Bỗng nhiên hăng hái, Đào Tiểu Vi để sách sang một bên, "Thiên Sương, đi giúp ta thay quần áo."
"Tiểu thư, người muốn đi ra ngoài?"
"Ân, đến tiền viện xem náo
nhiệt." Bỗng nhiên nàng muốn biết Nhan Hi đang có vẻ mặt như thế nào,
muốn biết hắn là có giống nàng ý thức được vinh quang hôm nay còn ẩn sau đó là nguy hiểm tiềm tàng.
"Nhưng. . ."
"Yên tâm, chỉ là từ xa nhìn, ta
không tới gần." Biết là Thiên Sương lo lắng, Đào Tiểu Vi cũng chỉ dự
định tránh bên ngoài đám người đang vui vẻ hô to muôn năm muôn năm vạn
tuế.
Thiên Sương lúc này mới yên tâm, lấy một kiện quần áo nguyệt sắc hầu hạ Đào Tiểu Vi thay, lại thêm áo
khoát hồ cừu bao lại nàng thân thể mềm mại, "Tiểu thư, từ cửa nội viện
đi ra ngoài, chỗ rẽ bên kia có một đài cao thích hợp trông về phía
trước, đại khái có thể thấy rõ không cần tới gần."
... . .
Thái giám trong cung tuyên chỉ, thái tử đến đây là vì biểu hiện hoàng thượng đối với Nhan Hi là rất coi trọng.
Thái tử đích thân tới, quy cách
tiếp đãi đương nhiên trang trọng, quản gia trước ba ngày đã bắt đầu
chuẩn bị, cẩn thận tỉ mỉ sắp xếp người hầu tập dợt nghênh tiếp, rất sợ
đến lúc đó lại xảy ra cái gì sơ xót.
Thánh chỉ đa số ngôn từ dùng để
tán thưởng công lao Nhan Hi, mỹ từ ba hoa chính chòe được sử dụng tối đa trên người hắn, hoàng thượng còn lo lắng hắn không kiên trì nên ngay từ đầu để hắn tiếp chỉ. Cuối cùng sau một nén nhang cùng đã đọc xong danh
mục ban tặng. Tuyên đọc hoàn tất, thái giám móc ra khăn tay lau đi mồ
hôi, mỉm cười đi tới trước mặt Nhan Hi và thái tử, dùng tiếng nói lanh
lảnh đặc biệt : "Hai vị điện hạ, bởi vì ban thưởng quá nhiều, trên xe
ngựa cũng khó mang xuống, không bằng ngài cho nô tài trực tiếp đưa vào
khố phòng (kho), đợi khi kiểm kê hoàn tất, sẽ về phục mệnh cùng hoàng
thượng."
Dứt lời hắn hai tay dâng thánh chỉ, đưa tới trước mặt Nhan Hi.
Thái tử mặt mỉm cười đang muốn
đối với Nhan Hi biểu thị chúc mừng, bỗng nhiên ánh mắt nhìn về một hướng cách đó xa xa, trên đài cao một thiếu nữ đẹp tựa thiên tiên khoát trên
mình chiếc áo trắng hồ cừu, duyên dáng yêu kiều đang hướng về phía này.
Ánh mắt của nàng và hắn vừa vặn chạm nhau, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng giống như một thanh kiếm trực tiếp đâm trúng tim hắn, làm cho những lời vừa
muốn nói lúc này trong đầu gần như bay sạch.
Nhưng khi quay đầu lại, người nọ đã không còn ở đó, chỉ phảng phất một hình ảnh trắng tinh.