"Ngươi thực sự muốn ở cái dạng này xuất môn?" Thật là một hình tượng đáng sợ, khó có được Nhan Hi còn có thể bảo trì mặt vô biểu
tình a.
Đào Tiểu Vi nửa bên mặt đều dính đầy râu mép, sở dĩ Nhan Hi còn chưa
muốn lấy hết mấy thứ gì đó chướng mắt là vì sợ không cẩn thận làm bị
thương mặt nàng.
Gật đầu thật mạnh, Đào Tiểu Vi hai tay che mặt, rất sợ hắn lại đột nhiên ra tay.
Bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, Nhan Hi kéo tay nàng, hướng ra ngoài mà đi.
Di? Thế nào không lải nhải nữa?
Ra khỏi cửa nội viện, Đào Tiểu Vi mơ hồ có chút hối hận, bởi vì vô luận
là người nào trong phủ vừa nhìn đến nàng, đều lập tức lộ ra bộ dáng
muốn cười lại không dám cười, không dám cười lại nhịn không được mà
cười, giống như bị táo bón, thoạt nhìn phi thường khó chịu.
Nhan Hi ngông nghênh dắt tay nàng, hoàn toàn không bị mấy ánh mắt này
quấy rầy, thế nhưng Đào Tiểu Vi thì không được, trong tú lâu nàng cùng
Nhan Hi dương nanh múa vuốt, thế nào cũng không chịu thua a, thế nhưng
một lúc đối mặt với ánh nhìn của những người xa lạ, tự tin của nàng hoàn toàn biến mất, có vẻ nên tháo đi, tiện tay nhét vào túi tiền bên mình.
Nhan Hi chỉ là cúi đầu liếc mắt nhìn nàng.
"Những người này chính là đang thưởng thức, râu mép rất đẹp nha, ta
nhiều lần thử qua thật lâu mới thành công a." Cái miệng nhỏ nhắn mân mê
cánh môi, hai má nộn thịt làm cho Nhan Hi nhìn đến hận không thể đi tới
cắn một ngụm. Mặc dù cách nàng nói không phù hợp với khí chất thân phận.
"Vi vi, ngươi vì sao muốn làm mấy thứ này?" Nhan Hi nghĩ không ra, râu
mép có cái gì hảo ngoạn (chơi đùa), nàng làm ra rất nhiều dạng, chẳng lẽ không đem mấy thứ trang sức như trâm cài đầu ra ngoạn không được sao?
Còn chưa nói đến, nữ nhân mang cái này làm gì?
Đào Tiểu Vi dáng tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, chột dạ gục đầu xuống không lên tiếng trả lời.
Hay là đã có chủ ý gì? Nhan Hi con ngươi nheo thành một vòng cung nguy
hiểm, "Vi vi, ngươi là muốn có một ngày ăn mặc y phục nam nhân, đeo mấy
thứ này và trốn ra vương phủ chứ?"
"Nha, thế nào như vậy, ta cho tới bây giờ chưa từng đi ra ngoài, cũng
không biết làm cái gì ở bên ngoài, ta thế nào muốn chạy trốn ra phủ
đâu?"
Tuy rằng có hay không nghĩ như vậy, thế nhưng lo lắng vẫn lo lắng, Đào
Tiểu Vi bất an, không rõ Nhan Hi thế nào chỉ một chút lại đoán được lòng của nàng.