Mặt trời đã xuống núi, một bên còn nhìn thấy ánh hoàng hôn đỏ ửng một góc trời. Vân Diễm an vị ở miếu sơn thần đã hẹn, nơi này hoang vu vắng
vẻ, ít có người lui tới, sơn thần không được cung phụng cô đơn trấn thủ
nơi này, con nhện lớn cỡ bàn tay càn rỡ ở trên đỉnh đầu tượng kết lưới
làm tổ.
Đào Tiểu Vi làm sao lại chọn một chỗ quỷ quái như vậy, thời gian còn
định là lúc mặt trời lặn, một mình nàng coi như là người mang võ công,
nhưng tới chỗ như thế này cũng không quá an toàn đi.
Nghĩ lại, Vân Diễm tự giác giúp nàng kiếm cớ.
Loại gặp mặt này không phải là quang minh chánh đại. Cho dù không
nguyện thừa nhận, nhưng cũng không thay đổi được Đào Tiểu Vi là một phụ
nhân đã có gia đình, nếu như chọn một nơi trong kinh thành rất dễ dàng
bị người để ý, rồi bẩm báo đến Nhan Hi thật sự là không ổn. Nàng đây là
rất quan tâm địa vị ở trong lòng Nhan Hi sao, nếu không cần gì làm việc
mà không lưu một chút nhược điểm đâu?
Ánh chiều tà cuối cùng cũng biến mất ở cuối đường chân trời, đêm tối
bao phủ cả vùng đất, một bóng hình xinh đẹp thướt tha từ đằng xa chân
thành đi đến, tốc độ cực nhanh, mấy bước đã đi đến gần.
Nàng, quả nhiên là nàng.
Vân Diễm ức chế không được kích động, bước nhanh ra đón, “Nàng rốt cuộc đã tới.”
‘Nàng’ lạnh giọng nói, “Ngươi làm gì lại quấn ta như thế? Không gặp
được cũng đừng tìm cách gặp, nhìn thấy thì có thể như thế nào? Làm gì?
Còn muốn đem ta bắt đi, uy hiếp Hoàng thượng? Đừng suy nghĩ nhiều như
vậy, ta cũng không phải là người bình thường nào của bệ hạ, để chàng có
thể không để ý tới sống chết của ta.”
Bên tai tự động không chấp nhận vẻ mặt ngăn cách khó gần của ‘Nàng’,
Vân Diễm cười ẩn tình, “Nói cho ta biết, nàng thật sự thân phận là gì?
Nếu như không có thể tiết lộ, cho dù là tên của nàng cũng được.”
“Ngươi không phải vẫn cho ta là Duệ vương phi Đào Tiểu Vi sao?” ‘Nàng’ không đáp mà hỏi ngược lại, tức giận định trở về.
“Không, nàng không phải, Bối Nhi nói Đào Tiểu Vi không biết võ công,
nhưng nàng biết, đây là rõ ràng là điểm khác nhau nhất.” Không lọt dấu
vết tiến về phía trước một bước, thấy ‘Nàng’ không có phản ứng gì, Vân
Diễm nhịn không được mừng vui khó nói.