Nữa đêm Thẩm Tự Cơ tới cho Lữ Xuân biết Lữ Hậu cần gặp Lữ Xuân gấp có nhiều việc cơ mật cần bàn.
Từ ngày Lữ Hậu nắm trọn quyền hành vai trò của Lữ Xuân nổi bật hẳn lên bao nhiêu công việc của triều chính nàng phải cáng đáng hết, nhưng rất ít được gặp Lữ Hậu, có chỉ thị gì Lữ Hậu cũng giao cho Thẩm Tự Cơ phổ biến cho Lữ Xuân. Do đó nàng rất ngạc nhiên khi nhận được lệnh phải vào cung cấm gặp Lữ Hậu.
Lữ Hậu tiếp Lữ Xuân ngay trên Long sàng và tỏ ra hết sức thân mật.
– Khanh có biết tên Vương Lăng nó dạy hoàng đến cái gì không ?
– Muôn tâu thần có trình với thừa tướng Thẩm Tự Cơ ...Vương Lăng đã nói với hoàng đế rằng Hiếu Huệ hoàng hậu không phải là mẹ thật của hoàng đế, mẹ hoàng đế đã bị thái hậu giết.
– Rồi sao nữa ...Có phải nó xúi hoàng đế loạn ngôn không ?
– Muôn tâu hoàng đế còn quá nhỏ tuổi nên nói sẽ báo thù cho mẹ.
– Vương Lăng đâu rồi ...
– Muôn tâu hắn có bệnh xin về quê và trốn mất rồi.
– Cho truy tìm và giết ba họ tên láo xược này ...Riêng hoàng đế đưa đến cung Vĩnh Hạng và cô lập tại đó ...Từ đây ta cấm không cho bất cứ ai gặp hoàng đế ...
Ta định cô lập hoàng đế xong truất ngôi luôn khanh nghĩ sao ?
– Bây giờ quyền hành trong tay thái hậu, truất ngôi hoàng đế thì dễ thôi nhưng thái hậu định cả ...
– Không những truất ngôi mà còn giết đi luôn cho khỏi lo về sau. Ngươi thấy như vậy được không ...
– Dạ việc giết hoàng đế thì cũng nên, nhưng thái hậu định cử ai lên ngôi.
– Bây giờ tự lập đế chế rồi hoàng đế chỉ là bù nhìn ta định đưa Thương Sơn Vương làm hoàng đế ngươi nghĩ sao ?
– Tốt thôi Thương Sơn Vương cũng dễ bảo ...nhưng thái hậu định niên hiệu là gì.
– Khởi để niên hiệu như cũ chứng tở quyền hành đế chế trong tay ta ...Còn việc này nữa, ngươi có biết Triệu Vương nó hăm ta không.
– Muôn tâu, Triệu Vương là rễ họ Lữ, chỉ cơm không lành canh không ngọt chứ có chuyện gì đâu.
– Vợ nó vừa tâu với ta là Triệu Vương hăm khi ta khi ta trăm tuổi nó sẽ kéo quân đánh họ Lữ ...Hỗn láo.
– Muôn tâu đàn bà ghen tuông có thể giận mà nói sảng.
– Lấy gái họ Lữ mà còn lăng nhăng là một tội rất lớn, gọi nó lại kinh ta sẽ tính.
– Muôn tâu thần sẽ lo chu đáo việc này.
– Việc thám hiểm núi Thu Phong như thế nào rồi ...Sao mãi không có ngọt rồng nước cho ta. Ta muốn cửa Lương Vương Khôi làm Triệu Vương ngươi nghĩ sao ?
– Lương Vương Khôi tình cảm lắm thần e không chịu rời Lương Vương đâu ...
– Ta muốn là phải được.
– Muôn tâu thần sẽ thu xếp việc này ...
– Ta muốn tuần du Thu Phong Sơn, ngươi phải thu xếp cho ta đi sớm ...Công việc triều đình rối mù làm ta mệt lắm rồi.
– Muôn tâu Thu Sơn đạo sĩ cho biết mọi việc thu xếp đã xong khi nào thái hậu tuần du, đạo sĩ sẽ hộ giá ...
– Ngươi thu xếp đi ...Ta muốn đi chơi cho khuây khỏa ...
Bỗng Lữ Hậu hét lên :
– Có người mưu sát ta ...
Lữ Xuân mở mắt to ra chẳng nhìn thấy gì ...Chỉ thấy thái hậu chỉ vào vách nói đâu nơi đó.
Lữ Xuân kêu Thẩm Tự Cơ vô bảo gọi ngự y tới, còn nàng sách gươm nhảy lên nóc nhà nhìn quanh thấy có bóng người thấp thoáng nơi xa. Nàng liền phóng theo, bóng người đến gần cung Vĩnh Hạng thì biến mất.
Lữ Xuân giận lắm, xuống kêu mật vụ của nàng ra hỏi. Mật vụ cho biết tối nào khu vực này cũng có những bóng trắng đi lại trên nóc nhà biến ảo khôn lường, cung tên bắn lên chẳng có kết quả gì.
Lữ Xuân giận quá về bản doanh điều một đội quân tinh nhuệ tới cung Vĩnh Hạng bao vây và lục soát khu này.
Trong lúc quân sĩ mật vụ bao vây và lục soát cung Vĩnh Hạng thì Lữ Xuân cho gọi đám Hắc xã tới hỏi về những bóng trắng trên khu vực cung Vĩnh Hạng thì đám này cho biết mấy hôm nay có một số người Hung Nộ nhập kinh kỳ. Bọn Hung Nô này có những thứ khí giới lạ lắm.
Lữ Xuân đem chuyện này ra hỏi Thiết Diện ...
– Trình tướng quân có thể đám Hung Nô đã mưu sát thái hậu ...Việc này phải hỏi Đạo sĩ Thu Sơn may ra mới giải quyết được.
– Đám Hung Nô Tần Thủy Hoàng còn ngán.
Để cho đệ về núi Thu Phong hỏi Đạo sĩ Thu Sơn về việc này cho tướng quân.
– Ô phó khâm sai còn thuốc Đạo sĩ Thu Sơn không/ – Trình tướng quân còn mấy hoàn.
– Đưa ta dâng thái hậu ...Cứu bệnh như cứu hỏa ...Mai ông lên đường sớm về núi Thu Phong mời đạo sĩ Thu Sơn đến chữa bệnh cho thái hậu ...
– Xin tướng quân yên trí tôi có thể lên đường ngay bây giờ.
– Thế thì rất tốt.