Có chút cao hứng nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, thật sự là thoải mái a! Nhân lúc Hàn Vũ Thiên còn trong phòng tắm, mình liền lăn nhiều một chút. La Thượng Thần trong lòng thầm hoan hô.
Lăn lăn, La Thượng Thần nằm trên giường bắt đầu đánh giá căn phòng.
Ngô… Nhà gỗ nhỏ này thật đúng là tuy nhỏ nhưng bên trong đều hoàn hảo a! Bề ngoài thoạt nhìn trông có chút cũ kỹ, nhưng trong lại cao nhã thoải mái, còn có bồn tắm lớn. Chậc, thật sự là đáng tiếc nha! Nếu không phải cái kia đến là có thể hảo hảo tắm một cái…
A…buồn ngủ quá… Cái kia… hẳn là… sẽ không bị… phát hiện đi… Dù sao…cũng không phải là áo ngủ liền…Vốn sẽ không khiến cho thân thể thoải mái, hơn nữa hôm nay trải qua mạo hiểm, làm La Thượng Thần cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cuối cùng đánh không lại lời kêu gọi của Chu công, bị dụ đi chơi cờ.
Hàn Vũ Thiên vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy La Thượng Thần đang ngủ, bộ dáng không một chút phòng bị. Tiến lại gần, ở góc độ của mình nhìn xuống có thể thấy được bộ ngực trắng nõn bên trong, tay áo bởi vì hơi dài nên chỉ lộ ra những ngón tay thon dài, trông có chút đáng yêu mà cười khẽ. Bình thường tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, nay có chút hỗn độn rối tung ở khuôn mặt, đôi mắt khẽ nhắm, hàng lông mi thật dài run run, nhìn có vẻ hiền hòa mà ôn nhu vô cùng hấp dẫn, đôi môi hé mở cũng thực mê người… Nhìn tổng quan có loại mị thái kỳ lạ.
Cười nhạo một tiếng, Hàn Vũ Thiên đang cười nhạo bản thân, hắn thế nhưng lại cảm thấy La Thượng Thần có loại ‘mị thái’ không biết ở đâu ra!? Tuy rằng bản thân là nam nữ đều ăn, nhưng cũng không đến nỗi ra tay với cấp dưới của mình….
Đem chăn đắp lên người La Thượng Thần, rồi chính mình nằm xuống bên cạnh. Không còn cách nào khác, ai kêu nơi này chỉ có một cái giường, cho nên đành phải chấp nhận một chút. Nhắm mắt lại, Hàn Vũ Thiên cũng rất nhanh liền ngủ say.
Nửa đêm, Hàn Vũ Thiên bị cảm giác lành lạnh làm cho thức giấc, sờ sờ trên người mới phát hiện chăn đều bị La Thượng Thần cuốn qua bên mình. Người này… Kéo chăn lại, đoạt lại một ít chăn nhưng cũng nghe thấy một tiếng than nhẹ.
“Đau…” Tuy rằng rất nhỏ nhưng Hàn Vũ Thiên vẫn có thể nghe được.
Đau? Sao lại đau? Chẳng lẽ là lúc nhảy xe bị thương sao? Hàn Vũ Thiên đứng dậy mở cái đèn nhỏ, lay lay gọi La Thượng Thần vài tiếng, nhưng hoàn toàn không có phản ứng.
“La…Thượng Thần? La Thượng Thần?” Dùng sức một cái, quay La Thượng Thần đối mặt chính mình, nhưng cũng kinh ngạc phát hiện lưng hắn lạnh như băng… Sao vậy!?
“Đau…” La Thượng Thần cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng mắt vẫn không mở ra.
“Sao mà đau?” Là do nhảy xe mà thương sao? Tại sao không chịu nói sớm?
“Ngô… Đau bụng…”
“Đau bụng…? Có phải ăn nhầm cái gì rồi không?” Hàn Vũ Thiên nói với La Thượng Thần, tiến gần lại một chút. Còn tưởng rằng bị thương chỗ nào…
“Ngu ngốc… Cái kia… là đau sinh lý…”
“Đau sinh lý!? Ách! Không nghe lầm đi!? Cái đó… hẳn là phụ nữ mới có chứ? Cậu… là đàn ông mà? Hàn Vũ Thiên luôn phi thường cùng tự tin hiện giờ chính là lần đầu tiên trong nói ra những lời có chút không tự tin như thế.
“Giúp… này… giúp tôi chườm nóng….” La Thượng Thần hoàn toàn không để ý gì hết, cực kỳ tự nhiên mà bắt đầu sai bảo Hàn đại tổng tài, không chút khách khí.
“Chườm nóng? Được được.” Kỳ thật Hàn Vũ Thiên cũng không để ý tới yêu cầu của La Thượng Thần, nhưng thấy bộ dáng cậu vì đau mà co người lại, khiến Hàn Vũ Thiên có chút không đành lòng. Mà cảm giác như thế này khiến Hàn Vũ Thiên nhịn không được tự giễu mình, hóa ra mình vẫn còn có cái tâm a.
Hàn Vũ Thiên đứng dậy đi vào phòng tắm, một lát sau thấy hắn trên tay cầm một cái khăn mặt đi tới chỗ La Thượng Thần, vỗ vỗ khuôn mặt đang mơ hồ nhíu mày ngủ.
“Này, tỉnh dậy.”
La Thượng Thần bị đánh thức lẩm bẩm một tiếng ”Làm gì vậy…”.
“Khăn mặt.” Hàn Vũ Thiên quơ quơ cái khăn trên tay.
“Ân… Ác… Khăn mặt a… Để%@%*… xuống&$%#$…” La Thượng Thần nói mơ hồ không rõ, Hàn Vũ Thiên lại nghe mơ hồ, nhịn không được nhíu mày, nghĩ rằng chính mình động thủ vẫn hơn.
Đau bụng…có thể là do bụng yếu đi? Hàn Vũ Thiên vén áo sơmi của La Thượng Thần, rồi lấy khăn mặt đặt lên.
Vừa mới đem khăn mặt đặt lên bụng liền nghe thấy La Thượng Thần phê bình không chút lưu tình. “Ân… Không đủ nóng… Kỉ Thương… cậu thật ngu ngốc…”
“Không đủ?” Nghe thấy La Thượng Thần than nhẹ, Hàn Vũ Thiên lại nhíu mày. Ngừng một lúc, rồi như là nghĩ tới cái gì, liền xoay người đi vào bếp.
Khi Hàn Vũ Thiên xuất hiện, khăn mặt trên tay còn có hơi nóng tỏa ra. Đun trong nồi nước ấm hẳn là đủ nóng đi? Nghĩ xong liền không chút do dự đem khăn mặt nóng đến phỏng tay đặt lên bụng La Thượng Thần.
“Ngô ân… Thật thoải mái…” La Thượng Thần nhẹ nhàng thở dài, đôi lông mày vừa nãy nhíu chặt cũng dần dãn ra, mà cậu cũng không quên mỉm cười hướng đối phương nói lời cảm tạ. “Cám ơn cậu… Kỉ Thương ngu ngốc”.
Tiểu tử này căn bản là đang mơ ngủ, liền nói cảm ơn lầm người. Nhưng mà… thật ra cũng không có gì, thản nhiên ngọt ngào, chính mình… thật lâu không thấy nụ cười như thế này. Chính bối cảnh cuộc sống của mình, một thế giới với quyền lực và tiền tài, nhìn thì tốt đẹp nhưng thật ra rất giả dối… Có bao nhiêu người, dò xét như hổ rình mồi, nhìn bằng con mắt lạnh lùng, sổ cũng không đếm nổi…
Tôi thật sự đối với cậu ngày càng cảm thấy hứng thú… La Thượng Thần, còn cậu trong lúc vô tình lại bật thốt lên bí mật….
Giống như người dính đầy máu tươi dơ bẩn, rồi bỗng nhiên có được một đóa sen trắng thanh khiết không nhiễm bụi trần. Khóe miệng Hàn Vũ Thiên gợi lên một chút tươi cười ái muội không rõ…