‘Nàng’ bây giờ đã bất chấp, không cần phải cố gắng làm xấu đi hình
ảnh trong lòng Vân Diễm, thích khách này khó giải quyết ‘Nàng’ trong
lòng cũng đã có chuẩn bị, lúc này toàn tâm chuẩn bị ứng chiến.
Ra cửa, ‘Nàng’thường mang theo hai thanh chủy thủ, bởi vì ngắn nhỏ,
dễ dàng đeo sau thắt lưng, nhìn cũng không rõ ràng lắm, dù sao cũng đang mặc nữ trang, cũng không nên cho người ngoài nhìn thấy vũ khí. May là
hai thanh chủy thủ thoạt nhìn tầm thường nhưng cũng là thần binh lợi khí hiếm thấy, trong bóng tối, nếu đánh cận chiến cũng chiếm không ít tiện nghi.
“Phải cẩn thận, nếu không nàng trốn đi, ta một mình cũng có thể ứng
phó.” Vẫn là không yên lòng ‘Nàng’, Vân Diễm lần cuối cùng thuyết phục
‘Nàng’ rời xa nguy hiểm, tâm không khỏi bất an, dường như có chuyện gì
không tốt muốn phát sinh.
‘Nàng’ hào khí cười khẽ, tiếng nói hơi có vẻ trầm thấp sâu kín từ chỗ ẩn thân truyền đến, “Vân Diễm, chớ xem thường người, không tin thì một
hồi nhìn xem, trừ khinh công chạy trối chết ra, ta còn ẩn giấu không
thiếu võ công đâu.”
Thật là không biết nghe lời.
Nhưng, chỉ cần nghe được ‘Nàng’ tràn đầy tự tin, Vân Diễm tâm đang
níu chặt cũng buông lỏng một phần. Hắn tất nhiên nhìn ra ‘Nàng’ không
phải là nói càn, chẳng qua là trong lòng hắn thật sự quá quan tâm nàng.
Ngũ Đố thích khách càng ngày càng gần, khinh công càng ngày càng nhanh hơn, không mấy lâu sẽ tới nơi hai người ẩn thân.
“Nàng tên là gì?” Vân Diễm bỗng nhiên rất muốn biết, hắn sợ vạn nhất
sau khi đánh xong, lại lạc mất nàng, đến lúc đó tên cũng không biết,
muốn như thế nào đi tìm.
Trong bóng tối ‘Nàng’ đối với Vân Diễm chỉ là im lặng, hiện tại
‘Nàng’ thật sự muốn nhìn lên ông trời, lớn tiếng gầm thét tình trạng
quẫn bách của mình, hết lần này tới lần khác Vân Diễm giống như khắc
tinh của ‘Nàng’, luôn dễ dàng đem cảm xúc bất đắc dĩ của ‘Nàng’ kích
phát ra.
Nó luôn luôn là phương thức độc quyền của ‘Nàng’ nha, không nghĩ tới
có ngày chính mình có thể cảm nhận được loại cảm giác khó chịu không thể nói thành lời này.
“Nói cho ta biết đi, xin nàng đấy.” Vân Diễm trường kiếm đã ra khỏi
vỏ, thân kiếm màu đỏ sậm hiện đã tràn đầy sáng bóng nhàn nhạt, hắn cố ý
muốn mượn vị trí của mình bại lộ để tận lực đem ‘Nàng’ che giấu đi.
“Dung! Ta tên là Dung!” Không muốn lừa gạt hắn, thật không muốn ,
người không có chút lương tâm gì, lúc này cuối cùng đem chút ít thương
cảm mà móc ra, hai tay nâng đến trước mắt Vân Diễm.