Editor: Cua🌷
_
Thời tiết dần chuyển sang mùa đông, không khí vừa rét vừa khô, gió lạnh bên ngoài quất vào da thịt tạo cảm giác lạnh lẽo.
Yến Hoa lần đầu trải qua mùa đông ở Bắc Kinh nên vẫn chưa quá thích ứng, căn nhà mới đang được sửa sang, địa điểm đua xe go-kart nằm khá gần đây, hàng ngày anh phải chạy khắp nơi cùng Tông Nguyên, liên hệ với những người buôn bán ô tô và xử lý rất nhiều việc vặt vãnh.
Thông thường khi Giang Dã không có lớp học sẽ đến tìm Yến Hoa.
Cho đến khi trở về nhà sau giờ học vào thứ Sáu, hắn nhìn thấy Yến Hoa đang ngủ ở nhà.
"Anh Kiều?"
Yến Hoa thường sẽ không ngủ vào giờ này, Giang Dã đặt mu bàn tay lên trán Yến Hoa, quả nhiên nhiệt độ cơ thể của anh đang cao bất thường.
"Anh Kiều." Giang Dã khẽ gọi.
“Ừ.” Yến Hoa rúc trong chăn, nửa tỉnh nửa mơ nhìn Giang Dã.
“Tan lớp rồi à?”
“Vâng.” Giang Dã ngồi xổm xuống tìm hòm thuốc y tế, “Nhiệt độ của anh hơi cao, hình như anh bị sốt rồi.”
Giang Dã lấy nhiệt kế ra nói: “Anh đo nhiệt độ đi."
Yến Hoa nằm trên giường lật người lại, "Không cần đo, chỉ là sốt thôi."
"Chắc là cảm cúm."
"Anh đã uống thuốc chưa?" Giang Dã hỏi.
"Uống rồi, mấy ngày trước Tông Nguyên cũng như vậy, hôm nay đỡ hơn rồi lại lây bệnh cho anh." Yến Hoa đặt tay lên trán, yếu ớt nói.
Giang Dã lấy lại hộp thuốc hỏi: "Gần bảy giờ rồi, anh ăn cơm chưa?"
"Không muốn ăn, anh ngủ một giấc."
Giang Dã biết hiện giờ Yến Hoa khó chịu, nhưng hắn không thể không quan tâm nhiều hơn một chút.
“Anh ăn trưa chưa?”
“Chưa.”
“Vậy em đi nấu chút gì đó nhẹ nhàng, anh ngủ thêm một lát đi, xong việc em sẽ gọi anh.”
Yến Hoa đáp một tiếng rồi nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Giang Dã ngồi ở mép giường, vẫn lo lắng nên đo nhiệt độ cho Yến Hoa, kết quả là sốt nhẹ 38,0°C.
Không cần phải đến bệnh viện cũng được.
Giang Dã ôm Yến Hoa về giường, nhìn một hồi mới đóng cửa phòng ngủ lại, đi vào phòng bếp nấu ăn.
Nghĩ đến việc Yến Hoa không muốn ăn, Giang Dã lại nấu một ít lê chưng đường phèn.
Vốn dĩ muốn nấu canh gà nhưng lại không có thời gian, buổi trưa Yến Hoa vốn đã không ăn gì nên không thể đói lâu được, hắn quyết định đặt đồ ăn bên ngoài.
Trong lúc chờ canh gà mang lên, Giang Dã đang hầm lê.
Hắn chậm rãi mở cửa phòng ngủ rồi kéo rèm xuống, trong phòng gần như không có ánh sáng, Yến Hoa yên lặng nằm trên giường ngủ.
Động tác của Giang Dã rất nhẹ nhàng, không phát ra một tiếng động nào, lặng lẽ đi đến bên giường.
Vì bị sốt nên hơi thở của Yến Hoa nặng nề hơn bình thường, ngủ cũng không được yên bình. Trước kia anh thường quấn chăn cuộn tròn ngủ, sau này ở cùng Giang Dã, mỗi đêm đều sẽ ngủ trong ngực Giang Dã.
Trong phòng có lò sưởi ấm nhưng Yến Hoa vốn dĩ đang sốt, cảm thấy chăn bông vướng víu nên vô thức đá nó sang một bên, cúc áo ngủ lộn xộn, gấu áo được xắn lên để lộ vòng eo thon gọn.
Giang Dã ngồi ở mép giường, ánh mắt dừng trên cái eo thon nhỏ kia, kéo chăn đắp lại, nhìn đồng hồ thì thấy đã bảy giờ rưỡi.
Đã đến lúc phải dậy ăn rồi.
Giang Dã đặt tay lên lòng bàn tay Yến Hoa: "Kiều Kiều, dậy thôi."
Yến Hoa ngủ không sâu cho nên Giang Dã vừa gọi thì anh cũng tỉnh rất nhanh.
“Anh còn thấy mệt không?” Giang Dã đặt tay còn lại lên trán Yến Hoa, hình như không còn nóng như trước nữa.
Giang Dã lấy nhiệt kế đo lại nhiệt độ cho anh.
Yến Hoa nắm tay Giang Dã dụi mắt, khàn giọng nói: "Anh không muốn dậy."
"Vậy em mang lê chưng đường phèn vào cho anh nhé, uống một chút cổ họng sẽ dễ chịu hơn."
"Không cần."
Yến Hoa chưa yếu đến mức cần Giang Dã đút trên giường.
Chỉ là tạm thời anh chưa muốn đứng dậy.
“Còn gì nữa không?” Yến Hoa ngồi trên giường câu giờ.
“Em gọi canh gà nhưng vẫn chưa tới.” Giang Dã nhận ra Yến Hoa đang nghĩ gì, kéo chăn lên nói, “Anh nằm một lát, canh gà tới thì dậy ăn sau.”
Yến Hoa ừ một tiếng, sau đó nghĩ tới điều gì đó liền léo giãn khoảng cách với Giang Dã.
"Anh đang cảm cúm, cẩn thận bị lây bệnh." Giang Dã cũng không có coi trọng, tiến lại gần Yến Hoa. "Không biết chừng anh lây cho em thì sẽ đỡ hơn."
Yến Hoa còn có thể nói cái gì, giọng nói bị chặn lại, chỉ có thể tiếp nhận nụ hôn của Giang Dã.
Nhiệt độ môi và lưỡi của Yến Hoa cao hơn bình thường, Giang Dã không khỏi nghĩ tới chuyện bỏ thuốc trước kia.
Cơ thể của Yến Hoa lúc đó cũng nóng như bây giờ, thậm chí còn nhạy cảm hơn vì tác dụng của thuốc.
Hơi thở của Giang Dã dần nặng nề, cúi đầu cắn mở cúc áo ngủ của Yến Hoa.
Yến Hoa cứ nghĩ Giang Dã muốn làm, nhưng cuối cùng bọ chỉ hôn nhau một lúc lâu trước khi Giang Dã miễn cưỡng cài lại cúc áo cho Yến Hoa.
“Còn tưởng rằng em sẽ làm gì đó.”
Giang Dã cài cúc cuối cùng, nghiêm túc nói: “Nhìn em vô nhân tính vậy à.”
Yến Hoa bị câu nói này chọc cười, ngực hơi nâng lên, sau đó chui vào chăn nói, “Có nhân tính, nhưng không nhiều.”
“Anh đã bệnh thành thế này, em làm gì còn tâm tư làm chuyện đó.”
Giang Dã kéo ra khoảng cách giữa hai người, vén chăn bông quấn chặt lấy Yến Hoa, ôm anh qua chăn nói chuyện.
Làm xong việc này, hắn lại đáp: “Có muốn cũng không làm.”
Yến Hoa giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn, lộ ra đôi mắt phượng xinh đẹp, chớp mắt hỏi: “Thật sự không làm sao?”
"Không, anh vẫn còn sốt."
Biết rõ bản thân bị sốt, Giang Dã chắc chắn sẽ không làm, nhưng Yến Hoa lại cố ý hỏi.
Ai bảo Giang Dã hành hạ anh nhiều như vậy?
Yến Hoa không nói gì, chỉ vươn một bàn tay từ trong chăn ra, đầu ngón tay chạm vào yết hầu Giang Dã.
“Đừng làm loạn.” Giang Dã nắm lấy cổ tay Yến Hoa nhét vào trong chăn, ngăn anh động đậy.
Yến Hoa chỉ cảm thấy phản ứng hiện tại của Giang Dã đặc biệt buồn cười, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, đưa tay vào trong chăn chưa đến ba giây, liền đưa tay nhéo nhéo dái tai Giang Dã.
"Anh Kiều, đừng nghịch." Bây giờ Giang Dã thực sự không dám làm gì anh cả.
Yến Hoa không để ý tới lời này, ngón tay đặt ở trên tai Giang Dã, như cố tình mà vô ý vuốt ve.
Nhẹ nhàng và ngứa ngáy.
Giang Dã quay lưng lại, lật mở điện thoại để phân tâm: “Sao súp gà còn chưa tới nữa vậy?”
Yến Hoa ngáp dài nói: “Em có thể gọi điện hỏi.”
Giang Dã xác thực cũng có ý định này, hắn không thể tiếp tục nằm trên giường nữa, rõ ràng Yến Hoa đang cố ý trêu chọc hắn.
Giang Dã đứng dậy gọi điện thoại, giọng điệu có chút không hài lòng nhưng vẫn khách khí lễ phép: "Tôi biết, cậu nhanh lên."
Yến Hoa nhìn bóng lưng cao lớn của Giang Dã hỏi: "Sao vậy?"
"Bên ngoài đang mưa, hơn nữa còn tắc đường nên có lẽ phải mất khoảng nửa tiếng nữa.”
“Không sao, dù sao anh cũng không đói.” Yến Hoa không muốn ăn.
Giang Dã dỗ dành: “Em chưng tuyết lê rồi, anh ăn một chút đi nếu không dạ dày sẽ khó chịu.”
Yến Hoa không đứng dậy mà cứ nằm ở trên giường nói: “Chờ canh gà tới rồi mới ăn.”
"Vậy em cho vào nồi hâm nóng lại."
"Ừ."
Giang Dã quay người đi vào bếp, khi trở vào phòng ngủ, hắn thấy Yến Hoa đang đứng trước tủ quần áo lục lọi gì đó.
“Anh đang tìm cái gì vậy, Kiều Kiều?” Giang Dã từ phía sau ôm lấy eo Yến Hoa, hôn lên cổ anh.
Yến Hoa lấy ra một bộ đồ ngủ rồi nói: “Đi tắm một chút, người ướt đẫm mồ hôi rồi.”
“Được rồi, tắm xong chúng ta ra ngoài ăn.”
Yến Hoa mặc đồ ngủ lại rồi đi hai bước, sau đó dừng lại, nghiêng đầu vờ vô tội hỏi: "Muốn tắm cùng nhau không?"
Giang Dã đứng tại chỗ giãy giụa hồi lâu, cuối cùng khó nhọc nói: "Không."
"Ò."
Đúng lúc Giang Dã tưởng Yến Hoa sẽ buông tha thì lại nghe thấy Yến Hoa nhàn nhã nói: "Thật sự không muốn tắm với anh à?"
Yến Hoa đã nói như vậy, làm sao Giang Dã có thể cự tuyệt được.
Hắn cũng biết, đêm nay Yến Hoa cố ý làm như vậy.
Có lẽ để trả thù vụ hắn đã làm với anh trên xe năm ngày trước, dùng đồ chơi một tháng trước, còn bảo Yến Hoa mặc đồng phục học sinh hai tháng trước gọi hắn là anh trai.
Trước đây buông thả quá nhiều, đêm nay nhất định phải trả giá.
Đầu tiên Giang Dã điều chỉnh nhiệt độ nước, sau đó Yến Hoa chậm rãi cởi quần áo.
“Mau tắm rửa xong đi, anh còn đang sốt.” Lần đầu tiên Giang Dã thực hiện chữ “tắm” nghiêm túc như vậy, không hề có chút tâm tư đen tối nào.
Nhưng Yến Hoa nhất định phải đạt được điều mình mong muốn.
Ánh sáng chói lóa chiếu vào người Yến Hoa, nước nóng từ vòi hoa sen tuôn xuống, Giang Dã đứng ở phía sau anh không làm gì cả, lần đầu tiên thành thật như vậy.
Yến Hoa hơi quay đầu lại nhìn Giang Dã, sau đó cúi đầu lẩm bẩm: “Thật sự không muốn anh à?”
Giang Dã vẫn không nhịn được ôm người vào lòng, sốt ruột: “Kiều Kiều.”
“Anh còn đang sốt." Yến Hoa đúng lúc nhắc nhở hắn.
Giang Dã đương nhiên biết Yến Hoa còn đang sốt, vội lùi lại hai bước giữ khoảng cách, nghiêm mặt nói: "Tắm đi."
"Ồ." Yến Hoa quả thực đang tắm, nhưng anh không muốn tự tắm.
Giang Dã nhướng mày, bất lực kẹp hai tay Yến Hoa ra sau lưng nói: “Anh đừng cử động tay.”
"Anh không cử động, trước đây không phải em đã yêu cầu anh hợp tác hay sao?”
"Bây giờ khác." Giang Dã thật sự rất thống khổ, không biết biểu đạt thế nào.
"Có gì khác cơ?" Yến Hoa lại duỗi tay ra hỏi.
Giang Dã vừa tắm cho Yến Hoa, vừa phải tránh né bàn tay cố tình phá rối của anh một cách vội vàng.
“Mấy ngày trước anh không có sốt.”
“Ồ.”
“Sao em đứng cách xa anh như vậy?” Yến Hoa cố ý hỏi.
Giang Dã lại tiến lên một bước, “Vậy sao?”
“Mau rửa đi.” Yến Hoa tựa hồ không còn gây chuyện nữa.
Nhưng gần son thì đỏ, gần mực thì đen, gần hoang dã thì hoang dã.
Lần đầu tiên Giang Dã tắm chung đau khổ đến thế, Yến Hoa sẽ chủ động ôm cổ hôn hắn, nhưng mỗi khi Giang Dã muốn làm gì khác, Yến Hoa sẽ chậm rãi đẩy hắn ra nhắc nhở: “Anh vẫn còn sốt.”
Giang Dã gần như kiệt sức ôm eo Yến Hoa, anh chỉ có thể trút giận lên môi anh, càng nghĩ càng không thể làm được gì cả.
Yến Hoa có thể tự mình làm hoặc kêu Giang Dã giúp, nhưng Giang Dã thì không thể.
"Yến Kiều Kiều, tắm ngoan đi." Giang Dã hạ quyết tâm, buông Yến Hoa ra rồi nhanh chóng xả sạch sữa tắm, lau đi những giọt nước trên người.
Yến Hoa để Giang Dã mặc đồ ngủ cho mình, cài đến cúc áo trên cùng.
“Được rồi, nhanh ra ngoài ăn lê đi.”
Yến Hoa đứng đó không nhúc nhích, hỏi: “Còn em thì sao?”
Giang Dã lau mặt, bất đắc dĩ nói: "Em như thế này còn có thể làm gì nữa?”
Yến Hoa vẫn còn sốt nên không thể dây dưa với hắn, hắn phải tự mình tìm biện pháp.
Yến Hoa dựa vào cửa, khoanh ngực lạnh lùng nói: “Không được.”
“Em tự làm.” Giang Dã đáng thương lặp lại.
“Không.” Yến Hoa lại kiên quyết nói.
“Thay quần áo đi ra ngoài với anh.”
Giang Dã biết Yến Hoa quyết tâm báo thù, hắn lau người qua loa, miễn cưỡng mặc lại bộ đồ ngủ.
"Anh Kiều." Giang Dã ôm Yến Hoa nũng nịu.
"Thật sự không có khả năng sao?"
Yến Hoa xoa đầu Giang Dã, ngay lúc Giang Dã tưởng có cơ hội rồi thì Yến Hoa lại tàn nhẫn nói: "Không được."
"Đi ăn cơm."
Giang Dã ngồi vào bàn ăn, uống mấy ngụm nước lạnh mới có thể bình tĩnh lại đôi chút.
“Lát nữa đo lại nhiệt độ.” Giang Dã vẫn còn lo lắng.
Yến Hoa cầm thìa trong tay, húp từng ngụm nhỏ canh gà, nhấp vài ngụm liền đặt bát xuống, không muốn ăn nữa.
“Nhà hàng này không ngon sao?”
“Anh không có cảm giác thèm ăn.”
“Vậy còn tuyết lê?”
Yến Hoa tựa vào lưng ghế, sờ trán nói, “Lát nữa anh sẽ ăn.”
"Được rồi, em hầm lại canh gà, buổi tối nếu anh đói thì nói cho em biết." Giang Dã ân cần nói.
Yến Hoa vẫn còn hơi sốt, nhưng anh đã ngủ quá nhiều nên nhất thời không ngủ được, dựa vào ghế sô pha chờ Giang Dã rửa bát xong.
Khi Giang Dã ra khỏi bếp, hắn nhìn thấy Yến Hoa đang quấn chăn trên sô pha xem bóng đá.
"Kiều Kiều.” Giang Dã ngồi sang một bên, kéo người đàn ông vào lòng, không quên đắp chăn cho anh.
“Ừm.”
Giang Dã áp lên trán Yến Hoa để cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, “Vẫn còn hơi sốt.”
“Tối nay ngủ sớm đi, ngày mai anh sẽ ổn thôi.”
Yến Hoa tựa đầu vào vai Giang Dã hỏi, “Ngày mai em có lớp không?”
“Không.” Giang Dã vừa mới rửa bát xong, tay còn lạnh, sợ Yến Hoa lạnh cóng nên chỉ ôm anh trong chăn.
"Mấy ngày nữa cũng không có tiết học, tuần này em ôn tập, hai tuần nữa sẽ đi thi."
Yến Hoa bị Giang Dã ôm vào lòng, lặng lẽ nghe hắn nói.
"Kiều Kiều, ngày mai anh phải làm gì không?" Khi tay dần ấm lên, Giang Dã từ từ mò vào trong chăn.
Yến Hoa lắc đầu, "Không, mấy ngày nay Tông Nguyên cho anh nghỉ ngơi, còn có Lục Cửu ở Nam Giang rồi."
"Vậy thì tốt, ngày mai chúng ta đều ở nhà."
Giang Dã nghĩ tới điều gì đó, cắn lên khóe môi Yến Hoa nói: “Chờ anh hạ sốt.”
Chưa cần chờ đến lúc Yến Hoa hạ sốt, lúc này Giang Dã đã có suy nghĩ này rồi.
Nhưng vẫn chỉ giới hạn trong việc suy nghĩ.
Yến Hoa nhẹ nhàng thở dài, "Mỗi ngày em đều hành hạ anh."
Giang Dã không đỏ mặt nói: "Không thể nào, hôm nay không có, hôm qua cũng không có, ngày hôm kia cũng không luôn."
Giang Dã dừng một chút, thấp giọng nói: “Kể từ lần trước trên xe...”
“Đã năm ngày rồi.”
Yến Hoa nhắc nhở, “Ngay cả ngày mai cũng không.”
"Ngày mốt cũng không.”
Giang Dã nói, “Vậy khi nào chúng ta mới có thể?"
"Chờ anh hạ sốt."
"Ngày mai anh có thể hạ sốt." Giang Dã kiên định nói.
“Uống thuốc và uống canh gà, ngủ một giấc sẽ khỏe lại.”
Yến Hoa nghe vậy thì ngẩng đầu lên, lông mi khẽ động, đột nhiên đưa tay ra.
“Kiều Kiều.” Giang Dã tựa lưng vào ghế sô pha, thỏa mãn thì thầm.
Ngay lúc Giang Dã sắp ra thì Yến Hoa chợt dừng lại.
"Kiều Kiều." Giang Dã mơ hồ gọi Yến Hoa.
"Cố nhịn đi."
Giang Dã không thể tin được nhìn Yến Hoa, rõ ràng là anh chủ động vậy mà bây giờ lại bắt hắn chịu đựng.
"Sao anh lại thế này, anh Kiều, anh quá đáng quá rồi." Giang Dã vùi đầu vào ngực Yến Hoa phàn nàn.
Yến Hoa mặc kệ lời buộc tội của Giang Dã, nhắc nhở hắn: "Thế lúc ở trên xe có quá đáng không?"
Giang Dã chột dạ ngậm miệng, không dám nói nữa, rúc sâu vào người Yến Hoa.
Yến Hoa nhận ra động thái của Giang Dã, ngăn hắn lại, "Không được, nhịn đi."
"Em không thể tự giải quyết được ư?"
"Không." Yến Hoa kéo tay Giang Dã ra, "Anh nói không được tức là không được."
Ngữ khí Yến Hoa cực kỳ nghiêm túc, Giang Dã lúc này cũng không dám cãi lại anh, sau khi ổn định lại hô hấp, hắn hỏi: "Anh có muốn ăn chút tuyết lê không?"
"Ừ." Yến Hoa ngồi sang một bên, lặng lẽ ăn mấy miếng rồi đi ngủ.
Ngay khi Giang Dã tưởng rằng đêm nay sẽ kết thúc như thế này thì Yến Hoa lại không yên phận như thế.
Anh đã ngủ cả ngày nên tràn đầy năng lượng vào ban đêm.
Giang Dã vừa nằm xuống liền phát hiện Yến Hoa tới gần.
“Yến Kiều Kiều, ngủ đi.” Giang Dã nhéo eo Yến Hoa, giữ anh cách xa mình.
Ngày hôm nay Yến Hoa đã khiến hắn khó chịu hai lần, vậy nên lúc này anh tới gần nhất định là không có ý tốt.
Yến Hoa lợi dụng sơ hở tấn công lần nữa.
Căn bản Yến Hoa không cần làm thế, chỉ cần anh muốn thì Giang Dã không thể từ chối nổi.
Mấu chốt là lần nào Yến Hoa cũng sẽ khiến Giang Dã thoải mái một lát, đồng thời vào thời khắc mấu chốt nhất lại rút tay vô tình khiến hắn cứng rắn phát đau..
Giang Dã lần thứ ba trong ngày lâm vào bế tắc, hắn vùi đầu vào cổ Yến Hoa, dùng giọng điệu đáng thương gọi anh Kiều.
Yến Hoa rút tay lại không thương tiếc.
"Anh Kiều, em khó chịu quá." Giang Dã gần như sắp khóc.
Yan Hua đặt lòng bàn tay lên một bên mặt Giang Dã nói: "Đừng giả vờ khóc."
"Nếu anh cứ làm thế, em thực sự sẽ khóc." Giang Dã giận dữ cắn vào cổ Yến Hoa, nhưng hắn không dám dùng nhiều lực, hôn thêm hai lần nữa.
Yến Hoa liếc nhìn Giang Dã, bắt đầu phân xử: “Hôm đó anh đã bảo em không lên xe, nhưng em không nghe.”
Giang Dã thành khẩn xin lỗi: “Em sai rồi, không nên lợi dụng lúc anh say để dỗ anh lên xe."
Dù vậy, Giang Dã vẫn vô thức liếm môi, nhớ lại chuyện mấy ngày trước.
Ngày hôm đó, Yến Hoa và Tông Nguyên đi dự một bữa tối với khách hàng, đây là một dịp rất trang trọng nên Yến Hoa hiếm khi mặc trang phục lịch sự, bộ vest được cắt may khéo léo tôn lên vòng eo săn chắc của anh và đôi chân thẳng tắp thon dài dưới chiếc quần tây.
Đêm đó trong buổi họp mặt, Yến Hoa đã uống kha khá rượu, mặc dù chưa say hẳn nhưng ý thức cũng không quá rõ ràng.
Không chỉ vậy, Giang Dã còn tự mình cài một chiếc kẹp áo cho Yến Hoa trước khi ra ngoài vào sáng hôm đó.
Hắn đã nghĩ về nó cả ngày.
Buổi tối đi đón người, hắn nhìn thấy Yến Hoa nửa say, hai cúc áo sơ mi tùy ý cởi ra, nửa tỉnh nửa mê, hắn nóng lòng muốn về nhà ngay lập tức.
Sau khi uống rượu, Yến Hoa lại ngoan ngoãn hơn bình thường, ngồi trên xe khiến hắn càng thêm nôn nóng.
Yến Hoa bình thường ít nói, nhưng hôm đó lại nói ngắt quãng, không nói hết được một câu.
"Kiều Kiều, nếu anh gọi em là anh thì chúng ta sẽ về nhà."
"Anh..."
"Hả? Kiều Kiều, anh gọi em là gì? Em không nghe rõ lắm." Giang Dã cố ý nói.
Yến Hoa buộc phải gọi hắn là "anh" nhiều lần
“Anh ơi.”
“Chở em về nhà...”
Nhưng Giang Dã lại lật lọng, “Em nói về nhà, nhưng không nói về nhà ngay bây giờ.”
Cái kết sau khi Yến Hoa tỉnh táo lại, Giang Dã đã bị đuổi ra sô pha ngủ mấy đêm liền.
Giang Dã không dám nghĩ tới chuyện này, nhưng càng nghĩ càng không nhịn được.
"Kiều Kiều, em có thể đo lại nhiệt độ được không?" Giang Dã lại lấy nhiệt kế ra, cầu nguyện Yến Hoa sẽ sớm khỏi sốt, nếu không đêm nay hắn sẽ chết nghẹn trên giường.
Thật không may, mọi chuyện không diễn ra như dự định và Yến Hoa vẫn bị sốt nhẹ.
Lần nào hắn cũng như bị lơ lửng trên không trung, nhưng chỉ cách mặt đất một bước thì Yến Hoa lại tháo chiếc thang ra để hắn rơi tự do, tàn nhẫn nói: "Không."
Cuối cùng, khi Yến Hoa đo lại nhiệt độ lần cuối trước khi ngủ, Giang Dã đã nhìn thấy bình minh, đè nén thanh âm thì thầm bên tai Yến Hoa: “Kiều Kiều, cơn sốt của anh đã hạ rồi!”
_
Tác giả có điều muốn nói:
Yến Hoa: Hạ sốt rồi.
Giang Dã: Em sắp khóc rồi, em thật muốn khóc!
Yến Hoa: Khóc đi.