Trong lúc Lữ Xuân và thiết diện đang lúng túng chưa biết làm gì đẻ gặp đạo sĩ thì bỗng nhiên hai người ngửi thấy một mùi rất khó chịu cả hai vội kéo mặt nạ lên thì ngay lúc đó xuất hiện trước mặt hai người là một con quái thú cái đầu to bằng hai cái lu, trên đầu có mồng như mồng gà, cái mồng này lấp lánh như tỏa sáng, miệng quái thú phun khè ra một làn hơi màu xám.
– Mãng xã, thứ này coi bộ dữ lắm tướng quân ơi ...
– Làm sao, chống lại nó hay là tránh.
– Tránh đi đâu bây giờ.
Thiết Diện vừa nói vừa cầm thanh gươm mới được Lữ Xuân tặng, mắt đăm đăm nhìn con rắn bự.
– Tướng quân nhìn kìa cái mồng con rắn lạ quá.
– Đúng cái mồng phát sáng. Hình như trên mồng có cục gì lấp lánh.
– Tấn công hay chạy ...
– Đánh có thắng được nó không.
– Không đánh chịu chết sao ...Tướng quân nhìn cái lưng nó kìa lưng có cái gì lạ quá như là lưỡi cưa đựng trên lưng vậy ...
– Một thứ vũ khí nó đấy cần thận trọng ...Tráng sĩ có kiếm hãy nhắm vào mắt nó mà đâm khi nó xông tới ...Phần ta sẽ tấn công vào miệng nó. Kiếm lụa của ta có cục ngọc nặng có thể làm nó bể miệng.
Con rắn bự xông tới miệng phun khí độc khè khè, Thiết Diện cầm chắc thanh kiếm nhắm thẳng vào mắt nó xuất chiêu. Lưỡi kiếm đâm trúng mắt con rắn, con rắn rùng mình một cái Thiết Diện bị bán tung lên cao và rơi xuống lưng rắn trong khi rắn phóng đi ...
– Tướng quân ơi lưng rắn mềm xèo chứ không cứng gì cả, ngồi như ngồi trên lưng ngựa ...Lên đây mình đi phiêu lưu một phen ...
Nghe Thiết Diện nói Lữ Xuân không biết làm sao hơn là phóng lên lưng rắn ngồi. Nàng công nhận Thiết Diện nói đúng lưng rắn rất êm ...Con rắn phóng vun vút trở lại một hang đá lớn. Nàng nhận thấy con rắn này hơi lạ, nó có chân như chân vịt và người nó dài nhưng di chuyển rất nhanh ...Chui vào hang con rắn vẫn di chuyển rất nhanh dù hang không rộng lắm. Hai người trên lưng rắn phải nằm rạp xuống.
Bỗng Thiết Diện nghe như có tiếng nước lõm bõm chàng quay lại nói với Lữ Xuân.
– Hình như con rắn xuống nước.
– Kệ nó mình biết bơi cả sợ gì ...Chẳng lẽ bỏ cuộc chịu chết trong hang tối này hay sao. Nước chảy hoa trôi muốn đến đâu thì đến.
– Con rắn xuống nước rồi, nó nổi lên mặt nước và bơi nhẹ nhàng lắm.
– Lạ quá sáo nước không dính vào người tôi.
– Rán giữ chặt lấy cái lưỡi cưa trên lưng nó là chắc ăn.
– Mình ra tới hồ nước rồi chung quanh rắn toàn là cá sấu.
– Thật là cá sấu bơi theo rắn như hộ tống rắn vậy.
– Này có cả con gì giống như con rùa mà lớn vậy cũng đang bơi theo sau rắn.
– Quan sát cho kỹ xem có thấy thuyền mình đâu không.
– Chẳng thấy gì cả toàn thấy nước với nước không à.
– À, con thuồng luồng đấy, thứ này cũng dữ lắm phải coi chừng ...
– Cẩn thận con rắn đang chúc đầu xuống lòng hồ.
– Bám chặt lấy lưng rắn, chứ còn biết làm sao, rời con rắn là cá sấu bó ăn thịt mình liền. Đành liều vậy chứ biết làm sao ...Biết đâu mình lại chẳng được tới nơi mình muốn đến.
– Lạ thật nước như xé ra thành một con đường cho rắn đi. Không một giọt nước nào bắn vào mình cả.
– Tướng quân nói đúng không có một giọt nước nào bắn vào mình cả, rõ ràng mình và con rắn đang ở giữa lòng hồ chung quanh toàn là nước, nhưng từ người con rắn tiết chất gì lạ lắm, nước không đến gần nên chúng mình mới nói với nhau được ...Tướng quân nhìn kỹ đi con rắn ở giữa nước mà hình như giữa rắn và nước có lớp thuỷ tinh ngăn cách.
Rắn chui xuống đấy hồ rồi tướng quân ơi ...Đáy hồ toàn là cát, mà lại là cát màu trắng nữa mới lạ chứ. Cái cục trên đầu con rắn xuống nước sáng dữ .
– Chà đất ở đậy khô ráo và sạch sẽ quá.
– Rắn nằm im rồi tướng quân ơi.
– Chắc vết thương ở mắt làm nó mệt đấy.
– Thanh gươm nơi mắt đó biến đi đâu mất rồi tướng quân ơi ...Bây giờ mình nên làm gì.
– Xa con rắn là vừa ...Gần nó coi chừng mang họa đó ...trốn phải không, ở lại đây nói chuyện ...Tội các người lớn lắm ...
Nghe tiếng nói vang lên Lữ Xuân tung gươm lụa tấn công liền về phía có tiếng nói.
– Người ngon đấy nhưng đã vào mê hồn cung thì người phải theo luật của mê hồn cung, buông khí giới, nếu không đừng trách chúng ta tàn nhẫn nghe chưa. Luật ở đây là không được người nào tới được mang theo khí giới trong người, trái luật sẽ bị trừng trị ....