Tô Bối Nhi mặt lạnh mở to đôi mắt đẹp, "Thất điện hạ, đây là có ý không muốn phóng chúng ta ra khỏi Hoa cốc sao?"
Nhan Hi lạnh lùng nhìn bao quát nàng, "Phải."
"Nếu đây là lựa chọn của ngươi,
như vậy. . ." Tô Bối Nhi âm điệu cuối câu kéo dài, lạnh lùng nói, "Thị
vệ Lỗ quốc nghe hiệu lệnh của ta, không nhắm vào Nhan Hi, toàn bộ công
kích tân nương, bất luận sống chết cũng phải hoàn thành đại công."
Hạ xong mệnh lệnh, Tô Bối Nhi từ bên hông rút ra một đoạn lụa màu xanh làm thành vũ khí, giành trước
công kích hướng Nhan Hi, chiêu thức của nàng không phải muốn lấy mạng
người, hiển nhiên là muốn làm Nhan Hi bận rộn, để có thể cho các thị vệ
phía sau có cơ hội công kích nhiều hơn.
Nhướng lên đôi mắt, Nhan Dung
lập tức cười nhạt với âm lượng muốn cho nàng nghe thấy, "Tiểu mỹ nhân,
ngươi muốn chết cũng không tất phải dùng loại phương pháp này." Hắn bất
chấp hoa hoa thảo thảo của mình, để lại các công cụ chữa thương cho hoa
cỏ sang một bên, nhảy vào bên trong vòng vây của nội thị đứng ở bên cạnh Đào Tiểu Vi, cùng Cửu Đĩnh một tả một hữu bảo vệ tân nương.
"Cửu Đĩnh, vạn lần cũng đừng để
cho bọn họ đụng tới nữa cọng tóc của Vương phi nhà ngươi, ta bảo đảm một hồi Lão Thất trở về cũng sẽ không lưu tình mà đem ngươi một phân thành
hai."
"Nhị điện hạ, thuộc hạ cũng nghĩ như vậy." Cửu Đĩnh lạnh lùng ra sức chém giết phía trước đang xông tới
bọn tàn dư Lỗ quốc, bọn họ để sống sót, đã bắt đầu liều mạng.
"Cho nên lần này ta ra tay giúp
ngươi, ngươi cần phải nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một cái nhân tình đi."
Người nào đó chẳng biết xấu hổ bắt đầu kể công.
Cửu Đĩnh rất muốn nói, mặc dù
ngài không ra tay, Vương phi ở bên trong vòng bảo vệ này muốn thương tổn đến cũng không phải dễ dàng như vậy, thế nhưng đối phương lại là nhị
hoàng tử của bổn quốc, mặc dù chỉ là một Vương gia nhàn tản, địa vị cũng cao hơn nhiều lần.
Cho nên hắn chỉ có thể cam tâm tình nguyện nhượng bộ, "Đúng vậy điện hạ, lần này là Cửu Đĩnh thiếu điện hạ một cái nhân tình."