Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông - Đối Nhân Hộ Người

Chương 43: Tìm đến Đường Tiểu Mễ




- Này, cậu sao vậy? Cứ lơ ngơ mãi thế!
Cố Sâm Tây thấy động đất đã qua, nhưng tay Dịch Dao vẫn cứ ghì chặt áo cậu, kêu mãi nhưng người nọ vẫn thất thần.
- À..không có gì.
Dịch Dao hoàn tỉnh, ý thức được tay mình kia vội buông ra.
- Ta ra khỏi đây được không?
Dịch Dao giọng hơi âm trầm bảo.
- Ừa, được..
Cố Sâm Tây khó hiểu nhìn cô, cũng gật đầu đồng ý. Trong con ngươi đen lấy kia của cô, cậu cảm thấy nó chứa chuyện gì đó khá phức tạp, cậu cảm giác dường như cô vẫn còn khá nhiều tâm sự, chưa tiện nói hết với cậu. Dù là những lần 2 người đi chung, cô đồng ý tín nhiệm, nói chuyện bản thân cho cậu, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được, trong những câu chuyện đó vẫn còn đọng lại vài bí mật mà cậu không được biết đến.
Đôi lúc, Cố Sâm Tây có suy nghĩ rằng, những phần bí mật được Dịch Dao giấu kín kia, dường như là liên quan đến cô bạn Bình Nhất Tâm. Cậu mơ hồ đoán ra chuyện của cả 2, nhưng nghĩ lại thật điên rồ, 2 cô gái làm sao có thể? Vậy nên cậu bỏ qua dòng suy nghĩ đó, dù vậy, những lúc 2 bên chạm mặt nhau. Cậu nhìn thấy ánh mắt họ liếc nhìn nhau, vẫn là một cảm giác khá kì lạ, nó như muốn hôi thúc suy nghĩa trước đó của cậu là...đúng!
_______________________
- Đến đó nghỉ chân một lúc đi, cũng gần tới giời tập trung rồi.
Cố Sâm Tây chỉ tay về hướng quầy nước trước sảnh.
- ừm!
Dịch Dao không ý kiến, tuỳ cậu sắp xếp.
Ngồi không lâu thì Tề Minh cùng Cố Sâm Tương cũng đi đến. 4 người chạm mặt, ngoài Dịch Dao và Tề Minh trầm mặc có nét khó chịu ra thì ngược lại, 2 chị em Cố tỏ khá là vui vẻ. 2 người thoải mái trò chuyện bỏ xa hẳn 2 người kia.
- Cố Sâm Tương: a, hoá ra đây là cô bạn em nói sao Sâm Tây?
- Cố Sâm Tây: vâng, mà chị với tên này..sao lại đi chung hả?
Cậu liếc mắt sang Tề Minh, khẽ nhíu mày, làm dáng vẻ không ưa gì cậu ta. Tề Minh không trả lời cũng không nhìn đến cậu. Nãy giờ ánh nhìn Tề Minh là đang chú ý tới Dịch Dao kế bên.
....
- Tề Minh: cậu không khoẻ chỗ nào à?
- Dịch Dao: tớ ổn, cảm ơn cậu.
- Tề Minh: ừm.. cậu không đi cùng Nhất Tâm sao, lúc nãy tớ thấy cậu ta chỉ có một mình.
- Vậy sao..
Dịch Dao rũ mắt, nàng nhớ đến ánh mắt, nụ cười lúc nãy của cô. Thật sự khiến nàng vừa khó hiểu vừa khó chịu từ lúc đó tới giờ. Cô là bị làm sao? Tại sao trông có vẻ..khổ tâm đến như vậy?
....
- Tề Minh: được rồi, cũng sắp tới giờ lên xe, chúng ta đi thôi.
- Cố Sâm Tương cười chào: vậy bọn chị đi trước, tạm biệt.
- Cố Sâm Tây vẫy tay: bye bye
Đợi 2 người bọn họ rời đi, Cố Sâm Tây cũng nhìn sang Dịch Dao nghiêng đầu tỏ ý: mình đi.
Dịch Dao gật đầu nhẹ, cùng cậu về xe các lớp.
Đến nơi, 2 người tách nhau ra ai về lớp nấy. Dịch Dao để Cố Sâm Tây rời khỏi rồi cô cũng bước lên xe lớp mình.
Dịch Dao đi đến chỗ ngồi, xem lại balo mình thì thấy có dấu hiệu bị đụng chạm, cảm giác không ổn, cô tìm đến bóp tiền của mình, thì đúng như rằng, hoàn toàn trống không, mắt cô đỏ dần lên, 2 tay không kìm được mà nắm chặt. Số tiền cô cố gắng tích góp và lấy từ Lâm Hoa Phượng đã bị lấy mất, đó là số tiền trị căn bệnh kia của cô.
Dịch Dao thờ thẩn ngồi xổm tại chỗ, ngay lúc đó từ phía cửa xe, nhóm người Đường Tiểu Mễ lên đến, Dịch Dao trừng chằm chằm nhìn bọn họ mặt mày hớn hở kia.
Một người trong số đó nhìn thấy Dịch Dao đang ôm lấy balo gắt gao nhìn tới phía này, cô nàng cười tươi dơ cao túi bánh kẹo trong tay, hướng Dịch Dao giọng điệu đắc ý.
- Oa, cảm ơn cậu nhé. Bánh cậu mua rất ngon a!
Dịch Dao gằng giọng, 2 mắt đã đỏ ửng mau nước mắt: trả tiền lại cho tôi!
Đường Tiểu Mễ đi tới, cô nhìn Dịch Dao dáng vẻ kia, mặt không thể vui hơn, cô chìa tay mình ra, bảo: à, chỉ còn vài đồng thôi, cậu lấy đỡ nhé!
Dịch Dao thật sự giận, cô đứng bật dậy, hất đi bàn tay đang cầm lấy mấy đồng tiền lẻ kia, cô nhào người đến muốn tóm lấy đầu tóc Đường Tiểu Mễ.
Dịch Dao đè được Đường Tiểu Mễ nằm xuống sàn, cô tìm đến một bình xịt hơi cay gần đó, không thương tiếc mà bôi vào mắt cô nàng, khiến cả Đường Tiểu Mễ và những người xung quanh sửng sốt mà bấn loạn.
Đường Tiểu Mễ nhắm nghiền 2 mắt do hơi cay bốc lên, cô nàng la hét thảm thương, tay chân quơ loạn xạ.
Không lâu sau thì Tề Minh được gọi tới, cậu nhanh chóng tiến tới tách 2 người ra xa. Nhìn đến hơi cay kia, Tề Minh nhíu mày trừng to mắt Dịch Dao, cậu nhẹ giọng an ủi Đường Tiểu Mễ, từ từ dìu cô đến phòng y tế gần nhất.
Dịch Dao ngồi vô thần nhìn Tề Minh cùng Đường Tiểu Mễ rời đi. Song, cũng cầm lấy balo mình rời xuống xe.
Một lúc lâu sau thì cả xe cũng trở lại bình thường, Bình Nhất Tâm lúc này mới đi tới, cô nhìn đồng hồ, rồi nhìn tới những chỗ trống trong xe, phút chốc khó hiểu.
- Cũng đã tới giờ về sao vẫn còn thiếu người thế kia? Mà bọn họ đây là đang xì xào chuyện gì nữa vậy.
Bình Nhất Tâm nhìn đến phía cuối cũng chả thấy Dịch Dao đâu, nghĩ rằng không ổn, cô tìm đến một học sinh ngồi gần đó hỏi sự tình.
Sau khi nghe kể lại việc Dịch Dao gây gỗ cùng Đường Tiểu Mễ kia, Bình Nhất Tâm đúng là hơi bàng hoàn về nàng, chống trả lại bọn họ, nàng chịu làm sao?
Tại sao? Là Cố Sâm Tây chỉ dạy? Bình Nhất Tâm khẽ cười lạnh, không nghĩ đến sẽ như thế a.
Bình Nhất Tâm đi đến cuối lấy balo của mình rồi cũng bước xuống xe. Cô hướng đến phòng y tế mà đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.