Bí Mật Cá Vàng

Chương 27: Như một Dải Ngân Hà ồ Ạt tuôn ra ngoài




27. Như một Dải Ngân Hà ồ ạt tuôn ra ngoài.
Editor: bevitlangthang
Hôm nay hôn môi không giống như bình thường cho lắm.
Tinh Hòa không thể nói không giống chỗ nào. Hình như lúc Du Hoài Hà hôn môi cậu, trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Tinh Hòa nhắm mắt lại hôn môi cùng hắn, lưng dựa vào cánh cửa trong lớp.
Lúc nãy khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Du Hoài Hà bỗng nhiên giữ đầu cậu đặt một nụ hôn xuống. Nhất thời Tinh Hòa không kịp phòng bị mà hơi ngửa ra sau, may mà Du Hoài Hà nhanh tay giữ lấy cái ót sau cổ, không đến mức đập đầu vào cánh cửa.
Du Hoài Hà hôn vừa nghiêm túc mà tinh tế, cánh môi Tinh Hòa mềm mại, rất thích hợp để hôn môi. Hắn nhớ có một lần hôn môi cùng Tinh Hòa trong lúc cậu đang ngậm kẹo, đó là lần đầu tiên hắn nếm được vị ngọt trên môi đối phương, giống như mứt hoa quả vậy, không ngấy một chút nào. Nhưng mà hôm nay, Tinh Hòa không ăn kẹo, hắn vẫn nếm được vị ngọt đó.
Vừa hút vừa cắn, không thể nào tách ra được.
Tinh Hòa còn đang chìm đắm trong sự vui sướng vì câu trả lời 'được' vừa rồi của Du Hoài Hà, bị những nụ hôn liên hoàn của hắn làm cho nhịn không được cong cong khóe miệng. Đặc biệt là hôm nay, Du Hoài Hà cực kỳ dịu dàng, Tinh Hòa thừa dịp hắn đang gặm cắn môi dưới của mình, hơi trốn về phía sau một chút, tách ra.
Trong mắt Tinh Hòa ngậm đầy ý cười, đôi mắt cậu sáng lấp lánh.
Du Hoài Hà nhấp môi nhìn người trước mặt, cậu thẹn thùng e thẹn, lại giống như muốn đem hết sự vui vẻ của mình ngay lúc này biểu hiện hết lên đôi mắt đó, dâng hiến cho hắn.
Tinh Hòa cực kỳ, cực kỳ sung sướng.
Du Hoài Hà rất ít khi thấy Tinh Hòa như vậy, trước đó, những niềm vui như vậy Tinh Hòa đều cẩn thận giấu đi, cậu không biểu hiện ra ngoài rõ ràng như lúc này.
Bọn họ còn đang ở trong trường, Tinh Hòa cũng đã đem tình cảm bấy lâu này của cậu nâng lên trước mặt hắn.
Tim Du Hoài Hà đập hẫng đi một nhịp.
Tinh Hòa như vậy, rất động lòng người.
Tinh Hòa nói: "Hoài Hà, cậu không được đổi ý đâu đó."
Du Hoài Hà gật đầu, "Không đổi ý."
Tinh Hòa nghe được lời bảo đảm, thoả mãn trong lòng tăng lên gấp đôi.
Cậu liếm môi dưới, chậm rãi đưa mặt lại gần sát Du Hoài Hà, lông mi nhẹ nhàng run rẩy. Ngay tại thời khắc hai đôi môi chuẩn bị chạm nhau thì cậu dừng lại, sau đó Tinh Hoà vươn đầu lưỡi ngắn ra một đoạn, liếm lên môi Du Hoài Hà.
Gãi đến lòng hắn ngứa ngáy.
Du Hoài Hà há miệng thở dốc ngậm đầu lưỡi Tinh Hòa vào miệng, hút cắn.
"Ha..." Tinh Hòa mềm nhũn hừ một tiếng, ngoan ngoãn thè lưỡi ra cho Du Hoài Hà ăn.
Quá sắc tình rồi.
Một hồi lâu sau mới kết thúc.
Du Hoài Hà hỏi cậu: "Giờ có thể về nhà cùng nhau rồi đúng không."
Tinh Hòa còn bởi vì nụ hôn kia mà mặt đỏ bừng, đầu gục lên vai Du Hoài Hà, không nhìn hắn, trai tim đập thình thịch không dừng lại được.
Bọn họ quay về lớp số 2 lấy cặp sách. Học sinh đã đi bớt chỉ còn lại vài học sinh nội trú.
Chân Tinh Hòa vẫn chưa lành hẳn, lúc đi đường có chút chậm. Du Hoài Hà cũng không vội, liền thả chậm bước chân chờ cậu.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Bọn họ ra tới sân trường, trùng hợp chạm mặt với chú bảo về từ trong phòng bảo vệ đi ra, nhìn thấy hai người bọn họ, Tinh Hòa cười một chút, hô một tiếng "Chú Thường".
"Bạn nhỏ Tinh Hoà, về nhà sao," chú bảo vệ cũng cười theo, rất hòa ái, lại nhìn Du Hoài Hà, đúng thật là dạo này ông không nhìn thấy hai người bọn họ đi cùng nhau, mới hỏi Tinh Hòa tiếp, "Làm huề rồi sao?"
Du Hoài Hà không trả lời, hắn nghe thấy Tinh Hòa trả lời 'dạ' một tiếng.
"Vậy hai đứa về nhà sớm đi, chú ý an toàn."
Đến trạm xe bus, Tinh Hòa chuẩn bị tạm biệt Du Hoài Hà, Du Hoài Hà cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, hắn nói rằng 'đưa Tinh Hòa về nhà'.
Đưa... Mình... Về... Nhà.
Trong lòng Tinh Hòa âm thầm lạp lại bốn chữ này, sắp thuộc lòng đến nơi.
"Cười ngốc cái gì đó?"
"A, có gì đâu..."
Du Hoài Hà lại đánh giá Tinh Hòa một chút, rõ ràng là đang cười, còn cãi bướng. Hắn đổi đề tài, "Lúc nãy chú Thường nói làm huề là ý gì vậy?"
Tinh Hòa đá hòn đá nhỏ dưới chân, chậm rãi kể cho Du Hoài Hà nghe.
Lần đó Tinh Hòa bị nhốt trong nhà vệ sinh, chính là lúc chú bảo vệ đang tuần tra sân trường vòng cuối giúp cậu mở cửa, nhờ vậy mà từ đó chú bảo vệ có ấn tượng với Tinh Hòa, còn hỏi cậu vì sao mấy ngày đi học có mình ên vậy, bạn học nam phía trước hay đi cùng đâu rồi. Chú bảo vệ cho rằng hai người bọn họ đang giận nhau.
Tinh Hòa không định giảii thích quá nhiều, nhưng cậu cũng không phủ nhận.
Hai người bọn họ chậm rãi đi tới, trên mặt đường có chút ướt. Hôm qua sau cơn mưa, không khí tươi mát hơn rất nhiều, nhánh cây còn đọng lại từng giọt nước, giống như sau một đêm liền tràn ngập sắc xuân, xanh tươi mơn mởn.
"Tới nhà tớ rồi."
"Ừm." Du Hoài Hà gật gật đầu.
Hôm nay là chủ nhật, bởi vì Du Hoài Hà bị yêu cầu phải ở nhà tự kiểm điểm hai ngày, lần gặp mặt tiếp theo của hai người bọn họ sẽ là thứ tư. Thế là hắn nói: "Thứ tư gặp."
Tinh Hòa đồng ý, đi vài bước rồi quay đầu lại nhìn xem, phát hiện Du Hoài Hà còn đứng đó, bộ đồng phục trắng xanh mặc trên người hắn vừa sạch sẽ vừa tươi mới, hơi thở thiếu niên mười phần, ngay thẳng giống như một thân cây ngày xuân.
Cậu vẫy tay với Du Hoài Hà thêm một lần nữa, mới xoay người lên lầu.
-
Chuyện thứ nhất sau khi Trần Nguyệt Lâm tan làm về nhà là tìm Tinh Hòa.
Bà nôn nóng, kéo tay áo Tinh Hòa lên, nhìn thấy cánh tay không có vết thương gì, rồi đi kiểm tra cổ và chân của cậu. Tinh Hòa không rõ vì sao bà lại làm vậy, vì thế cậu hỏi bà đã xảy ra chuyện gì.
Trần Nguyệt Lâm thấy trên đùi cậu có một vết đỏ, hốc mắt bà hơi đỏ lên một chút, "Hoà Hòa..."
Tinh Hòa kéo quần áo xuống che đi vết thương đã đóng vẩy, cẩn thận giải thích: "Đã tốt hơn rồi ạ."
Trần Nguyệt Lâm không chỉ đau lòng vết thương này, bà còn đau lòng cho Tinh Hòa nữa. Buổi chiều bà nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm lớp, mới biết được Tinh Hòa ở trường bị bắt nạt, tim bà lập tức như bị bóp nghẹt, Trần Nguyệt Lâm nhíu mày, không yên tâm, "Con ở trường bị bắt nạt sau không nói cho mẹ biết... Hôm đó mẹ hỏi sao không chịu nói sự thật, con có biết mẹ lo lắng lắm không? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ..."
Bà càng nói càng đau lòng.
"Kể từ lúc con học cấp ba giữa hai mẹ con mình dần dần có khoảng cách, nhưng mà, những chuyện nghiêm trọng như thế vẫn nên nói cho mẹ biết chứ..."
Trong lòng Tinh Hòa cũng có chút khó chịu, cậu vừa nhấc mắt, liền thấy Kiều Tâm Đào ngơ ngác đứng ở cửa phòng, Tinh Hà bất lực chớp mắt, không hiểu vì sao mẹ mình lại khóc.
Nói đúng ra, kể từ lúc Kiều Tâm Đào sinh ra Tinh Hòa và Trần Nguyệt Lâm dần dần có sự ngăn cách.
Nhưng thật ra, Kiều Tâm Đào là một đứa bé vô tội. Bé còn nhỏ, không hiểu những thứ này, bé muốn có bao nhiêu tình yêu thương từ mẹ, mẹ liền cho mẹ bấy nhiêu.
Chỉ là tình yêu bé nhận được nhiều hơn so với Tinh Hòa.
Nhưng Tinh Hòa không nên làm bé tức giận làm gì.
"Hoà Hoà, chúng ta chuyển trường cũng được, trường này không tốt, học sinh hư quá nhiều, chúng ta đổi qua một trường tốt hơn, sẽ không có ai bắt nạt con nữa."
"Mẹ," Tinh Hòa vừa nghe thấy hai chữ 'chuyển trường' lập tức khẩn trương, "Bây giờ con không sao cả, mẹ đừng lo lắng."
Cậu cúi đầu, nghĩ đến Du Hoài Hà, lại bổ sung thêm: "Con không muốn chuyển trường, học sinh kia đã bị thôi học. Sẽ không có người khác đâu ạ."
Cậu muốn đi học cùng Du Hoài Hà, cho đến khi tốt nghiệp, thậm chí về lâu về dài sau đó.
Trần Nguyệt Lâm thấy khuôn mặt Tinh Hòa nghiêm túc, bà cũng không tiếp tục kiên trì nữa, bà ngồi suy tư trong chốc lát, không yên tâm, thử dò hỏi: "Người đó... Vì sao lại bắt nạt con? Hắn... Không phải hắn đã biết bí mật của con đó chứ..."
Tinh Hòa không ngờ bà sẽ đột nhiên nói về đề tài này, sửng sốt một chút mới lắc đầu, "Hắn không biết."
Trần Nguyệt Lâm nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy tay cậu, dặn dò, "Tinh Hòa, con phải tự bảo vệ mình cho tốt, không thể để người khác biết, bất luận kẻ nào cũng không được, biết không?"
Tinh Hòa cúi đầu, nhỏ giọng 'dạ' một tiếng.
Lúc này Trần Nguyệt Lâm mới yên tâm.
- ---
Tác giả:
Lại có chuyện phải làm, sau này không thể đăng truyện mỗi ngày được nữa đâu nhá.
Muốn hỏi mọi người một chút, tôi lại muốn đổi một cái tên truyện mới, gọi là 'Hoài Tinh', là tên hai người bọn họ ghép lại, cảm thấy nó có liên quan một chút đến văn án của tôi 'Anh không có một vì sao nào khác ★'.
Mọi người thích 'Bí Mật Cá Vàng' hay 'Hoài Tinh' hơn?
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là mọi người thích Tinh Tinh và bé Du! ฅ՞•ﻌ•՞ฅ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.