Ánh mắt càng thêm u lãnh, Nhạn Hành Sơ yên lặng nhìn hắn, hồi lâu, bên môi nở một nụ cười nhạo nhàn nhạt, "Ban đầu, ta vốn không nên cứu ngươi."
Giữ chặt cằm của hắn, cánh tay bỗng nhiên căng thẳng, Vĩnh Lạc hầu nói: " ngươi hối hận?"
Trong mắt tóe ra một ánh lửa. Hắn lại dám hối hận! Ba năm nay, hắn giờ nào khắc nào cũng cảm kích trời xanh, khi hắn nhếch nhác nhất là lúc yếu ớt nhất, gặp nam tử lạnh nhạt thanh nhã trước mắt này. Ngay lần gặp gỡ duy nhất đó, hắn đã biết, bánh xe vận mệnh đã xoay tròn, bọn họ cũng không chạy khỏi nữa. Vậy mà, hắn dám nói hối hận, dám nói hối hận. . . . . .
Tức giận cực điểm không chỗ giải sầu, hắn âm thầm cắn răng, cúi đầu đặt lên cánh môi màu nhạt này.
Trong con ngươi thâm thúy u lãnh xẹt qua một tia khó chịu, Nhạn Hành Sơ tránh né theo bản năng, lại bị một bàn tay thật dầy giữ chặt cái ót. Đầu lưỡi ẩm ướt chạy dọc cánh môi, dùng sức cạy vào hàm răng đang đóng chặt, xúc cảm ấm áp ướt át làm hắn buồn nôn. Lạnh lùng nhìn dung nhan điên cuồng nóng nảy, hàm răng càng khép chặt hơn.
Thở hổn hển lui ra, đầu lại được nghênh đón một cái tát chính diện. Trong miệng nếm được mùi vị tanh mặn, Vĩnh Lạc hầu nhất thời tức giận, theo bản năng giơ tay, đã trở về một kí ức trong quá khứ.
Từ nhỏ đến lớn, hắn sinh ở Hầu phủ, chính là thân mình vạn kim, ai không phải nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận hầu hạ từng li từng tí, chưa từng chịu qua nửa chút thất lễ, chớ nói chi là bị người ta tát một cái tát trên mặt. Vì vậy vừa giận vừa sợ, tự nhiên không có khống chế sức mạnh. Dưới một chưởng, thân thể yếu đuối của Nhạn Hành Sơ ngã rầm trên mặt đất, cái trán đụng vào góc bàn kiên cố, máu tươi ồ ồ chảy ra.
Cho đến lúc này, Vĩnh Lạc hầu mới vừa phản ứng kịp, âm thầm cắn răng một cái, nhưng trong lòng thì muôn vàn bất đắc dĩ vô cùng hối hận. Vươn tay, cảm giác êm ái từ gò má sưng vù của người nọ, hít một hơi, nói: " ta. . . . . . Ta chưa bao giờ muốn đả thương ngươi."
Cố nén cảm giác ngất xỉu trước mắt, Nhạn Hành Sơ nghiêng đầu, tránh ra khỏi bàn tay của hắn, nhàn nhạt nói, "Ngươi tỉnh táo chưa?"
"Ngươi nhất định phải lạnh lùng với ta như vậy sao?" Vĩnh Lạc hầu vừa giận vừa hờn, đối mặt với thân thể mệt mỏi đầy vết thương kia, mà một chút tức giận cũng khônglàm được, đang lúc không biết làm gì, lại phát hiện một cánh tay êm ái xoa nhẹ lưng hắn, trong mắt hiện ra vui mừng, chỉ chốc lát sau sắc mặt chợt biến.
Dưới ánh nến mờ nhạt, một chiếc ngân châm run rẩy đâm vào trên huyệt Kiên Tỉnh, lóe ra ngân quang mê ly. Đẩy cánh tay sắt kiềm chế thân thể ra, Nhạn Hành Sơ đứng thẳng người, nói: " Hầu Gia nếu còn niệm tình năm đó cứu giúp, coi như kịp thời dừng tay. Hôm nay chỉ là, Nhạn mỗ chỉ coi giấc mộng Nam Kha*, nếu như Hầu Gia muốn dây dưa ngang ngược nữa, ngay cả Phong Diệp trai vô tâm chánh sự, chỉ sợ vì cầu tự vệ, cũng không thể không chọn cành tốt mà đậu."
*giấc mộng Nam Kha được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được của một người nào đó.
"Ngươi đang uy hiếp bổn hầu?" ánh mắt Vĩnh Lạc hầu lẫm liệt. Mà nay thế lực khắp nơi đều nhìn Phong Diệp trai chằm chằm như hổ rình mồi, nếu như khiến triều đình mất đi Phong Diệp, chỉ sợ đối với tương lai bá nghiệp của hắn là một uy hiếp cực lớn.
" không dám uy hiếp, Nhạn mỗ chỉ là nhắc nhở một tiếng thôi." Nhạn Hành Sơ cười nhạt một tiếng, chắp tay nói, "Hầu Gia, vậy từ biệt như vậy, ngày sau nếu có duyên, lại báo đáp ly rượu chi ân hôm nay."
"Ngươi cho rằng ngươi đi được?" Vĩnh Lạc hầu lại cười một tiếng, nhảy lên từ trên đất, giữ chặt cổ tay Nhạn Hành Sơ, ngân châm trên sống lưng cây kia như châm chọc vậy lóe ra ánh sáng khiếp người.
Trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, chợt giấu đi.
"Ngươi cảm thấy kỳ quái phải hay không?" lòng ngón tay thô giáp mập mờ xẹt qua chỗ chảy máu bên trán Nhạn Hành Sơ, theo gò má, chậm rãi mơn trớn cổ thon dài, cuối cùng, ngừng lại trên vai, "Hành Sơ, ngươi nhận thức huyệt công phu quả thực là không tệ, hơn nữa rất chính xác. Nếu công lực của ngươi không mất, chỉ sợ lực đủ để xuyên thấu bảo y hộ thân của bổn hầu, đáng tiếc cây ngân châm nho nhỏ lại không xuyên thấu được Thiên Tàm bảo y mềm mại bền bỉ."
Vĩnh Lạc hầu cười lạnh, "Chỉ là, thật sự ta không nên coi thường ngươi, nếu hôm nay thật sự để ngươi chạy thoát rồi, mới đúng hậu hoạn vô cùng."
Trong lúc đó, bỗng nhiên hai cánh tay một trận đau nhói bén nhọn, lại hoàn toàn đành bị liên tiếp dỡ xuống, nhẹ nhàng ngã xuống bên cạnh. Mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, Nhạn Hành Sơ âm thầm cười khổ, hôm nay chỉ sợ là không thoát được.
Chống đỡ cái trán của hắn, Vĩnh Lạc hầu cười nói, "Ngươi nói, đôi tay này hôm nay còn có thể cố tình làm bậy không?"
Nói xong, đầu ngón tay lượn quanh, tháo xuống khăn trắng buộc tóc, thoáng chốc tóc dài như mực phất phơ buông xuống, chiếu lên dung nhan tuấn tú thanh nhã lại càng thấy tái nhợt. Trực tiếp bế ngang hắn lên, nhẹ nhàng đặt lên giường hẹp, ánh mắt Vĩnh Lạc hầu u ám, nghiêng người che kín lên.
Không có chút lực phản kháng nào mặc cho người đè dưới thân, bừa bãi khinh nhục, Nhạn Hành Sơ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, không thể đè nén dừng lại mà ho nhẹ ra tiếng, lồng ngực không ngừng phập phồng, máu tươi chậm rãi tràn ra theo khóe miệng, tôn lên cánh môi không thấy huyết sắc, hết sức chói mắt.
"Hành Sơ. . . . . ." Trong mắt thoáng qua một chút do dự, bàn tay đang muốn cởi áo hơi dừng lại, Vĩnh Lạc hầu chần chờ nhìn hắn.
Con ngươi thâm thúy băng hàn như tuyết, Nhạn Hành Sơ ngửa đầu, lạnh lùng cười một tiếng, "Một ngày kia, nếu ta được rời khỏi nơi này, nhất định khiến cho ngươi Thân Bại Danh Liệt, cơ nghiệp ngàn năm hóa thành tro bụi."
"Ngươi thật sự hận ta như vậy?" Ánh mắt mê ly, Vĩnh Lạc hầu mờ mịt nói: " đã như vậy, ngươi hãy hận đến cùng đi."
Tiếng xé lụa chợt nổi lên, nút áo Bạch Ngọc trên vạt áo vạch lên một đường cong giữa không trung, trượt rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang. Bị sóng hồng lật đổ (minna cũng k hiểu), chiếu lên áo trắng bị tàn phá, dưới gáy như ngọc xương quai xanh thanh hàn (xanh+lạnh) lộ ra ngoài dưới ánh nến mờ ảo, bàn tay chai sần của võ tướng đang dao động trên da dẻ trắng noãn tinh tế. Ôm thân thể dưới người thật chặt, in xuống ấn ký của mình ở trên da thịt lạnh như băng. Trên gáy thon dài, đầu vai mảnh khảnh, lồng ngực tái nhợt, mỗi khi dời khỏi một chỗ, chắc chắn lưu lại dấu ấn màu hồng hoặc tím bầm .
Lạnh lùng nhìn, mắt không hề chớp, dường như muốn ghi tạc tất cả chuyện đáng ghê tởm này vào đáy lòng. Ánh nến mờ ảo ngay trước mắt chập chờn, mê ly giống như một giấc mộng, sau khi tỉnh lại tất cả đều trở về hư vô. Giống như hắn chưa lớn lên, vẫn là tiểu công tử đáng yêu trăm cưng ngàn chìu của Tuyệt Vân Cốc, dưới ánh mắt kinh hỉ của sư phụ bộc lộ tài năng thiên phú hơn người. Luyện công rất nhiều, bị tiểu Ảnh nhi quấn, dùng bàn tay dính đầy bùn, gieo xuống một gốc cây lại một gốc cây cây hạnh, nhìn bọn họ nở hoa kết trái trong gió xuân.
Giọt mưa đánh mạnh vào góc cửa sổ, bỗng nhiên một tia chớp xẹt qua, ngay sau đó là tiếng nổ lớn vang lên, nước mưa ào ào như trút nước xuống. Yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, cười lạnh, nghịch luân bội đức (trái luân thường trái đạo đức), trời cũng biết tức giận sao? Vậy vì sao không bổ xuống mái hiên che giấu kẻ ác này dùng lửa trời hủy diệt tất cả cũng được.
Bàn tay bẩn thỉu, không ngừng giày xéo thân thể mỏng manh gầy gò. Môi lưỡi ướt át, ánh mắt nóng bỏng, bàn tay ướt mồ hôi, tất cả hữu hình vô hình, đều vững vàng khắc dấu trên người. Thân thể rách nát này, còn có thể chịu đựng bao lâu?
Hai mắt mở to trống rỗng mê muội, con ngươi sâu thẳm tối đen như mực, giờ khắc này, ý thức dần dần mất hết, thân thể bị làm bẩn, tâm linh bị khuất nhục (áp bức và lăng nhục), đều tựa như muốn chìm mất ở trong bóng tối vô biên. . . . . .
"Ầm" một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Bóng dáng đỏ rực như gặp phải điện chập đâm vào cửa, bóng dáng đề lên nhau trên giường, thở dốc nặng nề, áo trắng rách tươm, da thịt phơi bày trong không khí, con ngươi đen thui mà không thấy háo hức chút nào, đống hỗn độn này là như thế nào. . . . . .
Giống như bị một chậu nước lạnh xối xuống đầu, chợt giật mình một cái, hai mắt trợn tròn huơ ra một chưởng, hất tung thân thể của Vĩnh Lạc hầu to như vậy xuống mặt đất. Leng keng một tiếng rồng gầm, linh kiếm bên hông bị rút khỏi vỏ, giương kiếm đâm về phía tim hắn.
Thức tỉnh từ trong tình dục, trước mắt một mảnh kiếm quang lóe sáng, vầng sáng chói mắt làm Vĩnh Lạc hầu nhắm mắt lại, cũng đã không còn kịp di chuyển thân hình nữa, mắt thấy không thể tránh được.
". . . . . . Không thể." một tiếng quát gấp gáp kinh hãi, ngay sau đó chính là một trận ho.
Cổ tay dừng lại, Kiếm xé gió, tránh ra vị trí tim, huyết quang hiện lên, nhưng nghe kêu đau một tiếng, trường kiếm xuyên thấu vai, lại làm Vĩnh Lạc hầu dính ở trên mặt đất.
Từng bước từng bước đi về phía giường hẹp, mỗi một bước đi, cũng đều cảm thấy trái tim run lên một cái, đợi đến lức tới gần mép giường, sắc mặt đã trắng bệch, nhìn chằm chằm dung nhan lạnh nhạt của người nọ ở đầu giường, nàng hung ác nói, "Hắn như vậy đối với huynh, vậy mà huynh. . . . . . Dám nói không thể! Rốt cục huynh đang suy nghĩ gì?"
Hôm nay trong đình nghỉ mát, nàng tùy hứng mà chạy mất, trở về phòng ngẫm nghĩ, tự nhận ra là tính khí bộc phát này không có một chút đạo lý, đều là tâm tính trẻ con. Đêm khuya đến, vốn là nghĩ nói tiếng xin lỗi, không nghĩ lại nhìn thấy một màn không chịu được như thế.
Nhìn một cái người mặt như vàng giấy, đã hôn mê trên đất, Nhạn Hành Sơ né tránh ánh mắt bén nhọn của nàng, nhỏ giọng nói, "Chuyện hôm nay, chỉ sợ không cách nào tốt lại được, hắn đã biết Phong Diệp trai là sản nghiệp của Tuyệt Vân Cốc, tất nhiên Tuyệt Vân Cốc phải cuốn vào chuyện lần này rồi."
"Huynh cho rằng muội sợ sao? Muội hận không thể chém hắn mười tám đao." Dùng sức lau trán một cái, đưa tay giữ chặt bả vai hắn, hơi dùng lực một chút, chuys để cánh tay rơi xuống cạnh bên người. Dung Úc Ảnh trợn mắt nhìn hắn hồi lâu, hốc mắt dần dần đỏ lên, òa khóc một tiếng gục đầu vào ngực hắn, oán giận nói, "Muội hận huynh chết đi được hận huynh chết đi được, làm sao huynh có thể. . . . . . Tại sao có thể cho hắn đụng. Huynh là của muội, là của muội, Nhạn ca ca là của muội!"
Nước mắt liên tục không ngừng rơi xuống, ánh mắt nàng cuồng loạn nhìn hắn, ngửa đầu lại thấy một chút màu hồng trên gáy thon dài, vừa đố kỵ vừa hận đến gần khẽ cắn, cho đến dấu răng rõ ràng đè lên trên dấu vết ở đó mới chịu nhả ra.
Không chỉ ở chỗ cần cổ, xương quai xanh, đầu vai, ngực, mỗi một chỗ có dấu vết do Vĩnh Lạc hầu mút hôn lưu lại, cho đến những vết màu hồng kia trở nên như đỏ thẫm như máu, nàng mới thoáng thở dốc. Nàng là của hắn, mỗi một tấc da thịt của nàng đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh dâng hiến cho hắn. Hắn cũng giống vậy, nàng tuyệt đối không cho phép trên người hắn lưu lại dấu vết của người khác, tuyệt đối không thể. Dấu vết trên thân thể của hắn, chỉ có thể là nàng tạo ra.
Lẳng lặng tựa ào giường hẹp, dưới sự điên cuồng gặm cắn của nàng lại không cảm thấy đau đớn chút nào. Bốn phía đều là hơi thở rối loạn của nàng, trong mũi ngửi mùi máu tanh nhàn nhạt, không khí ẩm ướt làm người ta muốn nôn mửa.
Nhắm lại mắt, mở ra lần nữa thì đã là hoàn toàn không thấy cảm xúc.
"Muội. . . . . . Đủ chưa?"
Âm thanh lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu, nàng mở to hai mắt, ngón tay dài nhỏ giữ thật chặt cánh tay của hắn, móng tay gần như muốn ngắt vào da thịt của hắn, cũng là không nói tiếng nào.
Bàn tay lạnh như băng nắm chặt bàn tay nàng, tách ngón tay của nàng ra. Một ngón rồi một ngón, nàng kinh ngạc nhìn, cho đến khi đôi tay hoàn toàn rời hỏi cánh tay trần trụi của hắn.
Nhạn Hành Sơ lui thân thể ra, hơi sửa sang lại áo bào xốc xếch, không hề lại nhìn nàng một cái nào nữa, trực tiếp đẩy cửa, rời khỏi Triêm Y các.
Cánh cửa mở ra, ở không ngừng lắc lắc, phát ra âm thanh kẽo kẹt nhỏ nhẹ.
Dung Úc Ảnh kinh ngạc nhìn, trước khi đi ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho nàng vô cùng kinh hãi.
Cứ như vậy,..... Biến mất trong mưa to như trút rồi hả ?
Bỗng nhiên thấy một trận lạnh lẽo, nàng chợt nhảy dựng lên, đẩy cửa ập tức đuổi theo.