Nhan Hi cúi người, ở
mép nàng nhẹ hôn, quý trọng vô cùng ôm lấy nàng đi tới bên cạnh bàn ăn
thịnh soạn, làm cho nàng ngồi ở trên đùi của hắn, gắp lên một miếng thức ăn Đào Tiểu Vi thích ăn, đưa đến môi nàng.
Nàng biết điều há miệng, trong đây không hề có mùi vị của món ăn làm cho người ta không
nhịn được chảy nước miếng, thậm chí còn có một tia khổ sở, cố gắng nhai
lấy nhưng làm sao cũng nuốt không trôi, trong dạ dày một trận khuấy đảo, một cảm giác muốn nôn không thể ức chế trào dâng, trong miệng thức ăn
miễn cưỡng ăn của buổi trưa bị phun ra đầy đất, ngay cả long bào Nhan Hi cũng bị lây dính dơ bẩn.
Đầu hỗn loạn, ở rất xa rất xa dường như có tiếng kêu gấp gáp của phu quân nàng.
“Vi Vi, nàng làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái? ?”
“Vi Vi, nhìnta, phu quân ở chỗ này, nàng đừng sợ…”
“Người đâu, truyền ngự y! ! ! ! Nhanh lên! ! ! !”
Cho tới bây giờ cũng không thấy “Người xấu” kinh hoảng qua như vậy, ánh mắt cũng không có lạnh lùng, nàng cố sức giơ lên ngón tay lạnh như băng,
muốn vuốt ve gương mặt của hắn, nàng còn muốn che lại môi của hắn, nói
cho hắn biết, không nên kinh hoảng, nàng chẳng qua là cảm thấy hơi mệt
chút .
Cánh tay ở giữa không trung vô lực rũ xuống, thân thể mềm
mại ngã vào trong ngực Nhan Hi, lúc trước rơi vào bóng tối, nàng nghĩ,
nếu cứ như vậy mà chết đi không cần tỉnh lại thì thật là tốt, như vậy
phu quân sẽ mãi nhớ nàng ở trong lòng, nàng cũng không cần thấy một hình ảnh nào sẽ làm nàng cảm thấy tan nát cõi lòng. (Lo lắng Nhan Hi nạp phi đây mà, tình yêu là ích kỷ, ta thừa nhận điều đó, duy nhất và duy nhất
mà thôi. TT_TT)
Hôm nay nàng mới hiểu được, tình yêu trong sách
nói đến tột cùng là cái gì, yêu đến tuyệt vọng tan nát cõi lòng cũng
không thể rời bỏ, vứt cũng không xong, chỉ cần hắn cảm thấy vui vẻ, thà
rằng đau đến không cách nào hô hấp, nàng cũng có thể nhẫn nại.
Nàng từng cho là, giữa mình và “Người xấu” không phải là tình yêu, hắn sủng
ái nàng giống như sủng ái tiểu nữ nhi, vô điều kiện dung túng. Thẳng cho tới hôm nay, Đào Tiểu Vi mới biết được mình cỡ nào ngu ngốc, đến khi
rơi vào tuyệt vọng như thế này, nếu như còn không phải là tình yêu, kia
là cái gì?
Đầu nặng nề, mặt Nhan Hi nhìn không rõ, hắn tựa hồ rất gấp gáp gọi tên của nàng, nhưng trong tai của nàng cái gì cũng nghe
không được.
Nằm trong vòng tay của phu quân êm ái như vậy, có thể an nghỉ ở chỗ này, mới là hạnh phúc chân chính của nàng.
Dù sao, nàng chẳng qua là chiến lợi phẩm hắn từ Tề quốc mang về, đem một
vị công chúa vô nhà vô nước làm thành trân bảo dốc lòng sủng ái, Nhan
Hi, cuộc đời này không hỗ là người nàng yêu thương nhất.
Bọn họ cũng không có sai, sai là bọn họ sinh ra ở đế vương, nên sớm hiểu cái gì gọi là tuyệt vọng.