Nhan Hi lập lại chiêu
cũ, nghĩ lần nữa điểm huyệt Nhan Dung, thân thể mới động, Nhan Dung lập
tức cảnh giác thối lui khỏi thật xa, trợn tròn ánh mắt quát, “Đệ đừng
ngăn ta.”
“Không ngăn cản, nhị ca, ngươi tới đây, ta chỉ muốn an ủi ngươi mấy câu.” Nhan Hi thanh âm ôn hòa, giống như đang dỗ hài tử.
“Lão Thất, đệ mà còn có ý nghĩ an ủi người khác? Nhất định là muốn điểm
huyệt ta, nói cho đệ biết, mơ tưởng!” Thân thể mạnh mẽ như tên rời cung
bắn về phía phòng sinh, hắn đã quyết định, lần này bất kể người nào ngăn cản đều phải bấp chấp xông vào ở bên cạnh Trúc Diệp Đồng, cái gì quy
củ, hắn mới lười quản, chỉ có chính mắt ngó chừng, trái tim này mới có
thể an ổn.
Đào Tiểu Vi thật không dám đi xem phòng sanh sẽ hỗn
loạn thế nào bởi vì Nhan Dung đi vào. Nàng vốn tưởng rằng Nhan Hi sẽ
cùng đi qua ngăn cản, không nghĩ tới Nhan Dung vừa nổi dóa, hắn đã dừng
tay, xoay người chậm rãi tiêu sái trở lại bên cạnh Đào Tiểu Vi ngồi
xuống, một tay bưng trà hớp nhẹ, một cái tay khác tự nhiên khoác lên
trên bụng Đào Tiểu Vi, vừa lúc trong bụng hài tử từ trong giấc ngủ tỉnh
lại, ra sức hoạt động cánh tay hay bàn chân nhỏ, làm cho bụng Đào Tiểu
Vi như có mấy đạo gợn sóng.
“Không thoải mái thì chúng ta cứ về phòng trước nghỉ ngơi, ở đây đã có người rành việc, sẽ không xảy ra vấn đề.”
Nghe ra hắn lo lắng, Đào Tiểu Vi nhìn hắn khẽ mỉm cười, kéo tay của Nhan Hi
nhẹ giọng nói, “Hôm nay dậy trể, lúc này tinh thần tốt rất, chúng ta cứ ở lại xem, thiếp muốn sớm nhìn thấy hài tử của nhị tẩu.”
Nhan Hi
để cho Thiên Đồng bưng lên canh tổ yến táo đỏ mà hang ngày Đào Tiểu Vi
vẫn uống, nhìn nàng cái miệng nhỏ nhắn uống xong, mới miễn cưỡng đồng ý
cho nàng lưu lại.
Trong phòng sinh vẫn là không có động tĩnh gì,
Nhan Dung thủ sẵn ở khe cửa nhìn vào bên trong, làm sao cũng không nhìn
thấy thê tử bảo bối, cho nên vừa loảng xoảng đập lên cửa, “Mở cửa, để
cho ta đi vào.”
“Nhị điện hạ, lúc này không thể vào được, vạn
nhất dính vào xui sẽ không tốt.” Bà mụ nhìn quen bộ dáng nổi điên của
các nam nhân làm phụ thân, thuần thục nói chắn, lấp, bịt, chính là không để cho mở cửa.
“Nói lời vô ích, ngươi nếu không mở ta liền hủy
đi cánh cửa này.” Nhan Dung hốc mắt đều đỏ, nhàn nhạt tia máu hiện đầy
con ngươi, bộ dáng củ