Đào Tiểu Vi trong bụng mang long thai, nếu không thể mời vương phi vào cung thì chỉ còn cách…, đêm đó, Quý Hỉ dẫn một loạt thái giám và cung nữ đi đến Duệ vương phủ,
chỉ sợ ở đó hạ nhân không đủ cẩn thận, chiếu cố không chu đáo đến vị
nương nương còn chưa phong vị hoàng hậu mà thôi – vị nương nương duy
nhất trong hậu cung.
Ngẫu nhiên Nhan Hi mang theo Đào Tiểu Vi cải trang đi du ngoạn còn chưa trở về, cho nên đám người như gỗ đứng
yên lặng bên trong đại sảnh chực chờ.
Quản gia tới đây nhìn lén mấy lần, chắc lưỡi không dứt.
Đúng là cái gì mới gọi là uy nghi hoàng gia, ngay cả những nô tài hầu hạ
trong cung cũng như vậy uy phong lẫm lẫm, nghiêm chỉnh cúi đầu mà đứng,
hai canh giờ, thậm chí ngay cả động cũng không động, nếu như hắn cũng đi theo chủ tử vào cung, sợ là làm không được như quy củ thế này, không
bằng cứ tựu tự do tự tại trông coi Duệ vương phủ, giúp Gia trông chừng
chu toàn phủ đệ – nơi có nhiều ký ức.
Từ đó, ý niệm vào cung của lão cũng là dần dần phai nhạt…
Đây là lần đầu tiên Đào Tiểu Vi cùng Nhan Hi một mình đi ra ngoài du ngoạn, Cửu Đỉnh và bọn thị vệ cũng ở rất xa, không cho phép ở trong tầm mắt
họ.
Hai người nắm tay nhau mà đi, nam nhân anh tuấn tiêu sái, nữ
nhân tuyệt sắc xinh đẹp, song song đi cùng một chỗ làm sao cũng không
giống như là phu thê bình thường ở dân gian, mà giống thần tiên quyến
lữ, không thuộc về phàm trần.
Dọc theo đường đi, vô luận nam nhân hay nữ nhân đều luyến tiếc quay đầu, nam nhân ánh mắt cũng khóa trên
người Đào Tiểu Vi, mà ánh mắt nữ nhân lại chăm chú vào vẻ mặt nhất sắc
lạnh lùng như đoạt đi hô hấp của Nhan Hi.
Hai phu thê một đường đi thật cũng không gặp phải chuyện gì không tốt.
Mặt trời lặn về phía tây, bọn họ ngồi ở ven hồ Dương tử nhìn trời chiều rơi xuống, Đào Tiểu Vi mệt mỏi tựa trong ngực Nhan Hi, “Phu quân, hôm nay
thật thật vui vẻ, nếu như mỗi ngày đều giống như vậy thật tốt.”
“Nàng nếu thích, ta giúp nàng là được.”
“Bây giờ không thể làm được, chàng là hoàng đế, là một đại nhân vật không
thể thường xuyên ra ngoài cho người ta thấy, thỉnh thoảng có một lần như vậy Vi Vi đã thỏa mãn, làm sao dám yêu cầu xa vời thường xuyên đâu.”
Ngáp một cái, Đào Tiểu Vi không buồn mở mắt, dựa vào vai Nhan Hi cứ như
vậy ngủ thật say.
Cửu Đỉnh từ chỗ bí mật đi ra, “Gia, cần phải trở về rồi.”
Nhan Hi ôm lấy thê tử, dùng áo choàng Cửu Đỉnh đưa tới bao lấy thân thể mềm
mại của Đào Tiểu Vi, đón gió đêm, chậm rãi hướng Duệ vương phủ đi tới.