[BHTT] U Mê

Chương 47: Ủy Khuất




Uỷ Khuất.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Kiều Chi Du đã rời đi.
Quý Hi nhìn theo ra hướng cửa, kẹo ngọt trong miệng chậm rãi hòa tan, hai tay bất giác ôm chặt hai đầu gối, cúi đầu chôn mặt vào hai chân, ngồi yên an tĩnh ở trên giường, mới vừa rồi ngủ dậy đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những hình ảnh xoay phiên nhau như một bộ phim đang chiếu chậm.
Tất cả đều là hình bóng của Kiều Chi Du.
Từ xưa tới nay, nàng đều là người sinh hoạt theo kế hoạch đặt ra, làm việc như một cỗ máy, bản thân luôn bình tĩnh, không có gì có thể làm ảnh hưởng cho dù chỉ là chút gợn sóng. Đây đã sớm là thói quen của nàng, nhưng hiện tại thì sao, cuộc sống sinh hoạt theo kế hoạch của nàng đang bị phá vỡ.
Đang có người nào đó dần dần thâm nhập vào cuộc sống của bản thân, làm ảnh hưởng đến cảm xúc vẫn luôn bình tĩnh, nhưng hiện tại nàng đã không còn cách nào để ngăn lại được nữa.
Nàng từ xưa đến nay chưa từng thích qua ai, cũng không biết cảm giác như thế nào là động tâm. Khương Niệm vẫn luôn trêu ghẹo nàng, nói nàng chính là một người không có tình yêu, nàng còn tự thấy điều này rất đúng.
Thẳng cho đến khi nàng gặp được Kiều Chi Du.
Nàng nghĩ rằng là đã biết như thế nào là động tâm, như thế nào là cảm giác thích một người…..
Nàng đã không còn tự lừa dối được cảm xúc của của bản thân nữa.
Qúy Hi đặt cằm ở trên gối, tâm trí hỗn loạn mê mang thu mình lại một góc, nàng cắn chặt môi, không nói một lời. Nghẫm lại, giống như bản thân mình đã thông suốt được cảm xúc trong lòng, cuộc đời của nàng đã trải qua quá nhiều đau khổ đắng cay, mới vì chuyện này thì có đáng là gì?
Dù sao qua một thời gian nữa, chuyện gì rồi cũng phai nhạt dần đi thôi.
Cuộc sống như thế nào thì giờ vẫn thế đấy, không có gì có thể cản trở được.
*
Kiều Chi Du mấy ngày nay liên tục bận rộn, phương án đưa ra thị trường đã được trình lên trên, bản thân bây giờ mới có được một chút rảnh rỗi. Ban đêm nằm ở trên giường, nàng cầm lấy điện thoại, từ hôm đó đến nay Qúy Hi vẫn chưa liên hệ lại với nàng một lần nào, nagy cả câu ‘ Ngủ ngon’ cũng không có.
Thật là bi thương.
Kiều Chi Du phát hiện ra, chỉ cần mình không chủ động liên hệ với Qúy Hi, tựa như Qúy Hi cùng sẽ không liên hệ với nàng.
Hai ngày nay nàng đã cố tình không chủ động, quả nhiên đúng là như vậy.
Là do bản thân mình đơn phương nhiệt tình quá sao? Kiều Chi Du đến sô pha ngồi xuống, trái tim thật phiền muộn, nàng khom lưng về phía trước, lấy ra một điếu thuốc ở trong hộp, khẽ bỏ lên môi, ngậm ở yên ở đấy.
Những lúc quá nhàm chán, ngẫu nhiên nàng cũng sẽ hút một ít.
Ánh mắt lại nhìn chăm chú vào hướng điện thoại, Kiều Chi Du đã nghĩ đến sẽ lại chủ động nhắn tin trước cho Qúy Hi, nhưng lại cố nhịn xuống. Nàng bật lửa lên châm thuốc hút một ngụm, đúng lúc này, điện thoại đột nhiên rung một cái, lập tức mặt nàng tràn đầy ý cười, lập tức cầm lấy điện thoại lên xem.
Ý cười phai nhạt dần.
Không phải là ‘’ Hũ Nút’’
Kiều Chi Du đã đem tên của Qúy Hi trong điện thoại đổi thành ‘’ Hũ Nút’’, rất thích hợp.
Nàng đã gặp được nhiều người so với Qúy Hi thì thú vị hơn nhiều, phải nói là nhiều đếm không hết, mặc kệ là nam hay nữ, nhưng nàng lại không kìm lòng được mà thích buồn vì Qúy Hi. Chưa có một ai, có thể bắt lấy tâm của nàng như vậy.
Có lẽ việc này cũng giống như thị trường làm ăn, khó mà lắm bắt được, không thể nào mà tỉ mỉ nói ra kết quả, trong lúc vô tình lại gặp phải nhau.
Qúy Hi cũng chưa ngủ được, lúc nào mất ngủ nàng cũng không miễn cưỡng bản thân, nàng sẽ đi vẽ tranh hoặc đọc ít sách, tìm kiếm một việc gì đó để làm. Qúy Hi đối với chuông tin nhắn wechat rất mẫn cảm, gần đây nhất bởi vì đã hiểu rõ mọi việc, không nhịn được mà cũng thường xuyên cầm điện thoại lên xem qua.
Kiều Chi Du đã không còn liên hệ với nàng.
Nàng nghĩ, chắc là do bận yêu đương, vậy lên không còn muốm tìm người nói chuyện phiếm nữa. Nàng cảm nhận được, Kiều Chi Du là người rất sợ cô đơn, luôn muốn có người ở cùng.
Qúy Hi tiếp tục vẽ tiếp bức tranh của mình chưa phác họa xong, động tác lặp đi lặp lại, sẽ khiến cho tâm trạng bình tĩnh lại. Mới bắt đầu vẽ được một lát, điện thoại lại rung lên, lần này là có cuộc gọi đến, nàng vừa nhì thấy tên người gọi, bỗng nhiên hạ bút xuống.
‘’Hũ Nút.’’ Kiều Chi Du vẫn là không nhịn được nữa mà chủ động đi gọi điện thoại cho nàng.
Qúy Hi mang điện thoại chuyển lên tai nghe, nghe thấy tiếng gọi thân mật, nàng lặng yên đưa tầm mắt nhìn ra khung cảnh ban đêm ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt: ‘’ Kiều tổng.’’
Kiều Chi Du trong lòng khó chịu với cách gọi này, nàng không thích nghe Qúy Hi gọi như vậy, có gì đấy là lạ. Không được thích hợp ở đây.
‘’Đang làm gì?’’ Kiều Chi Du hỏi, xem như một cách mở đầu cuộc nói chuyện.
Qúy Hi nhìn lên giấy vẽ, nói ‘’ Vẽ tranh.’’
Kiều Chi Du: ‘’ Họa cái gì?’’
Qúy Hi: ‘’ Họa tùy tiện.’’
Kiều Chi Du liền đổi qua đề tài khác, hỏi trực tiếp: ‘’ Có phải hay không ngươi đã quên mất một việc?’’
‘’ Chuyện gì?’’
Kiều Chi Du nhắc nhở: ‘’ Ngươi nói muốn mời ta đi ăn lẩu gà, nghĩ đến quỵt nợ sao?’’
‘’ Không.’’ Qúy Hi nhớ rõ chuyện này, vẫn là không bao giờ quên.
‘’ Vậy ngươi tại sao không gọi ta?’’ Kiều Chi Du dùng một câu nói nhưng lại mang theo hai ẩn ý.
‘’ Ta…’’ Qúy Hi bị nói phủ đầu, nói khẽ với đầu điện thoại bên kia: ‘’ Ta sợ ngươi không có thời gian.’’
Nghe thấy câu trả lời này, Kiều Chi Du mới thoáng có được chút thoải mái, ‘’ Có thời gian, ngay đêm mai luôn được không.’’
‘’Vậy buổi tối ngày mai, chúng ta cùng nhau ăn cơm.’’ Qúy Hi nói.
Kiều Chi Du cười cười ôn nhu, ‘’ Vậy ngày mai tan làm ở chỗ cũ chờ ta.’’
Qúy Hi: ‘’-------- Ân.’’
Kiều Chi Du có nằm mơ cũng không đời nào tưởng tượng được, nàng sẽ có một ngày phải mặt dầy đi quấn lấy một người khác, ở trước mặt nàng, toàn là người khác phải đi theo đuổi, vậy mà hazzz..
Ngày hôm sau, Qúy Hi cũng không thể tan làm đúng giờ được, vẫn luôn phải tăng ca muộn cho đến tối. Nàng liếc liếc lên văn phòng Kiều Chi Du, đèn vẫn còn sáng, Kiều Chi Du chắc hẳn đang chờ nàng cùng tan làm.
Qúy Hi suy nghĩ, nàng thật sự là chỉ vì đi ăn nồi lẩu gà thôi sao? Chỉ vì chuyện này mà nhắc nhở mình rất nhiều lần.
Tăng ca vội xong, Qúy Hi lặng lẽ gửi tin nhắn cho Kiều Chi Du. Không bao lâu, Kiều Chi Du đã đi ra từ văn phòng.
Ở ‘’ Chỗ cũ’’, Qúy Hi gửi đến Kiều Chi Du.
Khoảng cách từ công ty đến trường học, nếu không kẹt xe thì cũng mất 40 phút đường đi. Đứng ở trước nhà hàng, xuống xe, còn phải đi bộ vào một con ngõ nhỏ tầm 200m nữa.
Nhà hàng nhỏ nhìn bên ngoài thật sự tồi tàn thô sơ, Qúy Hi nhìn, cảm thấy so với lần trước đến còn muốn tàn hơn, nàng đối diện với Kiều Chi Du mà nói: ‘’ Nhìn hơi cũ, nhưng mà đồ ăn cũng không tệ.’’
Kiều Chi Du cười cười, tỏ vẻ không có gì ngại, ‘’Ngươi thường đến đây ăn sao.?’’
‘’Trước kia đi học mỗi lần ăn liên hoan đều sẽ đến đây.’’ Qúy Hi vừa đi vừa nói chuyện.
Trong tiệm không có nhiều người lắm, chỗ ngồi vẫn còn mấy bàn, bởi vì bây giờ đang là mùa hè. Nếu là ngày thường thì gọi điện thoại hẹn trước, mới có bàn cho mà ăn.
Hai người chọn một cái bàn, ở bên cạnh cửa cửa sổ ngồi xuống. Bàn ghế đều đã rất cũ, sơn bên trên đều đã bong chóc, chỗ này thiếu một miếng, chỗ kia thiếu một ít. Trên bàn đang để Menu đồ ăn thật đơn giản, đồ ăn ở đây đều là tùy ý chọn lựa, không có người phục vụ, nghĩ đến ăn cái gì ngon, chỉ cần nói cho ông chủ ở đây là được.
‘’Ngươi muốn ăn cái gì tùy chọn đi.’’ Qúy Hi nói, tiện tay lấy đi bộ chén ăn trước mặt Kiều Chi Du, dùng nước trà tráng qua một lần, rồi cẩn thận đổ nước đi.
Kiều Chi Du nhìn mọi động tác của Qúy Hi, lại nghĩ đến sự việc đêm đó mà rũ mi xuống, hũ nút này tuy không nói nhiều lời lắm, nhưng hàng động thật làm cho người ta để tâm.
Càng ham muốn, Kiều Chi Du lại càng không nhịn được mà ngứa ngáy tâm can.
‘’ Ngươi nghĩ ra ăn cái gì ngon chưa?’’ Qúy Hi ngẩng đầu lên hỏi.
‘’ Ngươi quen thuộc ở đây ngươi gọi đi.’’ Kiều Chi Du đối với đồ ăn không có yêu cầu đặc biệt gì, ‘’ Ta đều ăn được.’’
Vợ của ông chủ ở đây là một a di mập mạp đáng yêu, nàng vừa nhìn thấy Qúy Hi, ánh mắt tươi cười không giấu được, còn rất nhiệt tình: ‘’ A hoa khôi, dạo này không thấy ngươi tới.’’
Nghe được cách gọi ‘’ Hoa khôi’’ này, Qúy Hi thật xấu hổ, trước đây mỗi lần đến ăn cơm, bạn học đều thích gọi nàng như vậy, bà chủ ở đây nghe xong, cũng học theo. Không phải nói chứ bà chủ ở đây trí nhớ thật tốt, đã lâu như vậy rồi mà còn nhớ rõ nàng.
‘’ Tốt nghiệp xong, không còn thường xuyên đến nơi này nữa.’’ Qúy Hi gọi món cho Kiều Chi Du, món ăn nhắc mãi lẩu gà, thêm hai món nổi tiếng nhất ở đây.
‘’ Đừng có gọi nhiều quá, ăn không hết lãng phí.’’ Kiều Chi Du ngăn lại Qúy Hi.
Vợ của ông chủ một bên ghi thực đơn, một bên bớt chút thời gian nhìn lên Kiều Chi Du cười cười, tay thì làm nhưng miệng lại nhàn rỗi, nói thật nhiều: ‘’ Bạn của ngươi cũng thật xinh đẹp, về sau nhớ thường tới nha, hai đại mỹ nữ cùng ngồi đây, nhà hàng của chúng ta không khí thật sự muốn tốt hơn mọi ngày.’’
Nhà hàng nhỏ này chủ yếu toàn là khách quen ghé đến ăn, ông chủ ở đây thường rất quen thuộc với mọi người.
Gọi đồ ăn xong, Qúy Hi ngẩng đầu lên, không quên dặn bổ sung thêm một câu, ‘’ Đừng bỏ thêm rau thơm, cảm ơn.’’
‘’ Được rồi.’’
Kiều Chi Du nghe xong lặng lẽ cười, nhấp lên một ngụm trà, bởi vì nàng không ăn rau thơm a.
Đợi đồ ăn làm xong cũng phải mất một khoảng thời gian.
Phải mặt đối mặt với Kiều Chi Du, Qúy Hi có chút mất tự nhiên, đặc biệt là Kiều Chi Du cứ nhìn thẳng chằm chằm vào mình, nàng đã nhiều lần né tránh không muốn đối diện với Kiều Chi Du, cúi xuống uống trà. Trà lúa mạch bình thường nhất, uống không ngon cũng không quá tệ.
Cũng may đồ ăn mang lên còn tính là nhanh, da gà vàng bóng thịt đầy đặn, được đặt trong một cái nồi lẩu nhỏ, cộng thêm nhiều loại đồ ăn kèm, hương thơm tỏa ra khắp nơi.
‘’ Cửa hàng này có món thịt gà xào. Rất thơm.’’ Qúy Hi tìm chuyện để nói, dời đi sự chú ý vào mình.
Kiều Chi Du gọi nàng là Hũ nút, đó là do Kiều Chi Du không biết, nàng so với ở trước mặt người khác còn lạnh lùng hơn. Chỉ có Kiều Chi Du là ngoại lệ.
‘’ Ăn nhiều một chút.’’ Kiều Chi Du gắp một miếng thịt gà, đưa đến chén của Qúy Hi.
‘’Ngươi cũng vậy.’’ Qúy Hi miễn cưỡng mỉm cười, chờ Kiều Chi Du ăn thử một miếng gà xong, nàng hỏi, ‘’Ăn được không?’’
‘’Ăn ngon.’’
Qúy Hi nhìn nàng ăn thật ngon.
Thật nhanh ba món ăn đã làm xong được dọn lên bàn đầy đủ. Vợ của ông chủ nói nhà mình có rượu mơ tự ủ rất ngon, hỏi các nàng có muốn uống thử không, Qúy Hi cùng Kiều Chi Du khéo léo từ chối, chỉ muốn thêm hai ly nước trà.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
‘’Bọn họ gọi ngươi là hoa khôi sao?’’ Kiều Chi Du cảm thấy rất thú vị, hỏi đối diện Qúy Hi, ‘’ Ngươi trước kia đã từng là Hoa khôi sao?’’
‘’Bạn cùng lớp nói chơi thôi.’’ Trên Tieba của trường học hay có mấy cuộc bình chọn nhàm chán, Qúy Hi cũng không biết mình đã bị người khác chụp lúc nào, hình như là bị chụp lén ở trong thư viện.
‘’ Gần đây tăng ca rất mệt sao?’’ Qúy Hi gần đây nhìn tâm trạng có vẻ không được tốt, Kiều Chi Du đều đã nhìn ra.
‘’Còn được.’’
‘’ Vừa nhìn là biết ngươi ngủ không được đầy đủ, quầng thâm mắt hiện ra rõ như vậy.’’
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.
Quý Hi không có cố ý nhìn xem ai gọi điện thoại đến, chẳng qua là Kiều Chi Du để điện thoại ở trên mặt bàn, màn hình nhấp nháy hiện lên, tên báo trên điện thoại thật bắt mắt.
Tiêu Triệt.
Nhìn đền hai chữ này, cảm xúc vẫn luôn khắc chế của Qúy Hi bỗng nhiên bạo phát, dâng trào lên một cách mạnh mẽ ở trong lòng.
Kiều Chi Du không có đứng dậy đi ra chỗ khác nói chuyện, nàng tiện tay ấn xuống nghe tại chỗ trước mặt Qúy Hi.
‘’ Uy….. Ngươi xem mà làm đi …. Không cần chuyện gì cũng phải hỏi….. Ta tin tưởng ngươi….. Đêm nay không rảnh…….. Ngay mai nói tiếp…….’’
Quý Hi vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu xuống, nàng không nghĩ muốn nghe lén cuộc nói chuyện của Kiều Chi Du cùng Tiêu Triệt, nhưng không thể nào ngăn được, mỗi câu nói, mỗi tiềng cười của Kiều Chi Du vẫn luôn lọt vào tai nàng, từng chữ từng chữ một thật rõ ràng.
Suy nghĩ ở trong đầu không biết đã bay đến nơi nào rồi, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Kiều Chi Du quấn lấy một người khác làm nũng, nghĩ đến nàng cùng với người khác hôn môi….
Qúy Hi có thể nghĩ ra được chuyện này, trong suy nghĩ của nàng Kiều Chi Du chắc hẳn đã làm qua việc này rồi.
Kiều Chi Du nói xong ‘’ Tạm biệt’’ tắt điện thoại đi, nhìn thấy Qúy Hi vẫn luôn cúi đầu không ăn nữa, ‘’Sao không ăn nữa vậy?’’
Qúy Hi nghe thấy giọng nói của Kiều Chi Du vang lên, lập tức ngẩng đầu lên, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó mới nhìn đến Kiều Chi Du: ‘’ Ngươi có việc có thể đi trước, lần sau ta lại mời ngươi.’’
‘’ Ta không có việc gì,’’ Kiều Chi Du nói, ‘’ Tiếp tục ăn đi.’’
‘’Ân.’’ Qúy Hi rất am hiểu kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng lúc này đây, nàng vẫn không tránh khỏi lộ ra sự mất tự nhiên. So với mọi ngày thật khác nhau.
‘’ Làm sao vậy, hôm nay giống như bị ai bắt nạt vậy?’’ Kiều Chi Du nhìn đến Qúy Hi có vẻ đang giống như là đang ủy khuất chuyện gì đấy, trước kia cho dù ít nói cũng sẽ không có như vậy, cũng rất ít khi có cảm xúc như bây giờ.
‘’Không có.’’ Qúy Hi cân nhắc, có phải hay không bản thân mình phải nói rõ ra cái gì đấy, dù sao cứ để tâm trí dằng co như vậy không được ổn cho lắm, nàng đột biên bật cười nhìn thẳng Kiều Chi Du mà nói một câu: ‘’ Chú mừng.’’
Kiều Chi Du không hiểu chuyện gì đang xảy ra: ‘’ Chú mừng ta cái gì?’’
Chỉ là một câu chúc mừng không đầu không đuôi, rốt cuộc Kiều Chi Du còn chưa nói qua với nàng chuyện của Tiêu Triệt. Qúy Hi nắm chặt bàn tay lại, căng thẳng, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất, đối diện nhìn thẳng vào đôi mắt của Kiều Chi Du, nói ra một câu thản nhiên bình tĩnh, ‘’ ---------- Thoát cô đơn.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.