[BHTT] U Mê

Chương 38: Vừa nhìn là biết thẳng nữ.....




Qúy Hi cùng Kiều Chi Du từ trước tới nay không có thường xuyên gọi điện thoại cho nhau, phần lớn đều là nhắn tin liên hệ với nhau qua wechat nói chuyện vài câu.
Hai người có số điện thoại của nhau nhờ vào việc lần trước Qúy Hi đến phỏng vấn làm gia sư. Kiều Chi Du vẫn còn đề tên Qúy Hi là ‘’Qúy Lão Sư.’’
Kiều Chi Du không nhịn được mà gọi điện thoại cho Qúy Lão Sư, mà không phải nhắn tin qua wechat. Nguyên nhân thì cũng chỉ đơn giản, nói ra thì lại thấy xấu hổ ra vẻ, bây giờ nàng chỉ muốn nghe thấy giọng nói của Qúy Hi, nàng vẫn chưa có thể hiểu được hiện tại ……Giống như đang ngộ ra sáng tỏ điều nào đó.
Nhìn đến Kiều Chi Du đang gọi đến, Qúy Hi cũng thấy rất ngoài ý muốn, trên công việc, nàng cùng Kiều Chi Du cách nhau vài cấp bậc, khẳng định là việc liên quan đến công việc đi. Nàng nghĩ, chắc chỉ có thể là quan hệ tới việc học bù của Kiều Thanh mới gọi điện thoại đến cho mình.
Bấm vào nút bắt máy, Qúy Hi nhẹ giọng kêu: “Kiều tổng.’’
Sau khi nghe được giọng của Qúy Hi, Kiều Chi Du trong giây lát vẫn chưa nói chuyện ngay, nàng gọi đến vốn dĩ không có việc gì đặc biệt, mà Qúy Hi nhận điện thoại nhanh vậy, so với nàng nghĩ còn nhanh hơn.
Qúy Hi đứng ở bậc thang, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, Kiều Chi Du không lên tiếng, nàng đành phải chủ động hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho ngươi sao?” Kiều Chi Du thực không biết tìm từ nào để nói cho thích hợp, trong giọng nàng mang theo ý cười.
Đến phiên Quý Hi im lặng, nghe thấy giọng nói, nghe ra không biết là có uống rượu hay không, nhưng Qúy Hi đoán chắc hẳn nàng đã uống lên không ít rượu rồi.
Qúy Hi một mình đứng ở cửa trạm số ba. Bên cạnh còn đang có một cặp đôi, vừa nói vừa cười ấm áp, ôm nhau không khác dì keo gián 502, hai người dính nhau ở nơi công cộng. Như vậy thật đối lập, nhìn lại nàng có vẻ đặc biệt lẻ loi.
Qúy Hi chỉ chú ý vào đầu dây bên kia điện thoại, “Ngươi đêm nay lại uống quá nhiều rượu sao?Ngươi đang ở đâu? Đã đi về rồi sao?”
Liền liên tiếp nói ra ba câu dò hỏi, mặc dù trạng thái của Qúy Hi nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng cũng làm cho người nghe cảm nhận được sự quan tâm ở trong đó.
Thời gian phảng phất như là đang quay lại buổi tối hôm đó, Kiều Chi Du lắng nghe điện thoại, vừa nghĩ đến cảnh nàng đang ở bên cạnh mình lúc này. Kiều Chi Du nhất nhất trả lời: “Uống lên một chút, không uống nhiều. Hiện tại ở trên xe, chuẩn bị đi về.’’
Quý Hi yên tâm, “Ân.’’
“Ngươi đang ở đâu, ở nhà?” Kiều Chi Du nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên kia, có tiếng nói chuyện có tiếng bước chân, không giống như là đang ở nhà, càng giống ở bên ngoài hơn.
“Ta vừa mới tan làm, chuẩn bị ngồi tàu điện ngầm đi về nhà.’’
‘’Còn cảm không?” Kiều Chi Du hỏi vấn đề về nàng: “Có uống thuốc chưa? Tốt hơn chút nào chưa?”
“Uống rồi. Khá hơn rồi.’’ Qúy Hi cười nói, không khỏi lại nghĩ, nàng đang băn khoan vì đêm đó mình ngủ ở dưới đất sao, vậy nên hôm nay mới chủ động gọi điện thoại hỏi mình quan tâm sao? Trừ bỏ điều này ra, Qúy Hi cũng không thể nghĩ được nguyên nhân khác, Kiều Chi Du tại sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho nàng như vậy được.
“Buổi tối nhờ đắp chăn đàng hoàng mà ngủ, điều hòa đừng có thổi vào đầu giường.” Kiều Chi Du lại nói.
“Ân.’’ Bên tai truyền đến âm thanh mềm mại ôn nhu quan tâm, nàng thích nghe, Qúy Hi không tự giác mà nở nụ cười. Nàng có thói quen trả lời “Ân.’’, bởi vì một chữ này, mang lại rất nhiều cảm xúc ý nghĩa khác nhau. Cứ thấy trong lòng mình ấm áp thật thích, nhưng ngoài miệng thì vẫn không có nhiệt tình đáp lại.
Đúng là hũ nút, bản thân không thể nói nhiều hơn được mấy câu sao? Kiều Chi Du để điện thoại sát vào tai, kỳ quái chính là, chỉ cần nghe tới thanh âm của đối phương đáp trả một câu thôi, nàng còn cảm thấy có ý tứ trong đó.
Qúy Hi chậm nửa nhịp mới nói tiếp: “Vậy ngươi về nghỉ ngơi sớm một chút đi.’’
Kiều Chi Du: “Được. --------------.’’
Hai bên vẫn chưa nói thêm, Kiều Chi Du liền do dự có hay không lên kết thúc cuộc nói chuyện ở đây, không khác lắm nên kết thúc rồi.
“Ngươi có đau đầu không?” Qúy Hi nắm chặt di dộng, thình lình nói ra một câu. Nghe có vẻ dư thừa hay không, không thể hiểu được bản thân mình, nhưng vẫn muốn hỏi, không giống như là tin nhắn wechat có thể thu hồi lại.
Kiều Chi Du nghe xong cười tủm tỉm, là ảo giác sao? Như thế nào lại cảm thấy có người cũng giống như mình không muốn cúp điện thoại. Nàng đem người dựa ra sau ghế dựa đầu lên, chậm rãi nói: “Không đau. Đêm nay không có uống nhiều, không lừa ngươi.’’
Quý Hi lại là: “Ân.’’
Kiều Chi Du nói: “Cuối tuần ta mang tiểu kiều tổng qua nhà ngươi học được không.’’
Quý Hi cười nói: “ Được.’’
Không còn biết tìm lời nào để nói, nói không sai lắm cũng được một phút hơn.
Qúy Hi tắt điện thoại trước, giống như mọi khi ngồi tàu điện về nhà. Chậm lại thời gian, người đi vào cũng không nhiều như lúc cao điểm, trên tàu vẫn còn ghế trống để ngồi.
“ Không có việc gì thì không thể gọi cho ngươi sao?”
“ Bị cảm có tốt lên chưa?”
“Buổi tối ngủ nhớ đắp chăn đàng hoàng ………”
( Bà Qúy bị tình yêu ám sắp đến rồi không chạy được đâu ( ^ ~ ^))
Mỗi lần ngồi trên Tàu điện nàng đều suy nghĩ đến chuyện công việc còn dang dở, mà hiện tại, nàng chỉ nghĩ đến âm thanh ôn nhu dặn dò của Kiều Chi Du. Đến lúc lấy lại tinh thần, tàu điện bất giác đã tới nơi.
Kiều Thanh đang ngồi ở phòng khách xem cậu bé bọt biển. Nghe được tiếng mở cửa nhà xong, nàng lập tức đứng lên khỏi sô pha, chạy qua trước tiên gọi “ Dì.’’
‘’Tiểu Thanh, buổi tối có chịu ăn nhiều cơm không?” Kiều Chi Du hỏi.
“Có ~.’’ Tiểu gia hỏa phổng mũi lên, ngửi được trên người Kiều Chi Du có mùi rượu, vẻ mặt còn tỏ ra nghiêm túc mà nói: “ Dì lại đi uống rượu.’’
Kiều Chi Du cười khúc khích, biểu tình cách nói này, như thế nào nhóc con càng ngày càng giống Qúy Hi vậy? Nghiêm trang đến không khác nhau.
‘’ Ta muốn nói cho lão sư biết.’’ Kiều Thanh bĩu môi.
Kiều Chi Du lại cười, một bên trêu đùa khuôn mặt Kiều Thanh, một bên hỏi: ‘’Vì sao lại muốn nói cho lão sư biết?’’
Kiều Thanh nói có sách mách có chứng: ‘’Bởi vì Dì nghe lời lão sư.’’
Kiều Chi Du ngạc nhiên nghe Kiều Thanh nói ở đó, có rõ ràng như vậy không ta? Đến ngay cả đứa con nít còn nhìn ra được.
Kiều Thanh thật ngoan, chờ Kiều Chi Du về nhà xong, liền thành thật lên giường đi ngủ. Còn nói không cần Kiều Chi Du kể chuyện dỗ mình, kêu dì đi nghỉ ngơi sớm một chút.
Kiều Chi Du tắm rửa xong, cũng gần tới giờ đi ngủ. Chờ làm xong việc dưỡng da, nàng kéo chăn nằm ở trên giường. Ngủ một mình, trên giường có hai cái gối, một cái khác vĩnh viễn để không, nhìn có chút dư thừa.
Không sao, Kiều Chi Du thay đổi tư thế nằm thoải mái,nàng nhìn về bên rỗng tếch kia, lòng nhẹ nhàng, giống như đã được hưởng qua mùi vị hai người ôm nhau ngủ xong, bây giờ cảm thấy càng thêm cô quạnh.
Tin nhắn wechat vang lên.
Tin này sẽ là của ai đây? Kiều Chi Du duỗi tay qua tủ đầu giường lấy điện thoại,nhìn nhìn xong mặt hiện lên ý cười mất mát. Trong ấn tượng của nàng, trừ bỏ những lúc có việc gì liên quan đến việc dạy thêm, Qúy Hi chưa từng có lần nào tự liên hệ với nàng.
Tin nhắn gửi tới là Diêu Nhiễm: ‘’Ngủ rồi sao?’’
Diêu Nhiễm sẽ không ở trên wechat mà tìm người nói chuyện, khẳng định là có việc, Kiều Chi Du thấy được tin nhắn liền trả lời: ‘’Còn chưa ngủ.’’
Không quá hai giây, Kiều Chi Du nhận được điện thoại của Diêu Nhiễm, nàng tiếp nhận, ‘’Bà chủ Diêu, chuyện gì?’’
‘’Cũng không có gì, chỉ là hỏi ngươi một chút Lễ Tình Nhân của ngươi như thế nào.’’ Diêu Nhiễm đi thẳng vào vấn đề.
Kiều Chi Du: ‘’Lễ tình nhân?’’
‘’Thứ sáu này là ngày thất tịch, không phải đã quên lễ hội trong nước rồi chứ?’’
Kiều Chi Du giống với Qúy Hi, không bao giờ nhớ đến mấy ngày này, lúc này Diêu Nhiễm nói, nàng mới biết được.
Diêu Nhiễm tiếp tục nói: ‘’Lúc trước Khương Niệm nói muốn đi công viên trò chơi giải trí vũ trường, ta chuẩn bị mời, muốn hay không ngươi cùng tiểu Qúy đi cùng.’’
‘’Bọn ta đi làm gì?’’
‘’Cùng đi cho vui.’’ Diêu Nhiễm và Khương Niệm đều là người thích sự láo nhiệt.
‘’Các ngươi muốn mang theo hai cái bóng đèn sao?’’
Diêu Nhiễm thâm ý mà nói: ‘’Ai là bóng đèn còn chưa biết. Vẫn là nói, hai người lễ tình nhân có làm gì không?’’
Kiều Chi Du một bên giả bộ ngốc, ‘’Cái gì là cùng cái gì.’’
‘’Nói thật dứt khoát luôn đi, ngươi hôm đó có hay không mang tiểu Qúy đến đây chơi?’’ Diêu Nhiễm là người thẳng tính, không thích vòng vo.
Kiều Chi Du nghĩ nghĩ, ‘’Ta hỏi lại nàng đã có thời gian hay không.’’
Nghe Kiều Chi Du nói xong câu sau, Diêu Nhiễm không nói chuyện, mà cười như được mùa, cười đến thật sự làm quá lên.
‘’Cười cái gì?’’ Kiều Chi Du hỏi.
Diêu Nhiễm hỏi lại: ‘’Ngươi nói ta đang cười cái gì?’’
Lời nói mang theo ẩn ý, hiểu đều hiểu mà. Kiều Chi Du cũng không hề giải thích cái gì về chuyện này.
‘’Vậy ngươi hỏi qua nàng đi, đêm mai nói trước cho ta là được.’’ Diêu Nhiễm khôi phục lại đứng đắn.
Kiều Chi Du nhẹ giọng đáp: ‘’Ân.’’
Muốn gọi điện thoại đi, Kiều Chi Du lại nhìn thời gian, nghĩ có hay không giờ này nàng đã đi ngủ rồi. Kiều Chi Du Click mở khung chát có con mèo chiêu tài ra, đánh chữ vào khung.
Qúy Hi đang ở bồn rửa mặt, soi gương, có chút máy móc vệ sinh cá nhân. Lại uống vào miếng một ngụm nước, lộc cộc phun bọt kem đánh răng ra.
Mỗi khi về đến nhà không có việc gì làm, bình thường nàng sẽ đi tắm rồi ngủ. Ngày nào không mệt sẽ mang đồ ra vẽ tranh, ngồi nghĩ ra cái gì thì sẽ vẽ cái đó, tùy theo tâm trạng.
Vừa tắm xong, Qúy Hi chui vào ổ chăn, ngủ không thấy ấm, không còn cảm giác ấm áp như ngày hôm ấy.
Chóp mũi cọ cọ vào chăn, nàng ngửi nhè nhẹ.
Không biết có phải là quá mẫn cảm rồi hay không, luôn cảm thấy trên chăn còn lưu lại mùi hương của Kiều Chi Du. Tùy rằng chỉ là thoang thoảng, chính là cảm giác có mà không đến được.
Nằm được năm phút.
Quý Hi vẫn chưa ngủ được, nàng xoay người một lần, vẫn luôn ôm chăn vào lòng.
Còn đang suy nghĩ ít việc, nghĩ tới buổi sáng nằm cùng Kiều Chi Du, còn có lúc ở quán bar, Kiều Chi Du dán đôi môi đỏ mọng sát vào mặt mình, thiếu một chút nữa thôi là hôn lên rồi.
Tâm tư thật loạn, từ trước tời giờ có như vậy đâu. Qúy Hi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lên trần nhà, nàng cũng không có bao giờ để ý đến ai như vậy.
Ban đêm tĩnh lặng như nước, lại giống như đang gãi ngứa vào cái gì đấy, dù cho thế nào cũng không buông bỏ xuống được.
Có lẽ qua vài ngày nữa sẽ tốt lên thôi, không hiểu sao hai ngày nay mình bị gì không biết nữa.
Bất ngờ có tin nhắn rung lên, đem suy nghĩ của Qúy Hi trở về với hiện thực, Qúy Hi gần đây hay để ánh sáng màn hình ở mức cao, vừa nhìn thấy tin nhắn của ai gửi đến, nàng lại không bình tĩnh được.
Qúy Hi click mở tin nhắn wechat của Kiều Chi Du gửi đến: ‘’Buổi tối thứ sáu có rảnh không? Mang ngươi đi chơi.’’
Thứ sáu là Lễ Tình Nhân, Qúy Hi lập tức nghĩ đến ngày này, không khỏi hiểu sai, nếu đối phương là nam nhân, nàng khẳng định sẽ hoài nghi suy nghĩ của bản thân mình.
Nhưng giây tiếp theo. Qúy Hi thấy tin nhắn Kiều Chi Du lại gửi đến: ‘’Diêu Nhiễm với Khương Niệm muốn đi đến công viên trò chơi Vũ Trường, hỏi chúng ta có muốn đi chơi cùng không cho vui.’’
Quý Hi nhìn chằm chằm cuộc nói chuyện, chửi thầm bản thân mình suy nghĩ đi đâu vậy, bạn bè ở bên nhau ngày Thất Tịch cũng là chuyện bình thường mà.
Quý Hi không tiếp tục bị rối loạn suy nghĩ nữa, gõ phím trả lời: ‘’Có rảnh.’’
Không hiểu sao nàng giống như không bao giờ cự tuyệt được Kiều Chi Du vậy.
Kiều Chi Du xem Qúy Hi trả lời có rảnh nhanh như vậy, không khỏi buồn cười, lại hỏi: ‘’Muộn như vậy còn chưa ngủ sao?’’
Qúy Hi: ‘’Ngươi cũng không phải chưa ngủ sao.’’
Kiều Chi Du: ‘’Lập tức đi ngủ liền.’’
Qúy Hi: ‘’Ân, ta cũng vậy.’’
Qua đi, Kiều Chi lại gửi đến một tin: ‘’Thứ sáu tan làm xong, ta ở bãi xe tầng ngầm chờ ngươi.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.