Tắm rửa thay y phục xong, trên đầu lại đội lên vòng hoa, tượng trưng cho thần thánh thuần khiết, Tô Bối
Nhi khôi phục lại dáng dấp, phiêu nhiên xuất trần như trước.
"Nàng ta không có nỗ lực chạy trốn chứ?"
Hộ vệ bạch y trông coi, cung
kính trả lời, "Thánh cô, vị Vương phi này rất thành thật, cho ăn thì ăn, cho uống thì uống, giống như đang hưởng thụ cuộc sống bình thường, tuy
rằng nàng mỗi ngày đều ghé vào cửa sổ nhỏ, nhìn phiên chợ xa xa, bất quá, nàng chưa từng có ý muốn chạy trốn." Trên thực tế, nàng quả
thực là nghiện ăn, ăn hơn hai phần ăn, so với bọn hắn, những tên thị vệ
bên ngoài, còn muốn vui vẻ hơn, thỉnh thoảng còn có thể yêu cầu, ăn thêm một ít hoa quả cùng thịt.
Đương nhiên, bọn họ đối với yêu
cầu không quá phận này sẽ đáp ứng, hơn nữa Đào Tiểu Vi lại là con tin
của chủ tử, tuy rằng mất đi tự do. nhưng cũng không cho chậm trễ.
Cho nên Đào Tiểu Vi, đến nay
thật đúng là không có cái gì khổ, chỉ là tịch mịch một chút, nhưng cũng
may, nàng thường ngày ở Duệ vương phủ luôn ru rú trong nhà, như vậy mấy
ngày không ra cửa, cũng sẽ không làm nàng nghĩ khó chịu.
Nàng phiền não xoa bóp lên gương mặt, đã có vẻ mũm mĩm hơn, hoảng hốt biết rằng, vì sao người ta nuôi
lợn phải để nó chỉ ăn và ngủ, ăn ăn ngủ ngủ, ha ha, cái gì phiền lòng
cũng không có, cái gì cũng không nghĩ, tất nhiên sẽ béo lên thôi.
Tô Bối Nhi đi vào đến, đã quên
rằng Đào Tiểu Vi hay ở gần bệ cửa sổ, bước chân hướng ra phía ngoài
nhìn, nàng ta thấy một gương mặt mũm mỉm đỏ bừng vì bị đông lạnh, đôi
môi anh đào nhỏ nhắn đỏ mọng, đang mấp máy hát một khúc hát, không biết
tên, Tô Bối Nhi yên lặng nghe xong một hồi, từ trong âm tiết đơn điệu
của nàng, Tô Bối Nhi trong thấy mặt trời lặn ở hoang mạc, một người một
con ngựa, cảnh tượng thê lương. Tay vịn lên khuông cửa, hồi lâu nói
không ra lời, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác phiền muộn không hiểu
này.
"Đây là khúc gì? Cho tới bây giờ ta đều chưa từng nghe qua?"
Tô Bối Nhi nghĩ, tâm trước nay
chưa có bình tĩnh như vậy, nhiều năm qua đi, tại triều đình tranh quyền
đoạt thế, còn có thời gian khổ sở tại thần giáo, tất cả đều bị một khúc
hát này gợi lên đau lòng.
"Ta từ trong sách nhìn thấy, là
một khúc tự nổi tiếng thời đường, cùng không có tên." Nhìn thấy người
phía sau nói chuyện là Tô Bối Nhi, Đào Tiểu Vi cũng không có tâm tình
hát tiếp, từ trên ghế cao xuống tới, như cũ lui đến chăn bông bên
giường, ôm vào trong ngực.