Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 662: Ngọc Thái phi hoa lệ xoay người (End)




“Nhan Hi!” Nàng thẳng gọi tên của hắn, không phải là Người xấu, không phải là phu quân, cái gì cũng không phải.
Sau đó, liền không hề nói nữa, lẳng lặng, không có chút nào tức giận ngồi ở bên cạnh hắn, giống như một pho tượng mất đi linh hồn.
Không chỉ là Tuyết tỷ tỷ chết đi, mang cho nàng trầm trọng đả kích.
Còn có đả kích đến từ Nhan Hi.
Tại sao hắn có thể như vậy lãnh khốc vô tình, cũng nên niệm tình nàng bảo vệ Tuyết tỷ tỷ.
Hắn là cường đại như vậy, thậm chí bị tiên hoàng chỉ định bắt buộc thừa kế ngôi vị hoàng đế, Nhan Hi như vậy, chẳng lẽ một nữ nhân cũng không bảo vệ được sao?
Thật buồn cười.
Hắn chính là không muốn quản.
Từ rất sớm bắt đầu, Nhan Hi đã nghĩ bá đạo độc chiếm nàng.
Không cho phép nàng ra cửa, không để cho nàng gặp người ngoài, quản gia an bài nàng xen lẫn trong trong đội ngũ nghênh đón Thái tử, đã bị đánh da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ. Đi tới Yến quốc nhiều năm như vậy, mỗi lần vừa nhắc tới hai tỷ tỷ, hắn không phải là kiếm cớ qua loa, chính là mặt lạnh không cho phép nàng nhìn thấy các nàng.
Thậm chí ngay cả Tuyết tỷ tỷ chết đi, Ngọc tỷ tỷ thiên tân vạn khổ cũng làm cho nàng không hay biết.
Mà không phải hắn tự mình nói cho nàng biết.
Nhan Hi, hắn cừu thị hết thảy những người thân quan trọng của nàng, cho dù là thân nhân cũng không cho phép họ lấy đi lực chú ý của nàng.
Hắn vẫn là cái dạng này.
Cho nên, Tuyết tỷ tỷ bị phụ hoàng của hắn bắt chết theo, hắn cũng không có quản, tại chỗ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn một nữ nhân như hoa như ngọc đi tàn lụi.
Đột nhiên cảm giác được nam nhân bên cạnh này quá xa lạ.
Hắn làm sao có thể vừa vô chừng mực sủng ái nàng, xem nàng như trân bảo tiểu tâm dực dực, vừa lạnh lùng nhìn thân nhân của nàng chịu chết.
“Vi Vi?” Đã nhận ra nàng có cái gì không đúng, Nhan Hi giữ vững không được bộ mặt trấn định, mạnh mẽ đem nàng ôm vào trong ngực, “Đừng tức giận, đối với thân thể không tốt.”
“Nhan Hi, ta là người, tỷ tỷ của ta cũng không phải là người sao?” Nàng chỉ cảm thấy cả người cũng đau, loại khổ sở này không cách nào giảm bớt, chỉ có thể thông qua thương tổn hắn người thân mật nhất mới có thể được hóa giải.
Cho nên, liền không chút lưu tình.
“Ta muốn thấy Ngọc tỷ tỷ, nếu như chàng không đáp ứng, ta liền mang theo hài tử rời đi.” Dường như cảm thấy Nhan Hi không đủ đau thương, nàng lạnh lùng thêm vào uy hiếp, ngày xưa ân ái đều không nguyện nhớ tới.
Nhưng ngay cả chính mình cũng chưa từng phát giác, bàn tay nàng giấu dưới tay áo, các ngón tay bén nhọn bắm vào thật sâu làm da thịt mềm mại rướm máu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.