi Du nghĩ nghĩ, nàng ăn nói ngay thật, ‘”Không yên tâm cho ngươi, lại đây nhìn xem.’’
Hai người lúc này đều thất thần, nghĩ lại mọi việc, lại nói chuyện phiếm, giống nói chuyện hỗn loạn không ra ý gì cả.
Quý Hi tận lực cười cười tự nhiên, “Ta không có việc gì, không có uống say.’’
Kiều Chi Du lại hỏi nàng: “ Dạ dày đau không?”
Quý Hi nói: “ Là ta cố ý nói không thoải mái, còn có công việc phải làm, nghĩ sớm đi về làm một chút.’’
Kiều Chi Du bị gió thổi đến híp híp mắt lại, lời nói có ẩn ý: “Rất thích nói dối.’’
Một chiếc xe ô tô màu đen chạy đến đỗ ở ven đường.
Kiều Chi Du liếc nhìn Qúy Hi, “Đi thôi, cùng nhau trở về.’’
“Ngươi không đi chơi sao?” Qúy Hi nói.
“Muốn về sớm một chút bồi Kiều Thanh ngủ.’’ Kiều Chi Du thúc giục, “Lên xe.’’
‘’Không cần, ta đã gọi xe rồi.’’ Qúy Hi không nghĩ muốn gây phiền toái cho Kiều Chi Du, đêm nay còn xảy ra việc kỳ quái như vậy, nàng nhìn đến trên phố vừa lúc có một chiếc Taxi đi tới, nàng vẫy vẫy tay, nói cùng với Kiều Chi Du, ‘’Xe tới rồi, ta đi trước, gặp lại.’’
Như vậy liền đi rồi.
Kiều Chi Du xem bóng dáng Qúy Hi vội vàng đi, cho đến khi đối phương lên Taxi. Nàng khom lưng vào ghé sau ô tô ngồi, lười nhác đem đầu dựa vào ghế, uống rượu xong cảm thấy buồn, liền bảo tài xế mở toàn bộ cửa ra.
Không khí oi bức lan tràn vào trong xe.
Vẫn không thấy được ít nhiều thoải mái.
« Ta thích nữ nhân. »
« Ta thích Kiều tổng. »
« Có thể mỗi ngày nhìn thấy nàng liền cảm thấy mãn nguyện. »
« Ta chỉ xem ngươi như là một người tỷ tỷ, ngươi đừng hiểu lầm. »
……………..
Kiều Chi Du nhắm mắt lại, tâm vẫn không bình tĩnh lại được, trong đầu toàn là những câu nói kia của Qúy Hi đang quanh quẩn khắp nơi. Loạn, nàng còn không biết trong lòng mình đang loạn vì cái gì nữa.
Chính là quá loạn.
Kiều Thanh như cũ phải chờ Kiều Chi Du về mới chịu bằng lòng đi ngủ.
Kiều Chi Du biết Kiều Thanh không thích trên người mình có mùi rượu, tắm trước đã, mới đi dỗ tiểu hài tử ngủ. Kiều Thanh hôm nay do chờ nàng về quá nâu, lên mệt nhọc, nàng mới đọc được nửa trang chuyện, thì đã ngủ mất rồi.
Đầu có chút đau, nhưng lại không ngủ được.
Kiều Chi Du đi vào thư phòng, tiện tay cầm quyển sách lật xem, còn không có đến ghế ngồi, nàng nhìn thoáng qua chồng tư liệu trên bàn, một tờ giấy vẽ không được sếp gọn lộ ra hơn nửa, góc giấy có cái lưu ý tên: Jx.
Nàng cầm giấy vẽ rút ra.
Là Qúy Hi hôm đó đưa cho nàng bức ký họa này.
Kiều Chi Du an tĩnh nhìn chằm chằm, một lát thất thần, cho đến khi cửa phòng được đẩy ra, nàng mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Là Kiều Thanh một cái đầu nhỏ nhỏ đang nhìn dò xét tiến vào, ‘’Dì.’’
Kiểu Chi Du bỏ bản vẽ xuống, ‘’Như thế nào lại lên đây?’’
Kiều Thanh hướng Kiều Chi Du đi qua, ‘’Không ngủ được.’’
Nguyên lai còn chưa ngủ, Kiều Chi Du kéo Kiều Thanh qua, đem nhóc con ôm lên đùi mình, xoa xao đầu nàng, ôn nhu cười nói: ‘’ Vậy ngươi ở cùng dì đi.’’
‘’Ân.’’ Kiều Thanh gật đầu, nàng nhỏ giọng hỏi: ‘’Dì không vui sao?’’
Kiều Chi Du nói: ‘’Không có nha.’’
Kiều Thanh quay đầu nhìn giấy vẽ trên mặt bàn, ‘’Lão sư vẽ dì.’’
‘’Ân, lão sư vẽ.’’ Kiều Chi Du đáp.
Kiều Thanh dùng ánh mắt non nớt nhìn Kiều Chi Du, ‘’Dì, ngươi có phải hay không đang nghĩ tới lão sư?’’
Kiều Chi Du bất đắc dĩ, đúng là chó ngáp phải ruồi mà, không sai, nàng thật ra là đang ‘’Nhớ.’’ Qúy Hi. Đều nghĩ đến cả đêm. Kiều Chi Du không trả lời Kiều Thanh, mà ôm nàng đứng dậy, dỗ nói: ‘’Dì kể tiếp chuyện xưa cho ngươi nghe, được không?’’
Kiều Thanh ngoan ngoãn, đáp: ‘’Được ạ.’’
Dỗ Kiều Thanh ngủ say xong, Kiều Chi Du đi về phòng nằm trên giường, nửa giờ sau vẫn là không ngủ được. Nàng ở trên giường lật qua lật lại nhiều lần, trong đầu như một cuốn phim đang hiện ra, hiện lên chính là những cảm xúc nàng ở cùng Qúy Hi tích tụ tích tụ dần dần.
Ở nhà, ở trường học, ở công ty, ở quán bar.
Còn lặp lại cả những suy nghĩ sự việc ngày hôm nay.
Kiều Chi Du híp mắt, dùng bàn tay xoa xoa cái chán, nói thật, nàng thật sự hiếu kỳ muốn biết, Qúy Hi đối với nàng, có phải hay không cũng có cảm giác từ phương diện tình cảm kia.
Vì sao lại đi rối rắm vì những cái này?
Động tâm sao? tìm được cảm giác ở trên người nữ nhân sao?
Kiều Chi Du đem mặt vùi vào gối, đáy lòng nàng thừa nhận, thời điểm nàng ở cạnh Qúy Hi thực sự thoải mái, thực thích…..
Nhiều một chút.
Ở trên giường lăn lộn qua lại còn có Qúy Hi.
Sau khi trở lại chung cư, Qúy Hi liền mang notebook ra sửa T, đêm nay hiệu suất cực thấp,có điểm không tập trung được tinh thần, cho lên làm một hồi đã tới 0 h, cọ tới cọ lui cố gắng mãi mới làm xong nhiệm vụ. Đây hoàn toàn không phải phong cách của nàng.
Mệt mỏi một ngày, còn tăng ca đến nửa đêm, đêm nay lại còn không ngủ được. Nếu là trước kia, chỉ cần dính vào gối hai ba phút là có thể ngủ rồi, cũng không hay bị mất ngủ.
Quý Hi mở to mắt nhìn lên con mèo chiêu tài,nhìn thấy mèo chiêu tài,lại nhớ đến Kiều Chi Du, nghĩ đến Kiều Chi Du thì lại nhớ đến sự việc tối hôm nay. Láo loạn một hồi thật quá xấu hổ, nàng cũng không rõ lắm, vì cái gì mà lòng mình chở lên nóng nảy như vậy.
Không muốn nghĩ nữa, Qúy Hi cầm điện thoại lên nhìn thời gian.
Vẫn không ngủ được.
Chán đến chết click mở wechat lên.
Quý Hi nhìn đến tin nhắn Lục Phong gửi đến cho nàng.
Một cái tin nhắn xin lỗi: ‘’Thật sự xin lỗi, trong khoảng thời gian này đã quấy rầy ngươi.’’
Nhìn xem thời gian, là gửi lúc hơn mười giờ tối.
Quý Hi nghĩ ngày mai sẽ gửi lại một câu ‘’Không có gì.’’, vào lúc này, nàng nhìn đến khung chát củ Lục Phong hiện lên ‘’Đang soạn tin..’’
Đêm đã khuya, mà vẫn chưa ngủ. Gửi tin nhắn đi xong, Lục Phong nghĩ tới nghĩ lui, đến nửa đêm, hắn lại gửi tiếp vài tin nhắn cho Qúy Hi. Đều là những lời thật lòng của hắn.
Nhìn theo đối phương đang soạn tin kết thúc. Nàng nhìn thấy tin nhắn Lục Phong gửi đến:
« Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi theo đuổi được Kiều tổng. »
« Ngươi nhất định phải hạnh phúc, cho dù không phải là ta mang lại. »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.