Bí Mật Của Đông Chí

Chương 4: Tiểu Dạng Nhi




Sau một trận gà bay chó sủa, mèo lớn mèo nhỏ gì đều bị Đông Chí đuổi hết ra ban công.
Ban công được che kín lại, hai bên vách tường để mấy cái kệ gỗ, mặt trên để mấy chậu cây nhỏ. Đông Chí tuy không biết chăm sóc cây nhưng anh rất chịu khó, một khi phát hiện bồn hoa nào sắp chết, anh sẽ lập tức mua cây mới thay thế, sau đó đem cái cây sắp chết kia xuống trồng trong vườn hoa dưới lầu. nói đến cũng kỳ quái, mấy cái cây nửa sống nửa chết được anh chuyển xuống trồng ở dưới lầu, không quá vài ngày sau liền trở nên thần thái sáng láng xanh tươi mơn mởn. Lầu trên lầu dưới đều lấy cái này để trêu ghẹo anh, nói anh vì muốn thay đổi hoàn cảnh cư trú của mọi người mà tích cực cống hiến vân vân…
Ngoài ban công Đông Chí trải một tấm thảm lông dê cũ mang từ nhà tới, vừa lúc làm chỗ ngủ lâm thời cho đám tiểu động vật tới cửa tìm chỗ che chở. Thảm tuy cũ, nhưng sờ vào vẫn có xúc cảm dày dặn mềm mại, hết sức thoải mái. Trời nắng, đám mèo con ở phụ cận quanh đây đều chạy tới nằm phơi nắng. có đôi khi Đông Chí đi dạy trở về, còn có thể thấy đám tiểu tử kia nằm trên ban công ngủ tới bốn chi ngã chổng vó.
Một góc ban công, phía dưới chân cái bình cắm mấy cái lông công, Đông Chí để thêm vài cái bát con, đây là Đông Chí chuẩn bị bát đựng đồ ăn và nước uống cho tụi nó, nhưng hôm nay đám tiểu tử này đã ăn vụng nhiều lương thực dự trữ như vậy, xem ra không cần cho tụi nó ăn thêm bữa tối nữa.
Đông Chí tức giận một mình ở trong phòng bếp mân mê làm cơm chiều, hôm nay lái xe tới nơi xa như vậy, đã sớm đói bụng đến kêu ầm ĩ. Vốn tính lấy chân giò hun khói kẹp với bánh ăn, hiện tại thì hay rồi, cái gì cũng hết sạch. Anh vốn lười biếng, buổi trưa ăn cơm trong căn tin trường, buổi tối không ra ngoài ăn thì cũng là gọi thức ăn nhanh, hoặc mua bánh bao, cháo, cùng lắm là về nhà nấu mì gói. Ngẫu nhiên mẹ Lăng nhìn không được sẽ tới đây nấu một bữa ngon lành cho con trai.
Đối với cái ăn, Đông Chí chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là cam đoan bản thân sẽ không đói chết.
Mới vừa ném nốt đống mì sợi vào trong nồi, dư quang khóe mắt thấy Tiểu Dạng Nhi là một bé mèo con đáng yêu lông vằn mắt màu lục ló đầu vào cửa phòng bếp ngó nghiêng nhìn một lúc, sau đó men theo góc tường tiến vào.
Đông Chí hừ một tiếng.
Tiểu Dạng Nhi dừng bước, ngại ngùng nói: “Đông Chí… Đông Chí… anh đừng nóng giận…”
Đông Chí cạch một tiếng đậy cái nắp nồi lại.
Tiểu Dạng Nhi giơ móng vuốt lên gãi gãi ria mép, ngượng ngùng nói tiếp: “Vậy…bọn em bồi thường cho anh…”
“Bồi thường?!” Đông Chí đang tức giận nhưng bị bộ dạng bé con chọc cười: “Tụi mày định lấy cái gì để bồi thường? bắt chuột cho tao sao?”
“Không phải, đương nhiên không phải.” bé con có chút sốt ruột: “Bọn em có thể…”
Đông Chí tuy rằng sinh khí vì đám mèo hoang này ngay cả một chút chân giò hun khói cũng không lưu lại cho mình, nhưng nhìn thấy bộ dạng tụi nó nhỏ xinh đáng yêu lại ngượng ngùng không được tự nhiên, bất giác có chút mềm lòng. Chúng nó đều bởi vì tuổi già hoặc sinh bệnh mới bị chủ nhân vứt bỏ, mèo lưu lạc ở trong quần thể vốn thuộc loại yếu thế, bình thường đến cái thùng rác cũng phải xếp hàng phía sau đám mèo cường tráng khỏe mạnh mà nhặt nhạnh đồ ăn thừa, thường xuyên bữa no bữa đói. Hôm nay hẳn là đã đói bụng lắm rồi đi.
“Được rồi, được rồi.” Đông Chí trắng mắt liếc nó một cái: “Lần sau nhớ lưu lại cho tao một cái, đừng có ăn sạch sẽ như vậy, lão tử cũng đói bụng.”
Tiểu Dạng Nhi gục đầu xuống, nho nhỏ kêu meow một tiếng.
Đông Chí cầm đũa gắp mì trong nồi ra: “Mày đi hỏi mấy nhóc kia, có muốn ăn thêm chút mì không? Chỗ này tao nấu hơi nhiều.”
Hai mắt Tiểu Dạng Nhi sáng ngời, xoay người ba bước thành hai phóng ra khỏi bếp.
Đông Chí trong lòng bỗng có chút áy náy.
Trời mưa cả một đêm, đến gần sáng mới chậm rãi ngừng lại.
Đông Chí cả đêm nghe thấy đám mèo ở ban công ngoài phòng khách loạt xoạt loạt xoạt chạy tới chạy lui, cũng không biết chúng nó đang vội vàng làm cái gì, ầm ĩ khiến anh cả đêm cũng phải tỉnh giấc vài lần, khi rời giường đi rửa mặt mới phát hiện vành mắt mình đen xì. Nhóm mèo hoang còn chưa đi, mỗi khi qua đêm ở nhà Đông Chí, theo thường lệ còn cố cọ thêm một bữa ăn sáng.
Cá con đêm qua để trong tủ lạnh lấy ra cho giã đông, Đông Chí hầm cháo, chiên bánh màn thầu và cá con, mùi cá chiên bay ra hấp dẫn đám mèo lớn mèo nhỏ ngoài kia.
Giống như bầu trời sau cơn mưa lại sáng, trong không khí tràn đầy hương vị khoan khoái nhẹ nhàng dễ chịu, ánh mặt trời xua tan đám mây đen, ánh nắng sáng lạn chiếu xuống đến sương sớm trên cành lá cũng trở nên trong suốt như bảo thạch. Nhóm Miêu Miêu hoạt bát nghịch ngợm ở bên cạnh Đông Chí, thi nhau kêu meo meo, còn cào cào ống quần anh, có bé con thậm chí còn đu mình bám lên vạt quần anh. Tuy rằng có chút ầm ĩ, còn bị cào xước vạt quần, nhưng trong lòng Đông Chí vẫn thập phần cảm thấy sung sướng.
Sau khi ăn uống no đủ, nhóm Miêu Miêu từng bé một tới cọ cọ ống quần Đông Chí tỏ vẻ cảm tạ, sau đó ngựa theo đường cũ mà từ ban công cửa sổ nhảy ra ngoài. Bé mèo con ở lại cuối cùng thấy Đông Chí xoay người chuẩn bị đi giày tới trường, do dự một chút, thấp giọng nói: “Đông Chí, mấy ngày nay anh nhớ phải cẩn thận một chút nha, đừng về nhà quá muộn.”
Đông Chí sửng sốt một chút: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Tiểu Dạng Nhi liếm liếm móng vuốt: “Buổi tối hôm trước, bên hồ có người bị cướp.”
Nó nói bên hồ chính là chỉ cái hồ nhỏ ở bên ngoài gần cửa sau khu kí túc nhân viên trường, khu Nam Sơn trước khi bắt đầu khai phá kiến thiết còn được dân bất động sản lấy làm trọng điểm đầu tư, chẳng những xây dựng chòi nghỉ mát và trồng cây quanh hồ, còn đặt một cái tên rất hay cho nó: hồ Bích Ba. Có rất nhiều nhân viên trong trường sau khi ăn tối đều thích tới bên hồ đi tản bộ, ngay cả mấy nhân viên đã về hưu ban ngày cũng sẽ tới đó chơi cờ, tập thể dục hoặc tâm sự trò chuyện. trong ấn tượng của Đông Chí, đây là một nơi thập phần náo nhiệt, theo lý thuyết mấy vụ cướp bóc không phải nên phát sinh ở những nơi hẻo lánh hay sao?
“Thật đó.”  Tiểu Dạng Nhi thấy anh trầm mặc không nói năng gì còn tưởng anh không tin, lại bổ sung thêm: “ Chính Tiểu Xám tận mắt nhìn thấy mà.”
“Không, không phải không tin.” Đông Chí vội nói: “Chỉ là có chút ngạc nhiên, nơi đó không phải cả ngày đều rất náo nhiệt sao?”
“Không phải xảy ra ở ban ngày đâu.” Tiểu Dạng Nhi chun mũi: “Là buổi tối, lúc không có người. Có hai người kia đang ôm hôn nhau ở bên hồ, đã bị một nhóm người cầm dao đe dọa.”
“Đã báo công an chưa?” đối với chuyện phạm tội phát sinh ở xung quanh mình, Đông Chí vẫn rất khẩn trương.
Tiểu Dạng Nhi lắc đầu: “Em lại không biết bọn họ, báo công an hay chưa em mới không thèm quan tâm đâu.” Nói xong còn liếc mắt nhìn anh một cái, đôi mắt híp lại thần sắc kiêu ngạo vô cùng.
Đông Chí nhìn mà buồn cười, nhịn không được lại gần xoa xoa đầu nó: “Tao biết mày quan tâm tao nhất mà. Cám ơn, bé cưng, lần sau sẽ mời mày ăn cá.”
Bé mèo con cọ cọ trong lòng bàn tay anh, cuối cùng tiêu sái duyên dáng xoay người đuổi theo đồng bọn.
Đông Chí nghĩ nghĩ, lấy di động ra gọi điện cho Tiểu Chúc ở lầu trên. Tiểu Chúc cũng là giáo viên trung học Nam Sơn, là thầy giáo dạy ngữ văn, từ khi Đông Chí dọn tới đây vẫn luôn cùng anh ta làm hàng xóm, ngẫu nhiên khi thời tiết không tốt, lúc tan tầm sẽ cùng mấy thầy cô độc thân khác đồng thời đi ké xe của anh ta về kí túc.
Tiểu Chúc vừa nghe Đông Chí hỏi chuyện này, lập tức liền lên tinh thần: “A, cậu còn không biết à, hai người kia chính là con gái của Từ lão đầu tổ hóa học và con rể tương lai của ổng. vừa rồi khi tôi ra ngoài ăn sáng, thấy tất cả mọi người đều bán tán về chuyện này đó.”
Từ lão đầu kỳ thật cũng không già lắm, còn chưa tới 50, nhưng bởi vì đỉnh đầu bị hói mà nhìn tương đối già, cho nên mới có biệt hiệu như vậy, người này nhìn qua tương đối nghiêm túc, nhưng thực ra lại là một người rất dễ ở chung.
“Chuyện này giờ hẳn đã truyền khắp nơi rồi.” ngữ khí Tiểu Chúc càng nói càng hưng phấn: “Nghe nói khi bọn cướp đang thực hiện hành vi có một cơn gió yêu ma thổi tới, rồi một bóng đen bay vụt qua. Ngay sau đó dao của bọn cướp cạch một tiếng rớt xuống đất… Aiz, cậu đừng không tin, mấy tên cướp đó đều bị dọa sợ chạy mất hồn mất vía luôn đấy, nghe nói vẫn chưa bắt được bọn chúng.”
“Cơn gió yêu ma gì chứ….anh đang viết sách à?!” Đông Chí nghe mà cảm thấy mây mù dày đặc, nhưng mà nghe anh ta nói có một bóng đen bay vụt qua gì đó, Đông Chí có chút hoài nghi liệu đó có phải là Tiểu Xám không. Chủ nhân trước đây của Tiểu Xám là một bà chủ tiệm sách, bà ấy không có người thân, liền coi nó trở thành con mình, đến chỗ nào cũng mang nó theo. Có một buổi tối, trên đường về nhà bà ấy gặp phải bọn cướp, rồi bà ấy bị thương nặng, lại thêm đã lớn tuổi, ca phẫu thuật không thành công, liền qua đời ngay trong bệnh viện. Tiểu Xám bị cụt nửa cái đuôi cũng vì chuyện đó mà ra, cho nên nó hận nhất loại chuyện này.
Đông Chí nhớ lại bộ dạng Tiểu Xám vừa rồi cao hứng phấn chấn ăn cá chiên, trong lòng khó hiểu có chút chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.