Bí Mật Cá Vàng

Chương 2: Tinh Hòa quay đầu lại, vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ




2. Tinh Hòa quay đầu lại, vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Editor: bevitlangthang
Khi Tinh Hòa về đến nhà, quần áo đã ướt một nửa, nhìn cậu có chút chật vật, Kiều Tâm Đào đang ngồi trước bàn ăn ăn cái gì đó nhìn qua, gọi một tiếng trong trẻo: "Anh."
Hôm nay Trần Nguyệt Lâm tan làm sớm, bà hơi kinh ngạc một chút rồi lấy khăn lông sạch trùm lên đầu cậu muốn giúp cậu lau, Tinh Hòa lui về sau nửa bước trốn tránh, tự mình nhận lấy khăn lông: "... Con tự lau được rồi."
Trần Nguyệt Lâm xấu hổ hai giây, không nhiều lời, bảo Tinh Hòa đi thay quần áo, rồi nhìn hơn phân nửa đồ ăn còn thừa trên bàn cơm: "Mẹ đi mua ăn khuya, thay quần áo xong thì ra ngoài ăn một chút, rồi làm bài tập."
Tinh Hòa nhìn Kiều Tâm Đào vài giây, bên miệng em ấy dính không ít tương sau khi ăn, đôi mắt to tròn không chớp mắt nhìn cậu, Tinh Hòa rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Con không đói bụng, mọi người ăn đi ạ."
Ánh sáng trong mắt Kiều Tâm Đào tối dần, mặc dù chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi ngây thơ, nhưng trực giác lại rất đúng, hình như anh bé không thích bé thì phải.
Trước kia, khi Tinh Hòa cùng Trần Nguyệt Lâm sống nương tựa lẫn nhau, quan hệ không đến nỗi xấu hổ như vậy, sau này Trần Nguyệt Lâm kết hôn với Kiều Vĩnh Hoa, sau đó Kiều Tâm Đào ra đời, sự quan tâm của Trần Nguyệt Lâm đều đặt trên người đứa bé, Tinh Hòa thiếu hụt tình yêu thương gia đình, nhưng cậu sẽ không nói, mặc dù cậu có thể tự điều chỉnh cảm xúc, nhưng trong lòng vẫn luôn có khúc mắc.
Tinh Hòa đi về phòng, cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm. Truyện Xuyên Nhanh
Vừa mở nước chưa lâu thì nước cũng đã nóng.
Tinh Hòa cởi quần áo xong, cơ thể cậu rất gầy, là dạng ăn hoài không mập, cơ thể gầy yếu dưới ánh đèn phòng tắm, trắng đến chói mắt.
Từ khi học tiểu học, Tinh Hòa là cậu bé gầy yếu nhất lớp, chơi kéo co hay chạy thể thao đều chưa từng có mặt cậu, cậu cũng không giỏi giao tiếp, có ít bạn, lúc nào cũng bị các bạn học lén gọi cậu bằng biệt danh khó nghe, bị xa cách cười nhạo, lâu dần, cậu chỉ có mình ên, càng thêm ít nói.
Nước ấm xối xuống làn da làm Tinh Hòa cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, dòng nước chảy xuống đầu vai, lướt qua bụng nhỏ mềm mại hơi nhô lên, chảy xuống khu vực bí mật.
Tinh Hòa là một người song tính, đơn giản mà nói, cậu có bộ phận sinh dục dị dạng, lỗ bướm vốn nên thuộc về con gái lại mọc ở phía dưới côn th*t của cậu.
Tinh Hòa cực kỳ chán ghét chỗ đó.
Một khi thời tiết nóng lên bên trong sẽ ẩm ướt dính nhớp, rất là khó chịu. Nhiều khi cậu chạy bộ quần lót sẽ bị lún vào trong miệng huyệt, những lúc như vậy Tinh Hòa luôn cắn môi chịu đựng hoàn thành chặng đường, sau đó đi vào nhà vệ sinh, bên dưới đã sớm ma sát đến chảy nước dầm dề.
Cậu không tình nguyện vạch miệng huyệt ra một chút, để dòng nước có thể rửa sạch bên trong, có lẽ là do dòng nước quá mạnh, nó xịt thẳng vào hòn le, trong nháy mắt kích thích tê dại xộc thẳng lên da đầu, cơ thể Tinh Hòa hơi run rẩy một chút, sau đó không rửa nơi đó nữa, bắt đầu ngẩn người.
Cậu nghĩ đến Du Hoài Hà, vào lúc Du Hoài Hà nói ra tên của cậu, Tinh Hòa không trả lời hắn, phản ứng đầu tiên của cậu là chạy trốn, lúc chạy thì bất cẩn làm rơi chiếc dù, cậu cũng quên mất là phải nhặt nó lên.
Cậu đã quen sống trong quỹ đạo cô đơn một mình, những hành vi tiếp xúc gần cậu đều không biết giải quyết như thế nào, trừ bỏ chạy trốn, thì chỉ có thể chạy trốn.
Cậu vẫn luôn ghét bản thân mình đúng là 'đồ không có tiền đồ', vì sao cậu lại không thể dũng cảm một chút, đã đi được bước đầu tiên rồi, vậy mà chỉ cần Du Hoài Hà trả lời cậu cậu liền xách mông chạy trối chết.
Giống như mọi thứ có liên quan đến Du Hoài Hà, cậu đều không có cách nào kiểm soát được mình.
Tinh Hòa không nhịn được mà nghĩ, Du Hoài Hà thích con trai, hay là con gái nhỉ?

Ngày hôm sau sau cơn mưa, không khí trở nên thoải mái sảng khoái.
Mặt trời mới mọc lên được một chút, từng tia nắng vàng nhạt chói lọi chiếu vào, nhuộm ra một vầng trời mới của trường trung học số 3. Học sinh lớp 11 còn chưa tới đủ, đã có lục đục học sinh đang chạy bài tập về nhà.
Tối hôm qua Tinh Hòa ngủ không ngon lắm, trước khi ngủ dòng suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại câu hỏi của Du Hoài Hà.
Ngày hôm qua cậu muốn nói gì nhỉ?
Tinh Hòa ghé vào bàn, không nhớ rõ lắm, cầm bút chọc chọc từ đơn trên sách, cũng không viết lên.
Tiết đầu là môn tiếng Anh, dựa vào khoá trước theo thường lệ sẽ là nghe và viết.
Lê Hiểu Mạn ngồi cùng bàn với cậu chưa tới, phòng học còn thưa thớt, trên hành lang còn có vài học sinh đang ăn sáng, Tinh Hòa vừa ăn rồi.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Trần Lâm bàn trước vô cùng lo lắng chạy vào lớp, bỏ cặp sách xuống liền xoè tay ra trước mặt Tinh Hòa, không khách sáo nói: "Đưa bài tập cho tôi, nhanh lên."
Tinh Hòa vẫn như ngày thường, đưa bài tập cho hắn.
Một tiếng cảm ơn từ phía Trần Lâm cũng không có, hắn liền quay người lại chuẩn bị chép bài, vở bài tập của Tinh Hoà còn chưa được mở ra, thì đã bị một bàn tay khác giựt lấy, sức mạnh rất lớn, với tính tình của Trần Lâm, hắn liền ngẩng đầu lên trừng lớn hai con mắt, sau khi nhìn thấy Du Hoài Hà đang đứng trước bàn mình, không biết vì sao hắn lại bị đôi mắt lạnh nhạt kia nhìn chằm chằm làm cho ỉu xìu, khí thế hừng hực lúc nãy đã biến mất hơn phân nửa, câm như hến.
Vở bài tập lại trở về tay Tinh Hòa một lần nữa, còn có một chiếc dù. Tinh Hòa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Du Hoài Hà đứng ở phía đối diện, trên mặt đối phương cũng không có biểu tình gì, nhưng trong lòng Tinh Hòa thật sự đang rất kích động, hồi lâu mới nghẹn ra hai chữ: "Cảm, cảm ơn..."
Nói xong liền cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa, cũng không biết Du Hoài Hà có nghe thấy không.
Du Hoài Hà không nói chuyện, yên lặng nhìn cậu trong chốc lát, khi hắn chuẩn bị đi, thì thấy dưới bàn gần chân cậu có một cây bút, hắn liền ngồi xổm xuống nhặt lên cho cậu, rồi mới rời đi.
Tinh Hòa ngây người.
Một hồi lâu bạn cùng bàn của cậu cũng đã tới, cô vừa mới ngồi xuống liền thấy người bên cạnh đang đần mặt ra, Lê Hiểu Mạn ngồi cùng bàn với Tinh Hòa cũng đã lâu rồi, quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng mà tính tình cậu có chút quái gở, dù sao Lê Hiểu Mạn cũng đã quen, không nhịn được mở miệng nói: "Tinh Hòa, sao sáng sớm người cậu lại nóng thế, mặt đỏ bừng hết rồi, không sao chứ?"
Tinh Hòa thấy xấu hổ hơn nữa, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Tiếng chuông vang lên, tiết tự học lúc sáng liền bắt đầu, trong phòng học toàn là âm thanh đọc sách, cũng có những người lợi dụng tiết này mà nhỏ giọng xì xầm với nhau, Tinh Hòa có một loại cảm giác như đang nằm mơ, cậu hốt hoảng.
Nét ửng hồng trên khuôn mặt giảm đi được một chút. Cậu mở sách tiếng Anh, thấy Lê Hiểu Mạn đang tự mình sửa chính tả từ đơn, thừa dịp không ai chú ý, trộm liếc mắt nhìn Du Hoài Hà cách đó không xa.
Người ta cũng đang nghiêm túc viết bài, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Tinh Hòa quay đầu lại, cắn môi, vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.