Nhan Hi chẳng biết lúc nào đã mở
mắt, đem biểu cảm tức giận cùng ngượng ngùng của Đào Tiểu Vi đều thu vào mắt, sờ sờ tóc của nàng, đem nàng áp về trong ngực, "Đau không?"
Đáng ghét, hắn vì sao muốn hỏi
loại vấn đề này, cho dù là đau đớn, chẳng lẽ nàng có thể nói ra sao? Đào Tiểu Vi như là bị rớt mất đầu lưỡi, khuôn mặt đỏ bừng áp trên người
Nhan Hi, chặn nghi vấn của hắn, dùng sức gật đầu.
"Ta cũng đau." Thanh âm hắn như đang cáo trạng.
Đau nhức còn có thể vui vẻ như
vậy sao, đêm qua cũng không nhìn ra Nhan Hi còn biết cái gì là đau nhức, Đào Tiểu Vi vươn tay, chỉ chỉ trạc trạc khuôn ngực xích lõa của hắn,
muốn kháng nghị.
"Vi Vi, nàng so với quốc sư ngày hôm qua lợi hại hơn a, ả ta mất nửa ngày mới đụng được đến ta một chút, nàng xem,
nàng không cần tốn nhiều sức đã
làm thân thể Sát Thần đầy thương tích, nơi này là nàng cắn, nơi này là
móng tay của nàng cào, còn có ở đây, cư nhiên là dấu ngón tay đâm vào
a."
Ách, đang bị trêu chọc a.
Đào Tiểu Vi bất an càng làm thân thể rút xuống, đem chăn bông hoàn toàn vây trụ lại thân mình, từ góc độ của Nhan Hi nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một dúm tóc đen.
Tiếng kêu la ồm ồm từ ngực hắn
truyền đến, "Người xấu, ngươi cũng làm ta giống như một mấy người diễn
kịch hài, chúng ta huề nhau."
Nàng nói chính là những vết xanh đỏ trên người do Nhan Hi lưu lại, từ cổ dài cho đến chân nhỏ, trên từng bộ phân của nàng đều có dấu ấn của Nhan Hi, đây là trịnh trọng tuyên
cáo, từ nay về sau, vật nhỏ mỹ lệ này triệt để thuộc sở hữu của hắn, từ
sợi tóc cho đến gót chân, mỗi một chỗ đều là của hắn.
Người nào dám mơ ước, giết!
Nàng đầu nhỏ trên người hắn quấy nhiễu động liên tục, Nhan Hi nhẹ nhàng hút một ngụm khí, một đưa tay
bắt nàng đi ra, hắn hảo tâm khuyên nhủ, "Đừng ...động nữa."
Đào Tiểu Vi nhăn mũi, nâng lên
cằm, mắt hung hăng chống lại Nhan Hi, "Ta muốn động, ta muốn động, người ta cả người đều đau nhức, động hay không động ngươi cũng muốn quản,
ngươi thực sự là một…" Người xấu!
Thế nhưng Nhan Hi trừng mắt, Đào Tiểu Vi lại rất không cốt khí đem hai chữ Người xấu nuốt trở lại trong
bụng, không tình nguyện đổi thành tiếng kêu mềm nhũn, "Tướng Công "
Nhan Hi thoả mãn gật đầu, không có hảo ý hỏi, "Vi Vi, nếu đau, ta trị liệu cho nàng một chút."
Trong lúc ngớ ngẩn, bị người ta « ăn« một lần lại một lần, hiện tại « tiểu cừu« cũng nhìn không ra âm
mưu của đại hôi lang, nhớ đến lúc trước Nhan Hi có lần dùng nội công
giúp nàng hóa giải vết tụ máu, nàng cao hứng bừng bừng đáp ứng, "Thật
tốt quá, ta thật sự rất khó chịu trứ nga."