Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 555: Ánh mắt cũng sẽ nói dối (9)




Quả nhiên là rất quỷ dị, dường như những chi tiết rất nhỏ đều bị Nhan Dung phát hiện.
“Có thể là chàng nhận lầm người a? Người kia nhất định không phải là Vi Vi, nàng làm sao sẽ tới nhà xí của nam nhân đâu?”
“Không sai, Tiểu Đồng, ta cũng vậy nghĩ như vậy, cùng đệ muội sống gần nhau lâu như vậy, muội ấy hoàn toàn không biết võ công, điểm này ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, nhưng là sáng nay trước mặt của ta là gương mặt của Vi Vi chẳng những võ công cao cường, còn có lưng rộng như hổ, eo to như gấu, hai chân vòng kiềng ở giữa cũng có thể bay qua một con chim, từ trong quần áo đơn bạc mơ hồ tỏa ra da thịt cứng rắn, so với phu quân dáng thư sinh của nàng thật ta không bằng a, thật là xấu hổ.” Nhan Dung dùng thêm chân cũng có thể liệt kê ra một vạn nghi vấn, nhưng cũng là bởi vì như thế, hắn mới càng thêm hoài nghi, bỏ qua cảm giác muốn đi nhà xí mà quyết định thật nhanh đuổi theo, trời biết là cho hắn còn phát hiện thêm cảnh tượng khiếp sợ.
Mười Đào Tiểu Vi chen chúc ở trong một gian phòng bên trong tiểu viện đang thay quần áo, từ thân thể bọn họ, cao thấp, mập gầy cùng với bộ ngực bằng phẳng rậm lông, trên đùi từng mảnh da thịt màu đen có cỏ mọc để phán đoán,… này là nhất định là nam nhân giả mạo.
Trên mặt bọn họ đều là gương mặt của Đào Tiểu Vi tuyệt sắc khuynh thành, một cái nhăn mày, một nụ cười hay cái ngoái đầu cũng nhìn không ra sơ hở. Qua nghiên cứu có người hiểu phương pháp mặc quần áo, cho nên có một người dẫn đầu thi triển Súc Cốt công, đem thân thể nam nhân cao lớn cường tráng áp súc thành độ cao của nữ nhi để mặc vừa váy áo.
Mà lúc này, đứng ở trong tầm mắt Nhan Dung, mười Đào Tiểu Vi dỏm cơ hồ giống nhau như đúc, vì muốn cho thật, bọn họ còn nhét bánh bao vào trong ngực, còn có người vì che dấu mùi nam nhân, liều mạng chà xát phấn hoa dưới nách, nhìn thấy thế Nhan Dung không còn có dũng khí ngồi chồm hổm ở trong bóng tối thưởng thức cảnh hoạt sắc sinh hương.
Nghe xong miêu tả rất sống động của Nhan Dung, Trúc Diệp Đồng véo nhẹ mi tâm, “… những người giả mạo có phải gian tế lẻn vào, bọn họ đến tột cùng muốn làm gì?”
“Tiểu Đồng ngoan, gian tế nào dám thoải mái ở trong viện chúng ta giả trang , nhất định là trước đó đã được ra lệnh, ta lường trước nhất định là lão Thất lại đang muốn hạ ai đâu, là để tránh cho ngộ thương, ta trước tiên còn đem nàng giấu đến chỗ an toàn.” Trời đất bao la, chỉ có lão bà cùng hài tử là lớn, Trúc Diệp Đồng ở trong suy nghĩ của Nhan Dung vĩnh viễn xếp hàng thứ nhất.mất.” Nhan Dung buồn cười hồi tưởng lại, lúc ấy bóng lưng kia cấp tốc chạy, không có khinh công năm mười năm khổ luyện sẽ không đạt tới loại trình độ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.