"Vi vi, ngươi thế nào ở chỗ này?
Mau tỉnh lại!" Cau mày, hắn vỗ nhẹ khuôn mặt Đào Tiểu Vi, hồi lâu nàng
không kiên nhẫn lấy tay gạt đi cái tay đang làm phiền, trở mình một cái, đem đầu chui vào trong chăn tránh né hắn quấy rầy.
Nhan Hi ngồi dậy, thân thể vô
lực dựa vào nhuyễn ghế, đối với hắn quanh năm tập võ mà nói, cảm giác
như vậy phi thường xa lạ. Khi cử động mỗi đầu khớp xương đều phát ra âm
thanh rắc rắc thanh thúy.
Thiên Đồng như cũ thưòng lui tới bưng nước nóng đi vào, trông thấy Nhan Hi tỉnh, nàng kinh hỉ mọi e ngại đều quên, "Điện hạ, ngài rốt cục tỉnh."
"Ta ngủ thật lâu sao?"
"Điện hạ, tròn ba ngày hai đêm,
chúng nô tỳ đều cho rằng ngài bị bệnh, thế nhưng tiểu thư kiên trì nói
ngài là quá mệt mỏi, chỉ cần để ngài an tâm thật tốt hảo hảo nghỉ ngơi,
nhất định hồi tỉnh."
Ba ngày hai đêm, cư nhiên đã ngủ lâu như vậy?
"Vì sao không gọi ta tỉnh?"
Thiên Đồng lộ ra thần sắc khó
sử, "Gia, các biện pháp có thể sử dụng đều thử qua, thế nhưng. . ." cũng không tác dụng, "Ngài vẫn nắm lấy tay tiểu thư, ba ngày chưa từng buông ra, tiểu thư không thể làm gì khác hơn là cứ như vậy bên cạnh người,
buổi tối ngủ trên mặt đất."
Cổ tay nhỏ bé bị nắm đến trắng
xanh đã sớm lùi vào chăn, thấy không rõ lắm, nha đầu ngốc, dùng sức giải khai tay hắn là được, hà tất kiên trì ngồi xổm bên cạnh hắn.
Ba ngày, thật không biết nàng
thế nào trải qua, trách không được nàng mệt mỏi rã rời, cho dù ngủ ở mặt đất băng lãnh cũng một mực không tỉnh.
Hắn ngồi xổm xuống, ôm lấy chăn
cùng Đào Tiểu Vi đi tới bên giường buông xuống, rồi xốc lên một góc
chăn, để nàng có thể dễ dàng hô hấp, "Các ngươi đều lui ra ngoài."
Thiên Đồng cùng Thiên Sương liền lui ra, trả lại thanh tịnh cho hai người.
Nhan Hi đầu đã hơi mơ hồ, lần
này hắn biết, là do ngủ nhiều mà ra, tuy rằng thân thể khó chịu, hắn
cũng không muốn nhanh như vậy rời đi, cùng nằm ở bên cạnh Đào Tiểu Vi,
nhìn nàng dung nhan hơi tiều tụy.
Cảm giác được bên cạnh có người, Đào Tiểu Vi thân thể tự nhiên nhích lại gần, giống như khi còn bé, một
chân đẩy ra chăn bông, cánh tay cuốn lấy cánh tay Nhan Hi kéo tới gần
nàng, chân nhỏ càng không chút khách khí khoát lên bụng hắn.
Động tác này, thập phần bất nhã, thế nhưng cũng là do vô ý thức, thoáng cái làm Nhan Hi nhớ lại ký ức
năm năm trước, mỗi buổi tối bọn họ chỉ có mỗi tư thế như vậy, nàng ôm
hắn ngủ thẳng đến hừng đông.