Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông - Đối Nhân Hộ Người

Chương 44: Nỗi lòng




Bình Nhất Tâm tìm đến phòng y tế gần đó, cô xác nhận rằng Đường Tiểu Mễ đang được kiểm tra thị giác ở trong thì đi tới hành lang ngồi chờ.
Ở bên trong, Đường Tiểu Mễ đang bị các nhân viên y tế xem xét tình hình, may mắn thay là không có vấn đề gì nghiêm trọng, xong xuôi thì nàng đi ra muốn trở về lớp thì bắt gặp Bình Nhất Tâm đang ngồi cách đó không xa, nhìn đến mà cười chào mình. Đường Tiểu Mễ hơi ngạc nhiên nhìn cô, chưa biết phải làm sao thì thấy Bình Nhất Tâm đã đi đến.
Bình Nhất Tâm nhìn nhìn nàng một lúc, mở giọng điệu quan tâm: nghe nói mắt cậu bị trúng hơi cay, giờ không sao rồi chứ?
Đường Tiểu Mễ cười lạnh, giọng mĩa mai: cậu là đang quan tâm tôi hay là lo cho bạn của cậu Dịch Dao đây!
Bình Nhất Tâm cũng giương lên nụ cười không cho là thân hiện: ồ..coi như là cả 2 đi.
- Đường Tiểu Mễ: giờ cậu biết tình hình tôi rồi đó, còn không mau đi. Đến mà an ủi bạn cậu!
- Bình Nhất Tâm: tôi cũng muốn lắm nhưng hình như cậu quên gì đó rồi đấy nhỉ?
- Đường Tiểu Mễ: gì chứ?
Bình Nhất Tâm cười sâu hơn, đưa tay ra trước ngực: trả tiền!
Đường Tiểu Mễ vẻ mặt ngạc nhiên nhưng rồi nàng cười giễu: ra đây là lí do cậu đến gặp tôi a. Chẳng phải tôi nói đã dùng hết rồi sao.
Đối với biểu tình kia của nàng, Bình Nhất Tâm cũng không nóng giận, ý cười cô thâm sâu hơn: vậy chắc tôi sẽ tới tìm nhóm bạn "thân" của cậu một chút rồi nhỉ.
Đường Tiểu Mễ khả kinh: cậu muốn làm gì?
Bình Nhất Tâm thấy nàng đã bắt đầu có biểu hiện theo đúng ý cô, cười tươi nhưng vẫn mang theo vài phần lạnh lẽo: tất nhiên là kể cho họ nghe vài câu chuyện thú vị a! Chẳng hạn như chuyện lần đó...
Đường Tiểu Mễ gắt giọng hô: cậu dám..
Bình Nhất Tâm mặt nhỡn nhơ: cậu nghĩ sao..?
Đây chính là nguyên nhân khiến nàng luôn phải dè chừng cô trong những lần đụng độ ngày qua a.. Từ lần được giúp đỡ đó, Đường Tiểu Mễ một phần cảm kích Bình Nhất Tâm nhưng cũng một phần dè chừng cô đây. Cô nàng không nghĩ Bình Nhất Tâm sẽ vào chung lớp với mình, càng không nghĩ cô sẽ thân thiết với Dịch Dao, người nàng chán ghét.
- Đường Tiểu Mễ giọng ảm đạm: nếu cậu biết trước tôi sẽ như vậy đối với Dịch Dao ức hiếp, lúc đó sẽ không ra tay giúp đỡ đi..
Đúng vậy nếu lúc đó không gặp cậu thì tôi đã không phải vướng lấy cục đá cản đường khó chịu này rồi.
Bình Nhất Tâm im lặng không trả lời, kì thật cô cũng không biết phải nói thế nào. Nếu biết trước thì liệu cô sẽ ra tay hay bỏ mặt làm ngơ? Cô thực sự không biết..
Sau một hồi lâu thì Đường Tiễu Mễ cũng không còn đôi co, nàng lặng lẽ đưa tay vào túi lấy ra vài tờ tiền hạ giọng: đây!
Bình Nhất Tâm nhận lấy cũng nhanh chóng xoay người rời đi. Trước khi thực sự rời khỏi, cô chỉ nói lại vài 3 câu với nàng
- Tiểu Mễ, cậu có biết vì sao Dịch Dao dù thế nào cũng có những người bạn thật sự quan tâm cô ấy, còn cậu..thì không không?
- Nếu như người khác được chọn lựa giữa 1 một ngôi nhà bên ngoài mục nát cũ kĩ nhưng bên trong ấm áp, sạch sẽ và một ngôi nhà bên ngoài sang trọng đẹp đẽ nhưng bên trong lại mục rỗng hôi thối. Cậu nghĩ họ sẽ chọn cái nào?
......
Bình Nhất Tâm ra tới ngoài, lấy điện thoại nhấn gọi cho Dịch Dao nhưng vài lần vẫn không thấy nàng trả lời, cô gọi cho Tề Minh cũng không ai nghe máy. Do dự một lúc, cuối cùng vẫn là lựa chọn gọi đến Cố Sâm Tây.
Đang ngồi trên xe ngủ mơ màng, Cố Sâm Tây nghe tiếng chuông điện thoại reo thì nhăn mi khó chịu, cậu mở ra xem thì thấy tên Bình Nhất Tâm. Cậu ngạc nhiên dụi mắt cho tỉnh ngủ, bắt máy: alo!
- Bình Nhất Tâm: Dịch Dao có đang ở cạnh cậu không?
- Cố Sâm Tây: không, tớ đang trên xe về cùng lớp. Sao vậy?
- Bình Nhất Tâm: vậy sao..không có gì, thế tạm biệt.
- Này, khoan-...
*tút..tút*
Cố Sâm Tây chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị cô dập máy trước, cậu mệt mỏi xuôi tay bắt đầu nhắm mắt ngủ tiếp.
Bình Nhất Tâm thở dài suy nghĩ đôi chút, cuối cùng cũng phải đi tìm đến nàng vậy.
.....
Phía bên Dịch Dao, sau khi rời khỏi thì cô cùng Tề Minh đi đến một khoảng đất trống không có người.
Tề Minh hẹn cô ra đây chính là để nói chuyện về vụ việc của Đường Tiểu Mễ, cậu không nghĩ cô sẽ hành động thái hoá đến vậy. May mắn thay mắt của Đường Tiểu Mễ không sao, nếu không Dịch Dao chắc chắn sẽ gặp phiền phức không nhỏ. Nhưng dù cho cậu có khuyên Dịch Dao vẫn cứ không nghe, hằn hộc lại với cậu.
Tề Minh không biết phải đối với cô sao với lúc này, cậu vẫn là hạ giọng: mình về thôi, tớ đưa cậu về.
Dịch Dao mệt mỏi, không nhìn đến cậu: tớ không về. Cậu mặc kệ tớ! Đừng đối tốt với tớ nữa được không?
Tề Minh không hiểu: sao lại thế, chẳng phải chúng ta là bạn, đã cùng nhau lớn lên sao?
Dịch Dao cười giễu: cùng nhau sao? Chúng ta là quan hệ gì mà cùng nhau?
- Tề Minh, cậu chắc là chưa từng nếm qua "không cảm nhận" được vị là như thế nào nhỉ? Mọi thứ tốt đẹp trong cuộc sống nhường như điều hướng về phía cậu cả.
- Đối với cậu, rắc rối lớn chắc cũng chỉ là vấn đề vị trí số 1 ở trường thôi mà nhỉ. Những rắc rối, phiền não của chúng ta là khác nhau.
Tề Minh kiêng định: cứ cho là vậy thì cũng không thể hành động như thế được. Cậu biết không, một con chim yến dù có yếu ớt đến đâu cũng sẽ không uống nước bẩn. Những người có thể diện dù cho đến bước đường cùng cũng không khuất phục trước kẻ khác.
Dịch Dao kích động bước nhanh đến phía cậu, hắng giọng: cậu có biết bọn họ đã ức hiếp tớ như thế nào không, cậu chỉ thấy tớ làm cay mắt Đường Tiểu Mễ nhưng cậu lại không thấy cô ta chà đạp tớ thế nào. Cậu kêu tớ phải làm sao để giống như cậu đây, tớ phải làm sao để không trở nên xấu xa đây?
Dịch Dao không thể kiềm chế bản thân liên tục xấn tới trước Tề Minh dùng balo mình mà đánh vào cậu, nước mắt không tự chủ cứ thế chảy ra. Tề Minh cứ vậy im lặng để cô buông xoã tâm trạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.