Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông - Đối Nhân Hộ Người

Chương 2: Làm quen




Trời đã tối, đã tới ngưỡng giờ vào giấc ngủ. Trong 1 khu phố, các nhà từ từ hạ xuống ánh đèn khiến không gian chìm vào bóng tối, yên tĩnh mà an lòng chìm vào giấc ngủ. 1 khu nhà nào đó trong phố, trên lầu vẫn còn ánh đèn, từ ngoài nhìn vào sẽ thấy 2 cái bóng 1 lớn 1 trẻ phản chiếu qua cửa sổ.
- Ng mẹ: ngày mai là thứ bảy, con có muốn cùng mẹ ra công viên chơi ko? Ở đó có rất nhiều trò chơi, chắc chắn sẽ rất vui đó
- Đứa trẻ ko nhanh ko chậm đáp: dạ đc mẹ
- Ng mẹ: vậy con mau ngủ sớm. Ngày mai 2 mẹ con mình sẽ đi chơi
- Đứa trẻ: thế ba ko đi cùng với mình ạ?
- Ng mẹ: ba con bận chút việc, Nên chắc CN mới có thể đi chơi vs 2 mẹ con mình
- Đứa trẻ: vâng. Vậy thôi mẹ ngủ ngon
- Ng mẹ: ngủ ngon ( bà hôn xuống má cô bé chúc ngủ ngon, đây là thói quen từ nhỏ của 2 ng)
Dù đc đi chơi, 1 niềm vui lớn đối với bao đứa trẻ nhưng đối với Bình Nhất Tâm thì nó cũng như là 1 việc bình thường. Ko thích cũng ko ghét. Nhưng có lẻ sẽ ko thích nhiều hơn vì cô chỉ thích sự tĩnh lặng, còn những chỗ này khá ồn ào. Dù vậy cô vẫn muốn đi, vì cô muốn được ra ngoài với ba mẹ mình 1 chút.
Sáng sớm mẹ Bình Nhất Tâm đã dậy sớm đi chợ, chuẩn bị thức ăn sáng. Cả 3 ng cùng ngồi vào bàn ăn. Trên bàn chỉ là những ổ bánh mì và vài cái opla + xúc xích, món đơn giản cho buổi sáng. Bà cũng ko quên làm 3 ly sữa cho cả nhà. Dù chỉ là 1 bữa ăn bình thường nhưng khiến Bình Nhất Tâm khá hài lòng, có thể ngồi ăn cùng ba mẹ, nhâm nhi đồ ăn thức uống thoải mái, đặc biệt là nó có 1 cỗ ấm áp vô hình bao lấy không khí căn nhà. Trong lúc dùng bữa, mng cũng ko có nói chuyện nhiều, chỉ quen tâm hỏi than vài câu là cũng đủ.
Điều Bình Nhất Tâm thích nhất ở 2 ng là ít nói. Ko làm quá rắc rối hay ồn ào về vấn đề nào đó. Khiến tâm cô càng thêm tịnh lặng.
- Ng cha: hôm nay 2 mẹ con đi chơi vui vẻ. Ngày mai ba sẽ tham gia cùng 2 ng. Con đừng giận ba nhé
- Bình Nhất Tâm: ko sao. Ba cứ chuyên tâm làm việc đi ạ
- Ng mẹ: con gái chúng ta hiểu biết rất tốt a
Cô chỉ cười cười cúi đầu ăn tiếp, mặt thoáng ửng hồng. Ăn xong cô chào tạm biệt ba mình rồi phụ giúp mẹ dọn dẹp. Xong xuôi cô đi lên lầu tắm rửa thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Đợi đến khi xong thì cũng đã hơn 8h. Bình Nhất Tâm cùng mẹ vào siêu thị mua ít đồ. Lúc đi lên thang máy, cô nhìn ngó xung quanh, vô tình lướt mắt qua 1 cô nhóc cũng đang đi cùng ba mẹ. Khuôn mặt cô nhóc ánh lên 1 tia thân thiện cùng nụ cười tươi tắn.. hình như cô nhóc đó rất ít khi đc đi ra ngoài nên ko giấu đc sự vui vẻ ra bên ngoài. Cảm giác có ng nhìn mình thì cô nhóc cũng ngước mặt qua đụng chạm mắt với cô, cô nhóc nặn ra 1 nụ cười thân thiện với cô, thấy vậy cô bèn quay mặt đi ko nhìn nữa, 2 má có chút ửng hồng xấu hỗ. Nhanh chóng đi mua đồ cùng mẹ rồi ra công viên
Ra tới công viên. Nhìn vào các khu trò chơi. Đặc biệt là bên khu cầu trượt xích đu, 1 nơi khá ồn ào, bất giác làm cô nhíu mày nhưng ko nói gì. Bình Nhất Tâm tìm đại đến 1 chiếc xích đu gần đó ngồi xuống đung đưa, đưa mắt quan sát khắp nơi. Lúc lướt qua 1 chỗ thì cô dừng lại, đó là hình ảnh cô nhóc trong siêu thị vừa gặp sáng nay. Cô nhóc đang chơi rất vui, bên cạnh cô còn có 1 cậu nhóc cho là cùng tuổi với nhau đi. 2 ng thay phiên nhau trượt xuống cái cầu trượt dài khoảng 2m kia.
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của 2 ng, tâm cô cũng lặng hơn. Vì cô rất ít khi tỏ ra vui vẻ như vậy, thường ngày chỉ cười cười nhẹ với ba mẹ, ngoài ra thì vẫn giữ nét mặt bình thản mà nghiêm nghị. Lúc thấy bọn họ có thể thoải mái vui chơi, cô cũng có chút khát khao, nhưng giữ lại trong lòng, chăm chú quan sát bọn họ
Đang chơi thì cô nhóc liếc mắt nhìn thấy 1 ng khá quen. Cô nhóc nhớ nhớ lại, thì phát hiện mình đã gặp cậu ta lúc sáng, nên muốn chạy tới bắt chuyện làm quen.
- Cô nhóc: này chào cậu, tớ là Dịch Dao 5 tuổi. Cậu tên gì
Bình Nhất Tâm nhìn nhìn, cũng ko quan tâm, miệng phun ra 3 chữ: Bình Nhất Tâm
- Dịch Dao: wow tên cậu thật đẹp. Cho mình làm quen nha.
Thấy Dịch Dao hoạt bát, thật lòng như thế cô cũng chỉ mỉm cười nhẹ: ừ
Thấy mình có thêm 1 ng bạn mới, Dịch Dao cười tươi quay ng, hướng về phía cậu nhóc ban nãy kêu lớn: này Tề Minh, lại đây
Bình Nhất Tâm hơi nhướng mày nhìn cậu nhóc đang chạy tới. Chưa kịp nghĩ gì thì Dịch Dao hớn hở lên tiếng: đây là Bình Nhất Tâm, ng bạn mình vừa làm quen. ( rồi quay sang cô) Đây là Tề Minh, bạn của mình.
- Cả 2: chào/ chào cậu
Thế là 2 ng cứ nhảy nhót xung quanh trò chuyện với cô, dù có chút ồn ào nhưng cũng ko để ý, mặc cho 2ng cứ cười nói ko ngừng.
- Dịch Dao: tớ quên mất, cậu mấy tuổi vậy Bình Nhất Tâm?
- Bình Nhất Tâm: bằng cậu, 5 tuổi
- Tề Minh: ô.. vậy chúng ta đều bằng tuổi nhau hết rồi.
* Mình đã có bạn *

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.