[BHTT] U Mê

Chương 95: Ta không chịu được nữa...




Chịu không nổi nữa….
Màn hình chuyển cảnh. Lúc này Quý Hi ngồi trên đùi Kiều Chi Du, một người hơi ngẩng lên, một người cúi xuống, vẫn đang triền miên hôn không rời.
Sau khi khúc mắc trong lòng được cởi bỏ, mỗi lần hai người hôn nhau, đều cảm nhận được sự ngọt ngào đến tận tâm can.
Hôn hồi lâu mới tách nhau ra, Kiều Chi Du vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của Quý Hi, ánh mắt mang theo lưu luyến. Chỉ mới hôn môi, đã gợi lên ham muốn..
Mục đích của hai người hôm nay, đều không quá “ Thuần khiết”
Kiều Chi Du hôn nhẹ Quý Hi, nhìn nàng chăm chú. Không ngoài dự liệu, Quý Hi quả nhiên lại tiến đến thân mật tiếp.
Thực hiện được ý đồ, Kiều Chi Du mỉm cười tránh đi, còn hỏi: “ Không xem phim nữa sao?”
Quý Hi lấy lui làm tiền, chỉ nhẹ giọng trả lời cho có: “ Có xem.”
Một hỏi một đáp, có chút trẻ con.
Lại là bộ dáng này, Kiều Chi Du cười cười, bàn tay nàng vươn ra chậm rãi vuốt ve từ eo đến lưng Quý Hi, ôm chặt nàng vào trong ngực, ngoài miệng lại nỉ non nói: “ Đêm nay đừng có chạm vào ta.”
Đốt lửa người ta rồi bỏ lại một câu, thân thể Quý Hi giờ đây đang rạo rực, nơi nào chịu được Kiều Chi Du câu dẫn như vậy, nàng nhận thua, dán lên người Kiều Chi Du chủ động thân mật.
“ Ân____” Kiều Chi Du yêu chết bộ dáng Quý Hi khó lòng kiềm chế, điều đó khiến nàng có cảm giác đặc biệt thỏa mãn.
Nàng thấy bản thân mình là người không giỏi đi câu dẫn người khác, nhưng với Quý Hi là ngoại lệ, giống như không cần nghĩ gì mà vẫn có thể tự nhiên phát huy. Nàng cũng chỉ có quyến rũ qua Quý Hi.
Từ nhẹ nhàng đến nóng bỏng, mỗi lưỡi giao nhau thoang thoảng mùi rượu vang tinh khiết thơm ngon, cộng thêm hương vị dâu tây ngọt lành, khơi gợi lên một loại ham muốn du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy nhất.
Kiều Chi Du tựa vào trán Quý Hi, hơi thở nóng hừng hực phả lên khuôn mặt nàng, Quý Hi đang lấy lại hơi, cơ thể run rẩy, nhưng lại tham lam,tâm ngứa ngáy, tiếp tục múi lấy môi Kiều Chi Du không bỏ.
Du͙ƈ vọиɠ ngày càng lên men, ngày càng nóng, không còn có thể không chế, ngày càng sinh sôi mãnh liệt hơn.
Quý Hi cùng Kiều Chi Du cũng không phải lần đầu nảy sinh là loại ham muốn này, nhưng đêm nay là lần đầu tiên, hai người chọn đối diện với nó, không chút nào thu liễm lại khát khao ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ của bản thân. Vì yêu người, cũng đủ tin tưởng người, cho nên ham muốn người, cũng nguyện ý đem bản thân mình hoàn toàn giao cho đối phương.
Ở bên nhau, có thứ gì muốn trao cho nhau đều có thể cảm nhận được. Thực vi diệu, liền giống như giờ phút này.
Mặc dù không nói, chỉ dùng ánh mắt, một cái ôm, cũng có thể đọc được những gì đối phương đang nghĩ.
Bộ phim vẫn còn đang chiếu, tình tiết phim khi thì khẩn trương, khi thì lãng mạn, Quý Hi cùng Kiều Chi Du hiển nhiên là không có tâm tình tiếp tục xem.
Kiều Chi Du tắt phim đi. Đã không còn những tạp âm ồn ào, bầu không khí càng tốt hơn.
Thấy Quý Hi còn đang nhìn chằm chằm môi mình, ánh mắt vừa nóng bỏng lại ham muốn, Kiều Chi Du hỏi: “ Còn chưa thân đủ sao?”
“ Ân.” Quý Hi trả lời đúng tình hợp lý, ở trước mặt Kiều Chi Du, da mặt nàng càng ngày càng dày, đã không còn biết xấu hổ là gì.
Bộ dạng này làm người ta thật không nhịn được muốn khi dễ, Kiều Chi Du xoay thân, đem Quý Hi đè ở sô pha, ôn nhu hôn từ trán xuống cánh môi. Nàng nhìn vào mắt Quý Hi: “ Vậy đêm liền thỏa mãn ngươi.”
Trắng trợn táo bạo.
Tâm Quý Hi bị quyến rũ đến hỏng rồi, hô hấp loạn đến lợi hại, từ trước đến nay nàng thường hành động chứ không muốn nói nhiều, gấp gáp không đợi nổi hôn môi Kiều Chi Du, càng hôn càng nóng bỏng.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, nơi đây chỉ còn lại tiếng mút mát cùng thở dốc của hai người. Không khí theo đó cũng hòa mình vào nóng theo.
Kiều Chi Du cũng theo đó đáp trả nhiệt tình lại, thật lâu sau, nàng hít sâu lấy hơi, xoa cổ Quý Hi, nỉ non: “ Bảo bối.”
“ Ân?” Quý Hi nuốt yết hầu, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút trống rỗng.
“ Lại uống say sao?” Kiều Chi Du thở phập phồng, nhắc lại chuyện lần trước.
“ Không say.” Nhưng Quý Hi cảm giác mình đang ở trạng thái, so với say còn điên cuồng hơn. Ngày thường ở bên ngoài có bao nhiêu là thanh lãnh, đêm nay lại đối với Kiều Chi Du liền có bấy nhiêu nhiệt tình.
“ Có nhớ rõ lần trước uống say sao,” Kiều Chi Du nâng gương mặt Quý Hi lên, cùng nàng nhắc lại nợ cũ, “ Ngươi chơi lưu manh với ta như thế nào?”
Hôm đó có bao nhiêu khó chịu, trong trí nhớ của Kiều Chi Du vẫn còn khắc ghi như mới, Quý Hi mơn trớn sờ mó nàng toàn thân phát hỏa, sau đó liền lăn ra ngủ ngon lành, để lại nàng bốc hỏa ở đó.
Hôm nay nàng phải đòi lại Quý Hi cho đủ.
Đối với chuyện này Quý Hi hoàn toàn không có ấn tượng: “ Ta có làm gì sao?”
Là giả ngu hay thật sự không nhớ.
“ Làm thế nào sao?” Kiều Chi Du nói, vén áo nàng lên, bàn tay nhanh chóng làm lại động tác cho nàng xem. Lòng bàn tay vuốt ve trên làn da mềm mại tinh tế, nàng hôn lướt qua môi Quý Hi, “ Lưu manh kiểu này, đã nhớ sao?”
Mặt Quý Hi thoáng chốc đỏ bừng lên, nàng nhíu mày khẽ cắn môi nhẫn nhịn, tay bám lấy thành sô pha, thân thể mềm nhũn. Cảm xúc phiêu phiêu khó tả.
Kiều Chi Du cười, cúi xuống nhìn hai má ửng hồng của Quý Hi, chính mình cũng không nhịn được hô hấp hỗn loạn, thực mê người.
Nghe thấy tiếng cười của Kiều Chi Du, lòng Quý Hi cũng ngo ngoe rục rịch, nàng vứt bỏ đi toàn bộ rụt rè, không chịu yếu thế, bắt đầu hành động làm càn.
“ Quý Hi!”
“ Ân.” Quý Hi giả ngu.
Kiều Chi Du nhăn mày, rên nhẹ ra tiếng, vừa thỏa mãn lại không thỏa mãn, nói cho cùng vẫn là hưởng thụ.
Quý Hi quấn lấy đôi môi Kiều Chi Du hôn say đắm, gần như là điên cuồng hôn, lúc này nàng mới hiểu, vì sao Kiều Chi Du lại không mặc vừa nội y của mình.
Mới vừa rồi các nàng còn có chút lý trí, nhưng hiện tại, nước đã tràn bờ đê, không gì có thể ngăn cản.
Kiều Chi Du cắn xuống vành tai Quý Hi, giọng nói run rẩy: “ ………. Tắm trước đã.”
( Ai còn nói Quý đáng yêu thụ nữa đi hahah)
*
Đêm an tĩnh.
Trong phòng chỉ có đèn ngủ đầu giường sáng lên.
“ Tắm lâu vậy?” Kiều Chi Du hỏi.
“ ……….” Quý Hi nghẹn lời.
Kiều Chi Du duỗi tay, mỉm cười kéo Quý Hi lên giường. Ôm một cái sưởi ấm. Vừa mới tắm xong, hai người thoáng hòa hoãn lại cảm xúc, nhưng mà, cũng chỉ hoãn lại được một chút ít.
Khăn trải giường cùng vỏ chăn đều được Quý Hi thay mới vào hôm nay, còn đặc biệt xả nước xả cho thơm, mùi oải hương nhàn nhạt, nhưng Quý Hi cảm thấy, mùi hương này sao có sánh bằng hương thơm trên người Kiều Chi Du.
Tuy nói hai người đã ôm nhau ngủ qua rất nhiều lần, nhưng cảm giác đêm nay mang đến lại hoàn toàn không giống mọi lần.
Thân thể Quý Hi căng thẳng, ôm Kiều Chi Du trong chốc lát, rồi mới chậm rải thả lỏng. Nàng lẳng lặng ôm lấy Kiều Chi Du, cảm xúc trước sau không thể bình tĩnh, ánh đèn ngủ chiếu xuống khuôn mặt Kiều Chi Du, nhìn thật nhu hòa, thật đẹp.
Chỉ mới nhìn, nhịp tim Quý Hi đã đủ loạn nhịp, đêm nay đã xác định là không thể bình tĩnh được.
Kiều Chi Du nhìn ra được Quý Hi đang khẩn trương, nàng cũng ít nhiều cũng có chút khẩn trương. Nàng vuốt ve trán Quý Hi, “ Ngốc ra nhìn ta làm gì?”
“ Thích nhìn.” Quý Hi si ngốc nói, ngay cả Kiều Chi Du nói nàng ngốc, nàng cũng thích.
“ Trước kia ta cũng không phát hiện ra ngươi ngốc ngốc mơ hồ như vậy.”
“ Làm gì nói ta ngốc.”
“ Vốn nghĩ rất ngốc.”
Giọng nói hơn thua một câu một câu nhẹ dần, nói một câu, khuôn mặt lại tiến đến gần hơn. Chờ Kiều Chi Du nói xong “ Vốn dĩ rất ngốc.”, đã vội hôn lên, hai bờ môi mềm mại triền miên lên nhau, lặp đi lặp lại cảm nhận sự ngọt ngào của đối phương đem lại. Đều đã nhẫn nhịn quá lâu, vừa chạm là lập tức bùng nổ ngay.
“ Quý lão sư.”
“ Ân?”
Kiều Chi Du nửa nghiêm túc, nửa trêu đùa hôn hôn: “ Có thể không? Hay để ta dạy ngươi.”
Quý Hi là người rất hiếu thắng, rất nhiều việc nàng đều vậy, nghe thấy Kiều Chi Du nói, nàng không thể nằm chịu trận được.
“ Quý Hi ngươi muốn làm gì?”
“ Ta ……… Ngươi nói đi?”
Từng đợt tiếng cười vang lên.
Qua đi, vừa nôn nóng lại vụng về.
Không biết là đá hay làm gì, cái chăn trên giường đã rơi xuống một nửa, bên cạnh có vài chiếc quần áo rơi rụng, là đồ cùng kiểu với nhau. Kiều Chi Du hỏi Quý Hi có phải là mua hàng giảm nửa giá nữa không, Quý Hi buồn tao, cũng không nói cho biết là nàng đặc biệt chuẩn bị mua đồ đôi giống nhau.
Giữa tháng 11 thời tiết Bắc Lâm ban đêm, có sử dụng từ lạnh lẽo để hình dung. Quý Hi cùng Kiều Chi Du rất sợ lạnh, nhưng đêm nay lại cảm thấy ấm áp từ trong ra ngoài.
Quý Hi vừa ôn nhu cẩn thận, lại vừa nhiệt tình háo thắng, mỗi lần Kiều Chi Du động tình gọi tên nàng, gọi nàng là bảo bối, nàng đều yêu đến muốn mệnh.
“ Bảo bối.”
“ Đau không?”
Kiều Chi Du mơ màng lắc đầu, chôn vùi nửa bên mặt vào gối, bờ môi khẽ nhếch lên, tràn ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, thân thể đã muốn hóa thành nước.
Thật đúng là cái người buồn tao đến đáng đánh.
Quý Hi hôn lên tóc Kiều Chi Du, cười trộm, nhìn Kiều Chi Du lúc này nàng thật muốn hòa vào xương cốt mình, nhìn thôi là không đủ, chỉ muốn cất đi làm của riêng mình nàng.
Thoáng an tĩnh để bình ổn lại cảm xúc, Kiều Chi Du câu lấy cổ Quý Hi mà hôn, cảm xúc trong thân thể vẫn chưa rút lui, cảm giác vẫn còn đó, chưa hoàn toàn tan đi.
Quý Hi đúng thật là có đủ kiên nhẫn, biết vậy đã làm sớm hơn, không cần phải nhẫn nhịn chịu đựng khó chịu lâu đến vậy.
Kiều Chi Du híp híp mắt nghỉ ngơi, muốn để cho cảm xúc lắng xuống. Hũ Nút nhà nàng thật quá biết làm, đã vậy thể lực còn quá tốt. J)))))))))))
Quý Hi cho rằng Kiều Chi Du đã quá mệt, cả ngày phải bận việc, đến tối còn bị mình lăn lội đến vậy, khẳng định là đã quá mệt. Nàng vỗ về khuôn mặt Kiều Chi Du, lại hôn hôn xuống: “ Chi Du.”
Kiều Chi Du tham lam luyến tiếc ôm chặt Quý Hi: “ Ân.”
“ Tắm rồi ngủ tiếp, ta giúp ngươi tắm.” Quý Hi thấy Kiều Chi Du mệt như vậy, lại hối hận, biết thế vừa rồi có phải hay không nàng lên nhẹ tay một chút….
Kiều Chi Du bỏ ngoài tai, tiếp tục sờ sọang, tìm môi Quý Hi, mở hàm ra, môi lưỡi giao nhau, một bên hôn sâu, một bên áp nàng xuống thân. Hôn mãnh liệt không ngừng.
Tim Quý Hi đập nhanh muốn nổ tung.
“ Chờ lát rồi tắm,” Kiều Chi Du véo véo eo nàng, nhỏ giọng cười: “ Khi dễ ngươi trước đã.”
Đêm còn dài, có đủ thời gian để từ từ hành sự, đã vậy ngày mai còn là cuối tuần, có thể làm muộn một chút, tất nhiên là không dễ dàng buông tha cho kết thúc sớm.
So với tưởng tưởng của Kiều Chi Du thì Quý Hi còn gầy hơn, thân thể thật mỏng manh, đường nét xương cánh bướm cùng cột sống phía sau đều có thể cảm nhận được, còn có eo thật thon, bờ môi nàng tinh tế di chuyển miêu tả rõ ràng.
Đêm nay nhìn đến hình xăm trên người Quý Hi, Kiều Chi Du lại bị kinh diễm thêm. Làn da Quý Hi thực lạnh, mỗi một tấc đều tương phản với bông hoa đỏ rực yêu dã, tựa như một bức tranh cổ vẽ trên giấy tuyên thành.
Kiều Chi Du dùng ngón tay vuốt ve lên đầu vai Quý Hi, dán môi lên vết sẹo hôn cẩn thận hôn từng li từng tí, giống như đang trân quý một bảo vật vô giá.
Là quyến luyến.
Cũng là đau lòng.
Quý Hi hít sâu một hơi, vốn tưởng rằng không ai có thể chữa lành vết sẹo này, nhưng giờ nàng đã biết, còn có người có thể làm được.
“ Có phải rất đau đúng không?”
“ Rất rất đau, ta vẫn nhịn được, cũng chưa từng khóc.” Quý Hi chưa từng tỏ ra yếu đuối hay thừa nhận đau trước mặt ai, nhưng chỉ cần ở trước mặt Kiều Chi Du, nàng có thể thản nhiên nói ra.
Quý Hi càng ngày càng thích hình xăm này, trước kia chỉ là dùng để che đậy đi vết sẹo, hiện tại nơi này lại được xem như là nơi cất dấu ký ức chuyện xưa của nàng với người mình yêu nhất.
“ Có ta ở đây, người không cần phải chịu đựng một mình nữa.” Kiều Chi Du nói.
“ Ân.” Quý Hi ôm chặt lấy Kiều Chi Du. Nàng chỉ cần có Kiều Chi Du, xem như nàng đã là người hạnh phúc nhất thế giới.
Khi nói những lời này, Kiều Chi Du đều vừa nói vừa hôn Quý Hi, xem như an ủi, cùng trấn an nàng.
Đêm ôn nhu như nước, nàng cũng ôn nhu như nước.
Kiều Chi Du di chuyển xuống hôn vào huyệt nhỏ của Quý Hi, khai phá mở ra một cách nhẹ nhàng ….. Quý Hi cong đầu gối lên, dùng mu bàn tay che lại hai mắt, quả thức nàng sắp điên rồi…
“ Thoải mái không?”
“ Ân.” Ngón tay Quý Hi xoa lấy nước dính trên môi Kiều Chi Du, ánh mắt mơ màng, nàng ngẩng đầu hướng đến Kiều Chi Du.
Kiều Chi Du lập tức đón nhận hôn nàng.
Kiều Chi Du phát hiện, khi Quý Hi hôn môi thực mềm, mời vừa rồi cao trào cũng thực mềm, phải nói mềm mại nhất lúc này.
Mới được nếm qua hương vị của tìиɦ ɖu͙ƈ, đều sẽ khiến cho mọi người trở lên nghiện, từng chút từng chút, từ mới lạ đến thuần thục. Lăn lộn lẫn nhau đã tới rạng sáng, vậy mà trong phòng ngủ vẫn chưa an tĩnh lại.
“ Chi Du.”
“ Làm sao vậy? Bảo bối.
Thân thể Quý Hi run rẩy nhẹ, tiếng rên phát ra từ miệng nhỏ, lầm bầm như nói mớ.
“ Sao vậy?”
Giọng nói của Quý Hi thoáng hơi lớn hơn: “ …….. Ta không chịu nổi nữa……”
Cả bộ mới có tý H tấn giang J, rất chi thanh thủy văn luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.