[BHTT] U Mê

Chương 50: Cười lên, ta muốn nhìn thấy....




Cười lên một chút, ta muốn nhìn……….
Buổi tối Qúy Hi vẫn không thể nào ngủ quá ngon được.
Mỗi lần muốn ngủ say lại không được yên ổn.
Lại mơ thấy Kiều Chi Du.
Ngày hôm sau, Qúy Hi phá lệ đi làm trang điểm lên một chút để che đậy, khuôn mặt tiều tụy của mình. Có lẽ so với vẻ ngoài văn tĩnh của nàng thường ngày thì hôm nay lại được nhấn mạnh hơn, mang thêm vài phần thục nữ nhẹ nhàng, lại càng thêm hấp dẫn ngây chú ý hơn mọi ngày.
Ở ZY đa số là nam cho lên lại càng thiếu nữ, độc thân ở đây đúng là một tai họa.
Lúc mới đến đây làm việc, ở công ty trong tối ngoài sáng có rất nhiều người theo đuổi Qúy Hi, thậm thí còn người nhân buổi liên hoan chào đón người mới cố ý dò hỏi xem nàng còn độc thân hay không.
Quý Hi vẫn như cũ, đáp trả máy móc, còn khuyến mãi thêm một câu: ‘’ Ta đây chỉ nghĩ đến lỗ lực làm việc.’’
Làm cho mọi người bị nghẹn một phen.
Khoảng thời gian sau đó, mọi người đều biết nàng là một khối xương cứng không thể gặm được, cũng từ đây mới từ bỏ ý định.
Đồng hồ sinh học của Qúy Hi cùng Kiều Chi Du cũng không khác nhau là mấy, bởi vì rất nhiều lần đi làm, lúc ở thang máy hai người đều gặp nhau.
‘’ Sớm.’’ Qúy Hi đi vào thang máy.
Kiều Chi Du trên mặt tràn đầy tươi cười, cũng nhìn đến Qúy Hi, ‘’ Sớm-------‘’
‘’ Làm ơn dịch vào trong một chút, cám ơn.’’
‘’Làm phiền mọi người, cảm ơn.’’
Đúng lúc này, thang máy cũng không có nhiều người, nhưng lại có thêm hai người mang theo đồ vào dẫn đến phải chen chúc lẫn nhau.
‘’ Đồ nhiều như vậy sao không đi thang máy vận chuyển hàng đi.’’ Có người ở đó than trách.
‘’ Thang máy chuyên dụng vận chuyển hàng bên kia cũng có người rồi.’’
Buổi sáng cao điểm đều là như vậy, mọi người đi thang máy nhiều, vì không ai muốn đi làm muộn, lên rất nhiều người đi qua thang vận chuyển hàng.
Phía sau Qúy Hi có người thúc giục, Qúy Hi đành phải đi lùi vào trong. Liền phải đi dần dần vào trong, càng ngày càng gần với Kiều Chi Du.
Vẫn là đang đối mặt với nhau.
Qúy Hi nghĩ muốn xoay người lại, Phía sau lưng lại có người đứng, quá hẹp, không di chuyển người được.
Kiều Chi Du nhìn nhìn thấy phía sau Qúy Hi là một nam nhân đang đứng ở đó, nàng nói nhỏ với Qúy Hi, ‘’ Lại đây đi.’’
‘’Ân.’’ Qúy Hi cảm giác được lúc này mình như đang dán lên người Kiều Chi Du vậy, nàng theo thói quen tính nói: ‘’ Thật ngại.’’
Kiều Chi Du nhìn chằm chằm vào mặt Qúy Hi, ôn nhu mà cười: ‘’ Không có việc gì.’’
Nàng đối với người khác luôn luôn duy trì nụ cười xa cách, chỉ là mỗi khi đối với bản thân mình, lúc nào cũng ôn nhu thân thiết. Giống như là chỉ vì mình mà thay đổi, cũng cảm thụ được niềm yêu thích mà Kiều Chi Du dành cho nàng, đặc biệt là tối hôm qua sau khi thẳng thắn với nhau, bây giờ mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.
Cả hai đều thích nhau, ở trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, nói chuyện thủ thỉ, trong ánh mắt của nhau đều không thể nói rõ hết lên được cảm xúc.
Trong thang máy không có đồng nghiệp nào, nhìn thấy tóc mái của Qúy Hi hơi rối, Kiều Chi Du dơ tay lên chỉnh chỉnh lại, động tác nhỏ này diễn ra một cách thật sự tự nhiên giống như là rất quen thuộc.
Quý Hi cảm thấy mặt mình đã muốn đỏ lên rồi.
Kiều Chi Du vẫn luôn nhìn nàng cười cười.
Chen chúc với nhau một chỗ, tràn ngập mờ ám. Hai thân mình dán vào nhau, cảm nhận được mùi nước hoa của nhau, mặc dù không còn nói gì nữa, Kiều Chi Du cùng Qúy Hi đều cảm thấy không khí này thật sự trêu trọc mà, ánh mắt vẫn thường dao nhau, trong lòng vừa ý đến lợi hại rồi.
Trước kia Kiều Chi Du thường nghĩ rất muốn yêu đương, bởi vì bản thân quá cô độc ; hiện tại khi ở cùng Qúy Hi, nàng lại nghĩ đến suy nghĩ ngày xưa của mình, nàng hiểu ra yêu đương không phải vì quá cô độc một mình, mà chỉ bởi vì cô gái trước mặt này, quá trêu chọc tâm tư của nàng rồi.
‘’ Ăn sáng rồi sao?’’ Kiều Chi Du hỏi.
‘’ Ăn rồi. Ngươi thì sao?’’
‘’Ta cũng ăn rồi.’’
Âm thanh hai người nói chuyện thật nhẹ nhàng, giống như là đang kề vào tai nhau thủ thỉ vậy.
‘’ Tan làm nhớ rõ chờ ta.’’ Kiều Chi Du lại nói.
Quý Hi: ‘’ Ân.’’
Đi đến văn phòng, đã có nhiều người đến sớm hơn đang chào hỏi lẫn nhau. Qúy Hi vừa lúc cũng gặp phải Mạnh Tĩnh. Nàng cũng chào hỏi qua theo phong cách hàng ngày không mặn không nhạt, ‘’ Sớm.’’
Mạnh Tĩnh uể oải ỉu xìu cười cười, cả người giống như là quả bóng hết hơi, ‘’ Sớm.’’
Quý Hi cũng cười nhạt lại, nàng không có quá chú ý đến người khác, nhưng vẫn biết dạo gần đây tâm trạng của Mạnh Tĩnh rất kém. Mạng Tĩnh tuy rằng vẫn an tĩnh, nhưng không còn thoải mái như trước đây buổi sáng sẽ vui vẻ chào hỏi mọi người trong văn phòng.
Chào hỏi nhau xong, Qúy Hi cùng Mạnh Tĩnh sáng vai đi đến bàn làm việc.
9 giờ bắt đầu làm, tiết tấu trong văn phòng vẫn diễn ra bận rộn như mọi khi, mở họp lại mở họp, tiếp đãi khách hàng lại tiếp đãi khách hàng, cần chạy ra ngoài thì lại chạy ra ngoài.
Việc làm nhiều nhất của tầng chót là ngồi phân tích PPT, Qúy Hi có lúc cũng cảm thấy rất nhạt nhẽo, nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu gì. Chỉ cần là ở trên giao xuống, nàng sẽ làm hoàn hảo không bỏ sót cái gì.
‘’ Mạnh Tĩnh đi đến phòng họp nhỏ với ta một chuyến.’’ Thiệu Vũ nhìn phong thư ở trong tay, sau đó đứng dậy, tay chống ở hông, trên mặt không kiềm chế được cảm xúc lúc này, rất kém.
‘’ Này có chuyện gì vậy?’’ Lục Phong nhỏ giọng hỏi Qúy Hi, vẫn ngồi yên ở ghế của mình.
‘’ Không biết.’’ Qúy Hi vẫn không quan tâm đến, tiếp tục làm việc của mình.
Mạnh Tĩnh dạo này rất hay bị giám đốc Thiệu dạy bảo nhiều lần, có lúc bị khiển trách ngay tại bàn làm việc, Qúy Hi rất khó mà không để ý đến được.
Sau hơn mười phút ở trong phòng họp, Mạnh Tĩnh từ trong đó đi ra, con mắt hơi phiếm hồng.
Qúy Hi cũng không tính hỏi Mạnh Tĩnh đã xả ra chuyện gì, nhưng vào lúc ăn cơm trưa, Mạnh Tĩnh đã chủ động nói ra với nàng.
Cơm trưa vẫn như mọi khi ăn ở nhà ăn dưới lầu một, hương vị cũng không phải quá ngon, chỉ là đồ ăn sạch sẽ và tiện nhất. Qúy Hi là loại người đối với đồ ăn không có yêu cầu gì đặc biệt, có thể ăn một thứ giống nhau cả tháng cũng không sao.
Đúng 12 giờ, nhà ăn có nhiều người đến thật ồn ào.
‘’ Ta tính từ chức, khả năng là về sau sẽ không ăn cơm cùng ngươi nữa.’’ Mạnh Tĩnh ăn được hai miếng cơm, vô vị mà nhai, nói với Qúy Hi.
Nghe được những lời Mạnh Tĩnh vừa nói ra ‘’ Từ chức.’’, Qúy Hi thoáng kinh ngạc một phen, nàng biết Mạnh Tĩnh để vào được ZY, so với nàng còn phải trả giá lỗ nực nhiều hơn. Hiện tại như thế nào mà nhàn nhạt nói ra lời từ chức? Phải biết rằng ZY trong giới tài chính là nơi tha thiết của tất cả mọi người.
‘’ Vì sao lại từ chức?’’ Qúy Hi hỏi, thực sự không thể hiểu nổi.
Mạnh Tĩnh cắn cắn môi, có gì đó khó nói, sau một lát mới nói cho Qúy Hi nghe: ‘’ Khoảng thời gian trước kia, ta cùng Ngô Xa chia tay.’’
Ngô Xa chính là bạn trai hồi trước Mạnh Tĩnh quen, là tổng giám của bộ phận đầu tư ở ZY. Mới gặp không bao lâu, Qúy Hi còn thấy họ đang thân mật ở trong phòng trà nước.
Mạnh Tĩnh muốn tìm người nào đó để nói ra hết tâm sự của mình, tính cách của nàng hướng nội, không có qua lại với nhiều bạn bè, ở trong công ty, cũng chỉ có Qúy Hi là hơi thân cận một chút.
‘’ Hắn là một phú nhị đại, gia cảnh rất tốt, ta biết là ta không xứng với hắn. Nhưng cũng không phải do vậy, mà là hắn lại đi nɠɵạı ŧìиɦ? Ta đúng là lúc trước không lên đồng ý qua lại với hắn, hiện tại chia tay, ta cũng không muốn ở lại zy nữa.’’ Ngay cả lúc lên án đối phương nɠɵạı ŧìиɦ,nhìn Mạnh Tĩnh cũng không có tý nào gọi là tức giận.
Tình yêu văn phòng luôn luôn là vậy, một khi đã chia tay, thông thường một người trong đó sẽ tự từ chức mà kết thúc.
Qúy Hi không am hiểu an ủi người khác, nhưng trước mắt nghe thấy Mạnh Tĩnh buồn bã nói lên việc chia tay như vậy, nhất thời nàng cũng có chỗ cảm thấy không được thoải mái.
‘’ Nhất định phải từ chức sao?’’ Qúy Hi ngẫm lại thấy quá đáng tiếc, Mạnh Tĩnh vì công việc này đã bỏ biết bao nhiêu là nỗ lực nàng đều thấy được, nếu chỉ vì thất tình mà từ bỏ, đúng là mất nhiều hơn được.
‘’ Ta phải tự mình từ bỏ thôi, ta chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, trong lòng liền rất rối loạn.’’ Mạnh Tĩnh cười khổ, ‘’ Ngươi nhiều khả năng cũng không hiểu được loại tình cảm này đâu.’’
‘’ Nhưng ngươi thật vất vả mới vào được ZY, cứ như vậy mà từ chức thật đáng tiếc. Ngươi suy nghĩ kĩ lại một chút đi, đừng quá xúc động.’’ Qúy Hi khó mà có lúc đi khuyên người khác như vậy.
Trên mặt nào đó, Mạnh Tĩnh cũng là người không có bối cảnh, dựa vào bản thân mình, đơn phương độc mã ở thành phố lớn lỗ lực cạnh tranh cho mình một vị trí nhỏ. Nàng là người lạnh nhạt, nhưng trong nội tâm vẫn là hy vọng nhìn đến người như vậy có một kết quả tốt.
‘’ Ta hôm nay mới đưa đơn từ chức cho giám đốc Thiệu, hắn bắt ta ở lại, nói ta suy nghĩ thêm, ba ngày sau rồi hãy quyết định.’’ Mạnh Tĩnh cũng đang rất rối rắm, nhưng trong tâm trạng lúc này nàng không thể kiềm chế được, hoàn toàn không có cách nào để hoàn thành công việc một cách tập trung.
‘’ Ta hiện tại rất loạn.’’ Mãnh Tĩnh buồn rầu mà cảm thán.
Nếu là trước kia, Qúy Hi khẳng định sẽ không thể nào mà thấu hiểu được, nhưng hiện tại, nàng tựa như có thể lý giải được tâm trạng của Mạnh Tĩnh lúc này.
Ăn cơm xong.
‘’ Ngươi đi lên trước đi, ta ở đây ngồi lại một lát.’’ Mạnh Tĩnh nghĩ mình cần phải điều chỉnh lại tâm trạng thì mới đi làm việc tiếp được.
Qúy Hi thấy nàng muốn ở lại một lát, liền nói: ‘’ Ngươi suy nghĩ kỹ lại đi.’’
Mạnh Tĩnh miễn cưỡng nói: ‘’Ân.’’
Qúy Hi một mình quay trở lại văn phòng, mang theo tâm sự nặng nề, bởi vì chuyện của Mạnh Tĩnh và Ngô Xa, nàng cũng đang suy nghĩ đến chuyện của mình và Kiều Chi Du. Nhìn thì có vẻ không giồng nhau, nhưng thực tế lại chính là như vậy không khác biệt lắm.
Trong thang máy có ba người, Qúy Hi ấn nút chọn tầng lầu sáng lên. Thang máy đi lên thẳng qua tầng 22 vẫn không dừng lại, Qúy Hi lúc này mới chậm chạp ấn lại, chính mình từ lúc nào đã chọn sai rồi.
*
Buổi tối vì đã đồng ý đến ăn tối ở nhà Kiều Chi Du, Qúy Hi tan ca cùng với Kiều Chi Du.
Lại vị trí xe quen thuộc.
Sau khi lên xe.
‘’ Đây là cái gì?’’ Qúy Hi nhìn thấy Kiều Chi Du đang đưa cho mình một cái hộp màu đen được đóng gói cẩn thận.
Kiều Chi Du nói: ‘’ Chocolate, hôm nay được khách hàng tặng. Ngươi ăn đi, cơm tối còn một khoảng thời gian nữa mới được ăn.’’
Quý Hi: ‘’ Ngươi mang về cho tiểu kiều tổng ăn đi.’’
‘’ Tiểu kiều tổng không thích ăn chocolate.’’ Kiều Chi Du chậm rãi cho xe di chuyển, nói.
Qúy Hi không mở ra.
Còn một tiếng nữa mới tới giờ ăn cơm tối, Kiều Chi Du sợ nàng bị đói, liền nói, ‘’ Ta cũng muốn ăn một chút.’’
Nghe Kiều Chi Du nói như vậy, Qúy Hi liền lập tức mở hộp ra, bên trong là từng cục được gói riêng tinh xảo.
Kiều Chi Du cười trộm.
‘’ Đưa ngươi.’’ Qúy Hi mở gói bọc ra, miệng thì nói như không có gì, nhưng hành động lại rất quan tâm.
Kiều Chi Du nhìn thấy vậy, nghiêng mặt qua, nàng không muốn đưa tay nhận lấy, mà trực tiếp dùng miệng ăn luôn.
Qúy Hi nhìn Kiều Chi Du ăn chocolate, tình trạng của các nàng bây giờ, giống như là một cặp đôi thật sự vậy. Qúy Hi ngẩn ngơ, không khỏi mà suy nghĩ, nàng với Kiều Chi Du cứ vậy mà quen nhau, có thật sự thích hợp sao?’’. ngôn tình hoàn
Bởi vì đã từng phải trải qua không ít chuyện trong quá khứ, Qúy Hi so với người thường lại càng mẫn cảm hơn, từ nhỏ cho đến lớn, nàng không muốn tin tưởng hay dựa vào bất kỳ ai, hoặc là nói, nàng sợ hãi việc phải tin tưởng dựa vào người khác.
Cái loại cảm giác đem hy vọng của mình mang ra tin tưởng giao cho người khác, sau đó chỉ nhận lại được sự vứt bỏ, thật là quá tồi tệ.
Nàng nghĩ chỉ nên dựa vào bản thân mình.
Tuy nhiên nàng phát hiện ra cảm xúc của mình hiện tại đã hoàn toàn bị Kiều Chi Du bắt lấy, đã bắt đầu có cảm giác không nỡ rời xa, nàng luôn cảm thấy ẩn ẩn bất an trong lòng, không thể khống chế lại được việc thích Kiều Chi Du, càng không nhịn được mà muốn gặp mặt, cùng tiếp xúc với nàng------
Xác thật là Kiều Chi Du luôn đem lại cho nàng cảm giác ấm áp mà trước nay nàng chưa bao giờ có được.
Qúy Hi trước mắt đang rối loạn chưa biết xử lý quan hệ với Kiều Chi Du làm sao, một là tiếp tục ở cạnh nàng cùng nhau tiếp tục tiến triển, hay là lại cự tuyệt dứt khoát giống như những người trước đây.
Sau bữa trưa khi nghe được những lời của Mạnh Tĩnh nói, nàng càng thêm do dự, xét theo thực tế mà nói, nàng ở bên Kiều Chi Du thật sự sẽ có kết quả sao? Bối cảnh của Kiều Chi Du, thực lực của Kiều Chi Du, đều mang nàng quăng đi cách nhau xa vạn dặm.
Kế hoạch của Qúy Hi trước đây là sẽ lo cho sự nghiệp trước, sau đó mới suy nghĩ đến chuyện tình cảm, nhưng mà suy nghĩ đó vẫn còn quá đơn giản rồi. Nàng phát hiện ra có những chuyện không có kế hoạch nào mà có thể tính trước được.
Giống như sẽ thích một người như thế nào, giống khi nào sẽ thích một ai đó.
Qúy Hi hiện tại đang cực kỳ chán ghét bản thân mình, quả thật mọi chuyện làm cho nàng cảm thấy không còn là chính mình nữa rồi, nàng chưa gặp qua chuyện nào mà phải do dự không quyết được như vậy. Nàng rất rõ ràng rất rõ ràng mọi thứ, chính vì quá rõ lên càng rối rắm không thể giải quyết vấn đề được mà vẫn do dự mọi thứ.
Vấn đề hiện tại quá khó quyết định.
Nàng thấy Kiều Chi Du ở bên người khác sẽ vô cùng khó chịu, nhưng lại lo trước lo sau không dám tiếp nhận Kiều Chi Du yêu thích mình.
‘’ Ngươi cũng ăn một chút đi, ta không ăn được nhiều như vậy.’’ Kiều Chi Du nói.
Qúy Hi nhìn thanh chocolate đen trong tay, thất thần mà trả lời: ‘’Ân.’’
‘’ Lại làm sao vậy?’’ Kiều Chi Du nhìn ra được Qúy Hi đang có những suy nghĩ nặng nề, hình như là có tâm sự gì đó.
Qúy Hi nhìn nàng, ‘’ Không có gì.’’
Bởi vì thời gian quen biết nhau chưa đủ dài sao? Kiều Chi Du cảm giác mình và Qúy Hi đang bị ngăn cách lại, nói như vậy thời gian để giao tâm cho người khác đúng thật là vẫn còn hơi vội vàng.
Nàng có nhiều kiên nhẫn có thể từ từ đợi được, nhưng nàng lại có chút lo lắng, nàng sợ rằng Qúy Hi sẽ không tiếp nhận mình, nàng hiện tại không thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của Qúy Hi.
Cả hai đều rơi vào trầm mặc.
Kiều Chi Du sờ sờ đầu Qúy Hi, nhẹ giọng mà dỗ nàng: ‘’ Cười lên một chút đi, ta muốn nhìn thấy.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.