Bí Mật Của Đông Chí

Chương 97: Bị bỏ rơi?




Trang Châu tức giận.
Đông Chí uể oải phát hiện Trang Châu đang thật nổi giận với mình, cho dù lần trước vì Hạ Mạt mà muốn đá anh ấy, anh ấy cũng không tức giận mà còn mang theo nhóm miêu miêu cẩu cẩu đường xa lặn lội đi tìm. Gặp mặt cũng không có một câu trách cứ, nhưng lúc này, hắn cư nhiên không để ý tới mình!
Tối đó cãi nhau, đêm hắn liền ngủ trên ghế sa lông ngoài phòng khách, Đông Chí cố ý để cửa hắn cũng không vào. Sáng dậy chạy thể dục xong trực tiếp tới nhà vệ sinh trong phòng khách, còn thừa dịp Đông Chí đang đánh răng rửa mặt, vào phòng thay quần áo, chờ tới khi Đông Chí từ buồng vệ sinh đi ra, Trang Châu đã xuống lầu. Đông Chí giả bộ không thèm để ý đi xuống lầu, ông anh dỗi hờn này đã khởi động xe không thèm liếc một cái ra khỏi nhà.
Đông Chí nhìn theo bóng chiếc xe lái đi, vẻ mặt bất mãn cùng con trai hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
Hắc Đường đồng tình lắc lắc cái đuôi: “Anh bị bỏ rơi rồi!”
Đông Chí nghiến răng nghiến lợi: “Còn lâu.”
“A!” Hắc Đường ý tứ không rõ kêu lên một tiếng, ngồi tại chỗ cân nhắc một lát lại hỏi Đông Chí: “Anh thật sự sẽ bị cha tôi bỏ rơi sao?”
Đông Chí tràn đầy nóng nảy: “Trước khi tao bị bỏ rơi cũng sẽ đem mày đi bán trước. Liền bán vào quán thịt chó lần trước mày gạt tao đó —  nếu mày chờ mong loại tình tiết này phát sinh, tao sẽ khiến cho mộng đẹp của mày thành sự thật. Tao còn bảo chủ quán để lại cho tao một ít thịt về nấu lẩu ăn.”
Lông trên lưng Hắc Đường đều dựng đứng, hoảng sợ nhìn anh một khắc, run run lùi về sau hai bước, cụp đuôi chạy biến. Cha nó hiện tại không ở nhà, trong các câu chuyện cổ tích, mẹ kế độc ác đều thừa dịp này mà hại chết nhân vật chính đáng thương, nó một chút cũng không muốn mình biến thành nhân vật chính đáng thương trong các câu chuyện cổ tích.
Hắc Đường chạy được hai bước, lại quay đầu về phía Đông Chí giơ giơ móng vuốt với anh.
Đông Chí: “…”
Được rồi, kỳ thật móng vuốt nó toàn thịt với lông tròn vo một mảng, mấy cái đầu ngón chân cũng không nhìn rõ, Đông Chí vô pháp phỏng đoán nó có đang thật sự dựng thẳng ngón giữa với anh hay không. Nhưng cái động tác đáng khinh này rất hợp với biểu tình căm giận của nó, Đông Chí thế nào cũng cảm thấy trực giác của mình không sai. (Jer: =))) tôi đi chết đây, chó dựng ngón giữa=)))
“Mày chán sống rồi?” Đông Chí xuất ra tư thế như sắp bắt gà nhào về phía nó: “Lão tử không bán mày không được!”
Là một con chó ngốc, Hắc Đường tuy rằng không hiểu dựng thẳng ngón giữa rốt cuộc có ý nghĩa gì nhưng nó thấy trong phim có rất nhiều, nó cũng biết người bị dựng ngón giữa sẽ thập phần tức giận vì thế nó vô sự tự thông lĩnh hội được động tác đả kích người khác này. Quả nhiên, thấy nó khoa tay múa chân như vậy, Đông Chí lập tức liền cuồng hóa.
Hắc Đường chạy trối chết, lúc chạy ra khỏi cửa hông phòng bếp còn không quên gào lên: “Anh ngược đãi tôi! Cha ta mà biết nhất định sẽ bỏ rơi anh, nhất định sẽ!”
Đông Chí nhất thời có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời mà gào thét. Tình cảnh của mình có cần bi thương đến vậy không, bên ngoài có cường địch không nói, nội bộ còn cùng minh hữu bất hòa, bên cạnh còn có đồng đội heo mong chờ mình bị đá ra khỏi cửa…Con cẩu ngốc này có phải vẫn luôn cảm thấy mình bị đá ra khỏi cửa rồi sẽ phi thường vui sướng hay không? Ai tới nói cho tôi biết rốt cuộc là vì cái gì a?!
Ba con mèo thấy không khí nhà mình hôm nay không đúng, đã sớm chạy ra sân chơi. Đông Chí ở trong nhà trống rỗng chuyển động một vòng, trong chốc lát lại sinh hờn dỗi, quyết định ra ngoài tản bộ giải sầu, thuận tiện giải quyết vấn đề bữa sáng của bản thân.
Aiz, bữa sáng dinh dưỡng mỗi ngày không còn người làm cho…
Khó trách đến Hắc Đường cũng cảm thấy mình đã bị bỏ rơi.
Đông Chí đi bộ ra ngoài tiểu khu tìm một nhà hàng để lấp đầy cái bụng đói, sau đó lại lượn một vòng trở về. Hôm nay anh không có tiết, tâm tình lại không tốt, cũng chả muốn tới trường. Tối hôm qua Trang Châu tức giận với anh, tự nhiên sẽ không thực hiện điều kiện buổi tối cõng Hắc Đường ra ngoài mua táo, nên chỉ có thể tự mình đi mua.
Phía sau Ngự Cảnh Uyển, gần hồ có một cửa hàng hoa quả, buổi tối mỗi khi Đông Chí và Trang Châu rảnh rỗi sẽ thường xuyên đi bộ tới đây mua hoa quả, trước kia mua đồ đều là Trang Châu xách về nhà, hiện tại chỉ có một mình anh tội nghiệp xách theo đống hoa quả nặng trịch về nhà. Đông Chí thở dài, cảm thấy cuộc đời mình thật sự bi kịch. Rõ ràng người bị khi dễ là mình, như thế nào đến cuối cùng mình lại trở thành thế bị động thế này?
Cách đó không xa truyền tới tiếng vỗ cánh, lập tức một giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai anh kêu kên: “Đông Chí, đi dạy à?”
Đông Chí hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn, đó chính là con yểng ở kí túc xá trước kia, nó đang đậu trên cành cây ngây ngô cười với anh.
“Sao mày lại bay tới đây?”
Con yểng thu cánh, ngoẹo cổ thở dài một tiếng: “Thời thế thay đổi, một lời khó nói hết.”
Đông Chí khóe miệng co rút: “Mày chậm rãi cảm khái, tao còn có việc, đi trước.”
Con yểng vội nói: “Này, này, anh chờ chút. Thật vất vả mới gặp được người quen, anh không thấy tâm tình tôi đang rất kích động sao?”
Đông Chí không biết phải làm sao: “Vậy mày nói đi, sao mày lại tới đây?”
Con Yểng nghiêng nghiêng đầu: “Anh muốn nghe chi tiết câu chuyện hay phiên bản ngắn gọn?”
Đông Chí quay đầu bước đi.
“Này này, đừng đi a,” con yểng vỗ cánh bay theo: “Không phải tôi đang đùa anh đâu a, chỉ là thấy người quen nên cao hứng quá thôi, nhất thời có chút hí hửng.”
Đông Chí tà liếc nó một cái, bỗng nhiên cảm thấy nó cũng thực đáng thương, giống như mình vậy.
Con yểng không khách khí đậu trên vai anh, móng vuốt nho nhỏ bám vào áo anh, Đông Chí thấy ngưa ngứa khẽ né tránh một chút, con yểng lung lay không vững, suýt nữa ngã lăn từ trên vai anh xuống: “Ai nha, anh đứng vững đi, suýt nữa ngã chết tôi rồi. Anh có muốn nghe tôi kể chuyện không đây?”
Đông Chí: “…Mày làm như tao hiếm lạ lắm ấy.”
Con Yểng thấy anh muốn vươn tay đẩy đẩy chính mình, cũng không ầm ĩ nữa, thành thành thật thật nói: “Chủ cũ của tôi phải chuyển nhà, trước khi đi đã tặng tôi lại cho thầy giáo của anh ta, trong nhà ông thầy có một bà già ghét bỏ tôi ồn ào, lại đưa tôi cho bạn của bà ta, bạn của bà ta tới nhà một ông già làm khách, ông già kia khen sắc lông tôi đẹp, cuối cùng bà già kia tặng lại cho ông già…”
Hai mắt Đông Chí sắp biến thành hình hương vòng: “Vậy chủ nhân hiện tại của mày là ai?”
“Một ông già.” Con yểng đáp: “Tính tình không quá tốt, con cháu cũng không thích ông ấy. Nhưng coi như đối với tôi không tệ, nếu không đi dạo cũng sẽ không đem tôi theo.”
Đông Chí buồn bực: “Chủ nhân của mày đâu?”
Con yểng hết nhìn đông tới nhìn tây, dùng một cánh vỗ vỗ lên gáy anh một cánh chỉ: “Chỗ đó!”
Đông Chí đi tới đó vài bước, thấy trên một chiếc ghế đá ven hồ có một lão nhân tóc xám trắng đang ngồi, gương mặt bình tĩnh nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng như có tâm sự. Đôi lông mày rậm hơi nhăn nhăn, nhìn qua cư nhiên rất có cảm giác uy phong. Đông Chí nghĩ thầm khó trách ông ta lại không có quan hệ tốt với người nhà như vậy, trông hung dữ như thế, có bị M mới có thể thích ông ta.
Con yểng thấy chủ nhân, bỏ lại Đông Chí vỗ cánh bay tới, mang theo vẻ mặt nịnh nọt đứng ở bên chân ông lão. Lão nhân bị nó kinh động, ngẩng đầu nhìn Đông Chí.
Đông Chí bị lão nhân xa lạ nhìn chằm chằm như vậy, không thể cứ không nói gì, liền tươi cười với ông ta: “Chào ông, đây là vật nuôi của ông à, vừa rồi cháu thấy nó bay tới bên kia.”
Ông già thực nghiêm túc nhìn Đông Chí, ánh mắt dừng ở túi đồ to tướng trong tay anh, đảo qua đảo lại.
Ông già không thân thiện như vậy thực không đáng yêu. Đông Chí nhún nhún vai, lúc xoay người định đi thì nghe ông ta nói một câu: “Cậu thanh niên này, hoa quả trong túi có thể cho ta một quả không?”
Đông Chí có chút kinh ngạc nhìn ông lão, không phải là ăn xin đấy chứ, ông già này nhìn thế nào cũng không giống ăn xin. Trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn thành thành thật thật đưa cái túi qua, ý là ông muốn lấy quả nào thì lấy. Dù sao chỉ là một ít hoa quả thôi, cũng không có gì đáng giá.
Ông lão không chút khách khí, lựa tới lựa lui rồi lấy ra hai quả sơn trà, bóc vỏ đưa cho yểng một quả.
Đông Chí trợn trắng mắt nhìn ông lão, ông ta xin mình là vì muốn cho chim ăn?! Con yểng này khổ tận cam lai, cuối cùng tìm được một chủ nhân thổ hào hay ngụy thổ hào đây?!
Con yểng đắc ý dào dạt ăn luôn cả quả, rồi lại nhả ra dùng móng vuốt cầm quả sơn trà dính đầy nước, nhỏ giọng oán giận: “Loại sơn trà gì thế không biết, một chút cũng không ngọt, vẫn là chuối tiêu ăn ngon hơn.” Nói xong còn cõi lòng đầy hy vọng nhìn Đông Chí.
Đông Chí thấy ông già lại bóc vỏ sơn trà, nhịn không được nhắc nhở một câu: “Cháu cảm thấy nó thích ăn chuối tiêu hơn.”
Ông già tà liếc mắt nhìn anh một cái, bất động thanh sắc tiếp tục lột vỏ, đưa tới bên miệng con yểng.
Con yểng: “…”
Đông Chí: “…”
Con yểng thực ai oán nhìn quả sơn trà rồi lùi về sau hai bước. Nó đều đã đem ý muốn của mình nói lại cho Đông Chí rồi, sao ông già này còn cố tình cho nó ăn sơn trà tiếp?
Ông già lại liếc mắt nhìn Đông Chí, lúc này trong mắt rõ ràng có chút do dự.
Đông Chí giỏi quan sát lấy chuối tiêu từ trong túi hoa quả ra đưa cho ông lão, con yểng được thỏa mãn nguyện vọng, cao hứng phấn chấn chạy tới, còn không đợi lột vỏ chuối xong đã xông tới mổ ăn.
Khóe miệng ông già lộ ra nếp nhăn khi cười, cũng không ngẩng đầu lên hỏi Đông Chí: “Làm sao cậu biết nó thích ăn chuối?”
Đông Chí xách theo túi hoa quả nửa ngày cũng cảm thấy mệt mỏi, có người nói chuyện với mình liền thuận thế ngồi xuống cạnh ông lão, cười nói: “Là cháu đoán. Dường như cháu có thiên phú thần kỳ có thể hiểu được nhóm động vật.”
Ông già lắc đầu: “Còn trẻ mà đã thích mạnh miệng.”
“Không phải mạnh miệng.” Đông Chí vươn tay vuốt ve lưng con yểng: “Tâm tư động vật phi thường đơn thuần, cho nên cháu có thể từ trong ánh mắt nó nhìn ra được ý tứ chúng nó muốn biểu đạt.”
Con yểng ở bên cạnh thực không chút nể mặt mà đâm chọc: “Nhảm nhí!”
Đông Chí: “…”
Ông già lại hỏi: “Vậy cậu nói xem, hiện tại nó đang nghĩ gì?”
Đông Chí cốc đầu con yểng một cái: “Nó cũng giống ông, đều nghĩ cháu đang mạnh miệng.”
Ông lão bật cười, nghiêng đầu thật sâu nhìn vào mắt anh.
Đông Chí nghỉ ngơi trong chốc lát, đang định đứng dậy rời đi lại chợt nghe ông lão hỏi: “Cậu sống ở đây?”
Đông Chí biết ý ông ta muốn nói chính là Ngự Cảnh Uyển, gật gật đầu: “Nhà người yêu cháu ở đây, cháu dọn tới ở cùng người đó.”
Ánh mắt ông lão trở nên ý vị sâu xa: “Ở trong nhà người yêu, cậu không thấy có áp lực sao? Cậu là nam nhân mà.”
Đông Chí tùy tiện nhìn ông lão: “Nếu trong vấn đề kinh tế cháu dựa vào người đó thì chắc cũng có áp lực đi. Nhưng cháu không phải, cháu cũng không phải không có nhà riêng, cũng không phải ham muốn gì ở người đó, vậy thì việc gì phải xấu hổ?”
Ông lão nghe vậy, sửng sốt một chút, ánh mắt có chút thay đổi: “Vậy cha mẹ cậu biết không? Bọn họ tán thành chứ?”
“Biết.” Đông Chí gật đầu: “Bọn họ là người thân nhất trên đời này của cháu, vô luận có chuyện gì cháu cũng sẽ không gạt bọn họ. Về phần tán thành hay không, cháu đã trưởng thành rồi, bọn họ cũng hoàn toàn tôn trọng cháu, sẽ không can thiệt vào quyết định của cháu.”
Ông lão thì thầm lẩm bẩm: “…Tôn trọng?”
“Đương nhiên là tôn trọng nha.” Đông Chí biết mấy người già có đôi khi suy nghĩ thực cố chấp, muốn giải thích rõ hơn một chút: “Nếu bọn họ coi cháu là con nít không có khả năng sắp xếp sinh hoạt của chính mình, bọn họ sẽ khoa tay múa chân thay cháu ra quyết định. Còn nếu bọn họ coi cháu là người lớn, sẽ hoàn toàn tín nhiệm cháu, để cháu tự đi giải quyết chuyện của mình.”
Ông lão lung tung gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp.
Đông Chí cảm thấy mình đúng là quá nhàm chán cư nhiên cùng một ông lão không quen biết ngồi bên hồ nói chuyện phiếm. Nhưng thời tiết bây giờ rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp, ngồi xuống hưởng thụ, anh lại không muốn đứng dậy. Hơn nữa Trang Châu không có ở nhà, anh cũng không muốn về nhà sớm, ngồi thêm một chút cũng không sao.
“Ông, ông cũng ở đây sao?” Đông Chí cảm thấy mỗi lần để người khác mở miệng hỏi cũng không ổn, vì thế thử chủ động khơi mào đề tài.
Ông lão lắc đầu: “Ta ở trại an dưỡng.”
Đông Chí nhớ con yểng nói ông lão này có quan hệ không tốt với người trong nhà, khó trách sẽ tới ở trong trại an dưỡng, không khỏi có chút đồng tình. Cho dù sau này ông bà Lăng có già thế nào, anh cũng không để bọn họ tới trại an dưỡng ở, cùng một đám người xa lạ ở cùng một chỗ thì có gì thú vị?
Ông già chắc từ vẻ mặt của Đông Chí nhìn thấu suy nghĩ này của anh, khẽ nhíu nhíu khóe miệng: “Cậu chắc không biết cũng bởi vì cha mẹ cậu vẫn chưa già lắm. Người già rất phiền toái.”
Đông Chí đối với cách nói này không cho là đúng: “Ba mẹ cháu dù có già cũng sẽ không phiền toái, bọn họ đều là người thấu tình đạt lý, người già và con trẻ đều thông cảm lẫn nhau, thì sao có thể có phiền toái được?!”
Ánh mắt ông lão có chút ý vị sâu xa: “Thông cảm lẫn nhau? Nhưng hiện tại bọn trẻ đều không biết thông cảm với ý tốt của người già, con ta chính là như thế, cứ thích ở cùng một chỗ với đứa con gái ta chướng mắt, aiz…”
Theo lý thuyết, chuyện nhà người khác không có liên quan gì tới Đông Chí, nhưng chuyện ông lão này nói khiến Đông Chí liên tưởng với chuyện xấu trong nhà Trang Châu, nhịn không được nhíu mày: “Mạo muội hỏi một câu, con trai ông đã thành niên chưa?”
Ông lão bật cười: “Ta đã từng này tuổi rồi, cậu nói con trai ta đã thành niên chưa?”
Đông Chí lại hỏi: “Trí lực của chú ấy thế nào? Đầu óc… có bình thường không?”
Ông lão không vui: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”
Đông Chí hỏi lại ông: “Chú ấy đã thành niên, đầu óc lại không có vấn đề, vì sao không thể tự lựa chọn bạn đời cho mình?”
Ông lão không lên tiếng.
Đông Chí đối với ông lão này không còn hảo cảm, trong lòng cũng toát ra ý tứ xa cách thản nhiên: “Ông có ghét ăn món nào không?”
Ông lão không hiểu sao Đông Chí lại đột ngột hỏi vậy, sửng sốt một chút mới nói: “Ta không thích rau cần.”
“Nếu người khác cảm thấy rau cần rất ngon, dinh dưỡng đầy đủ, còn đang giảm giá, rất nhiều ưu đãi, cứ ép ông ăn thì sao?”
Ông lão bật cười: “Không thích ăn chính là không thích ăn, có ép ăn cũng nuốt không trôi.”
“Không thích ăn liền nuốt không trôi, loại tâm lý này vô pháp vượt qua, chỉ có thể nói mỗi người có một nhu cầu cùng sở thích khác nhau.” Đông Chí thản nhiên nhìn ông lão: “Vậy bản thân mình yêu thích và lựa chọn bạn đời như thế nào, cũng là chuyện người khác không thể bức bách.”
Ông lão trầm mặc một khắc: “Mồm mép cậu cũng lanh lợi nhỉ.”
“Trừ bỏ dùng lí lẽ đả động nhân tâm, cháu cũng không còn biết lấy biện pháp gì để đối phó với những người bức bách cháu.” Đông Chí nhìn ông lão, trong mắt toát ra thần sắc ý vị sâu xa: “Kỳ thật cháu thật sự hy vọng những người đó có thể hiểu được một đạo lý đơn giản: lòng người đều là thịt, bức bách và áp lực vĩnh viễn không đổi được chân tâm tôn kính của người khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.