La Thượng Thần cảm thấy mình phát điên trầm trọng!!
Chính mình căn bản là không nên nhận cái lời mời chó má kia!
Vì cái gì mình phải làm bí thư chuyên chúc của Hàn Vũ Thiên? Mà cái chức vị này có thoải mái sao? Từ thứ hai đến cuối tuần sắp xếp thời gian biểu đầy~đầy~đầy~!! Căn bản không phải là người làm!!!
Trừ bỏ công việc ở công ty, hiện tại lại còn thêm việc ở tổ chức, mỗi ngày theo Hàn Vũ Thiên tuần tra xung quanh xử lý công vụ… Một chút thời gian riêng cũng không có!!
Nhưng mà cho xử lý công vụ, chỉ là làm cho sự tình đỡ hơn thôi, cũng chính là để cho quen đây là tổ chức gì. Những quy củ kỳ lạ, phương thức đàm phán đáng sợ, bầu không khí quỷ dị…
Đối với tổ chức này, pháp luật căn bản chỉ là những tờ giấy vô giá trị, bọn họ có hàng ngàn phương thức làm cho người ta sợ hãi, đối phó với bọn họ thà chết còn hơn, hơn nữa hiện tại có rất nhiều luật sư đang phục vụ tổ chức… Người bình thường nếu chọc tới bọn họ căn bản không có biện pháp tự cứu lấy mình, bởi vì, càng so đo với bọn họ càng sợ chết, đó là lý do tại sao không ai dám động vào tổ chức xã hội đen, nhất là Ngự hoàng!
Cảm thấy Ngự hoàng cùng mình là hai thế giới khác biệt, bởi vì mình không phải là người nên đi theo tổ chức, khẳng định có không ít người có ý kiến với cậu….
“Thần? Sao ngẩn người ở đây? Một âm thanh dễ nghe truyền đến, dẫn theo ý cười.
“Làm gì có, cậu đừng nói lung tung a, Duyệt.” Cười cười, La Thượng Thần trả lời.
Người này gọi là ‘Duyệt’, có thể nói là người mà La Thượng Thần hiểu biết nhất trong tổ chức, ngày đó cùng ‘Lẫm’ đến ngôi nhà gỗ nhỏ chính là người này, bọn họ là anh em sinh đôi, khi đó không biết, hai người biểu tình lại giống nhau, cho nên không thể nhận ra họ là ai với ai…
Nhưng mà sau khi ở chung một thời gian, phát hiện họ khác nhau như là thiên nam địa bắc. Lẫm và Duyệt tuy rằng giống nhau như đúc, dáng người và hình thể cũng không kém nhau nhiều lắm, nhưng tính cách hoàn toàn không giống nhau. Lẫm luôn lạnh lùng, im lặng giống như có thể cùng cảnh vật hòa hợp một thể, nhưng bề ngoài lại toát ra vẻ tuấn mỹ, căn bản không cần nói lời nào cũng rất dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác; còn người em, Duyệt, nếu nói Lẫm là mặt trăng trầm lặng, thì ‘Duyệt’ là mặt trời ấm áp, y luôn cười rất đáng yêu, có khi thấy y cười lên có loại vẻ đẹp trung tính, rất rất rất đặc biệt.
“Thần, tôi nói a…” Nhìn nhìn La Thượng Thần, Duyệt mở miệng.
“Hửm?”
“Cậu có phần chán ghét Ngự hoàng a?”
“Tại sao lại hỏi như thế?” Không thích lắm, nhưng so với trước kia, hiện tại đã cải thiện hơn rất nhiều. La Thượng Thần cúi đầu tiếp tục hoàn thành công việc gián đoạn khi nãy.
“Tôi có cảm giác cậu dường như đối với Ngự hoàng có chút bất mãn.” Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Duyệt trả lời.
“…Duyệt, cậu và Lẫm vào đây như thế nào vậy?” Không trả lời vấn đề của Duyệt, La Thượng Thần liền hỏi ngược lại.
“Chuyện này, tôi cùng anh… là được Ngự hoàng thu về.” Duyệt thản nhiên trả lời, lời nói có chút ảm đạm.
“Thật có lỗi, tôi không nên hỏi nhiều.” Xem ra bọn họ cũng từng trải qua một khoảng thời gian phức tạp… Nhưng chuyện của người khác vẫn là không nên hỏi nhiều.
“Không, không sao, dù sao đó cũng là chuyện đã qua.” Cười với La Thượng Thần, Duyệt lại khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
“A, vừa rồi bị cậu hỏi sang chuyện khác, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi nha! Vì sao không thích Ngự hoàng? Tôi thấy ngài đối với cậu rất đặc biệt.” Lần đầu tiên thấy Ngự hoàng trăm phương ngàn kế giành lấy sự chú ý như vậy, không từ thủ đoạn, nhưng lại trong lúc không có ai.
Mà La Thượng Thần cứ chăm chú làm việc, hoàn toàn không hỏi tại sao Duyệt lại nói với cậu như vậy. “Là, tôi cảm thấy mình giống như nam sủng yếu thiếp.”
Rốt cuộc có phải là không biết ý hay không a… Đảo cặp mắt trắng dã, Duyệt cảm thấy có chút vô lực, người này… Ngự hoàng điều tra cậu ta kỹ như vậy, đến cả ngày sinh tháng đẻ của tổ tông mười tám đời điều tra rõ ràng không sót một chữ, tìm biện pháp để cậu làm việc cùng mình, cũng cố ý làm một ít động tác nhỏ vô tình mà cậu ta cũng không có cảm giác gì sao?
… Hay là cố ý che dấu suy nghĩ của mình?… Ách… Đừng nói là không biết hoặc chưa bao giờ biết đến chuyện này đi??… Chẳng lẽ Ngự hoàng vì cậu ta làm ra nhiều chuyện đặc biệt như vậy mà cậu ta vẫn không có phản ứng sao!? Mình nhất định phải đề nghị Ngự hoàng làm thêm một vài hành vi shock hơn với cậu ta mới được.
“Duyệt?” Thấy y thật lâu không lên tiếng, La Thượng Thần cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu lên nhìn thấy y đang ngẩng người.
“Ai? Không có việc gì… Đúng rồi, đêm nay chuyện đó cố lên a.”
“Ý cậu là chuyện giao dịch cùng Kình Thuận?”
“Ừ, dù sao cũng là lần đầu tiên cậu đảm đương nhiệm vụ lớn, mà cậu nếu có việc gì thì nhìn vào đây.”
“Cám ơn, không cần lo lắng, tôi nghĩ hẳn là mình có thể ứng phó.” La Thượng Thần kiên định tự tin mà trả lời.
Mà sự tình cũng như lời La Thượng Thần nói, cậu có thể ứng phó, thậm chí có thể nói là làm hài lòng, làm cho đối phương hoàn toàn không thể lao lên chỗ quá tốt.